[Dịch]Có Phải Là... - Sưu tầm
Chương 5 : Chương 5
.
oàn người sau gần một tháng đi đường thì cũng đã đến để tiến cung. Cũng không khác lắm so với tưởng tượng của nàng, Hoàng cung nào cũng thế, phải thật to lớn bề thế mới ó thể nói lên sự phồn thịnh hay suy tàn của một quốc gia. Nàng theo chân kiệu hoa đến LAm Tư cung, nơi mà sau này nàng và Khuê Hoa sẽ ở. Nàng cũng không làm phiền Khuê Hoa vào lúc này bởi muội ấy vừa bị các nhũ mẫu bao quanh giáo huấn bao nhiêu là lễ nghi, lại còn phải tiếp tục mặc lên người bộ hỷ phục nặng trịch đó Nàng thong thả đi xung quanh Lam Tư cung đánh giá một chút, nơi này cũng khá rộng, cây cối xanh tươi , vậy là có người thường xuyên đến đây chăm sóc chúng, nàng mỉm cười…. có cần thay đổi quang cảnh một chút không nhỉ. Đám cây anh đào trong Lam Tư cung đang mọc lá xanh tốt lại đột nhiên rụng sạch lá rồi nở hoa thật nhiều làm mọi người trong cung thấy được đều kinh hãi mà truyền tai nhau rằng. Hoa đào cũng phải nở rộ để đón chào Hoa phi nương nương đến nơi này a
_Phi tỷ, tỷ ở đâu – Khuê Hoa cất tiếng gọi
_Hoa nhi, muội đang rất lo lắng phải không -nàng bước vào phòng khi chiếc khăn hỷ đã trùm lên đầu Khuê Hoa – muội đừng lo lắng quá, tỷ sẽ luôn ở cạnh muội mà
_Muội biết thế nhưng muội vẫn cứ lo a- Khuê Hoa thở dài
_Nữ nhân vào ngày xuất giá mà lại thở dài, thật không nên chút nào – nàng khẽ cười, lúc này một nhũ mẫu mặc y phục rực rỡ đến đón Khuê Hoa đi, nàng lúc này nghiêng mình về phía cánh cửa rồi thở dài – hỷ lễ của nàng chắc mãi mãi cũng sẽ không diễn ra được, nàng biết bản thân mình sẽ sống trường tồn, như vậy nàng cũng sẽ phải cảm nhận nỗi đau này lâu như thế này, 10 năm … 100 năm… 1000 năm… hay là mãi mãi
Quay lại với Khuê Hoa, sau khi làm lễ bái đường, nàng được dẫn đến một căn phòng để ngồi chờ hoàng thượng, nàng ngồi chỗ mà cứ thấp thỏm không yên, cho đến khi…:
_Tham kiến hoàng thượng – đám nô tỳ vội cất tiếng
_Các ngươi lui đi – Thiên Vĩ Hoàng gật đầu cho đám nô tỳ lui đi, lòng thầm nhớ đến 2 năm trước khi đang vi hành ở huyện Khê La… thì gặp Khuê Hoa, nàng không xinh đẹp nhưng lại đáng yêu hiếu động , thập phần thu hút hắn, hắn đã phải nhẫn nhịn chờ nàng trưởng thành mới đưa nàng vào cung
_Hơ… cái giọng này quen quen – Khuê Hoa thốt lên
_Hoa nhi, ngay cả đại ca kết nghĩa mà cũng quên hay sao – Vĩ Hoàng mỉm cười, nàng ở bên ngoài cũng mỉm cười, hóa ra Khuê Hoa đột nhiên bị gọi nhập cung là vì lý do này a, vậy cũng tốt , Nàng cũng đỡ phải lo lắng đến việc Hoa nhi sẽ bị hoàng thượng khi dễ. Nhưng xem ra là không cố rồi. Nàng phi thân về Lam Tư cung, nhường lại cảnh xuân hạnh phúc này cho những người đáng được hưởng.
Cũng trong một đêm này, nàng đã đem toàn bộ khung cảnh của Lam Tư cung đi thay đổi , trong Lam Tư Cung xuất hiện thêm rất nhiều gốc đào, lại có một cây đại thụ to lớn mọc lên , cùng một ao sen tuyệt đẹp. Đó chính là khả năng khi nàng tiến đến thập vĩ hồ, khả năng thay đổi thiên nhiên và thời tiết.
_Xuất hiện đi -nàng sau khi làm xong mọi thứ liền quay lên phía mái nhà mà gọi
_Quả là thập vĩ hồ, ngay cả cửu vĩ hồ ta cũng không thoát khỏi tầm kiểm soát của người – Dạ Lang phi thân từ mái nhà xuống đất – bái kiến thiên niên thập vĩ hồ, ta là Dạ Lang… huynh đệ tốt của Hàn Thiên Kỳ
_Nguyên do gì ngươi lại theo dõi ta mà không trực tiếp bước ra nói chuyện – nàng lãnh đạm đánh giá người đứng ở trước mặt mình, ánh mắt của người nàng đang rất tò mò về nàng
_ Hắc… nơi này là hoàng cung nha, không phải muốn xuất hiện là xuất hiện đâu – Dạ Lang rành mạch trả lời
_Với năng lực của cửu vĩ hồ, ngươi phải sợ hay sao, ta lại không cho là như vậy- nàng trầm ngâm rồi nói tiếp – nêu đã biết thập vĩ hồ trông như thế nào thì ngươi cũng đã nhìn thấy rồi đó, giờ ngươi có thể đi, ta rất mệt
_Chỉ là hơi thắc mắc, vì sao thân là một thập vĩ hồ cao quý mà lại chịu làm nha hoàn thấp hèn như vậy, khắp Cửu Châu này đâu hiếm chỗ để vui đùa – Dạ Lang tò mò hỏi
_Chuyện của ta không đến phiên ngươi quan tâm – nàng trả lời xong liền đi một mạch vào phòng mà không hề quay đầu lại một lần, khiến Dạ Lang cảm tưởng mình đang gặp một Hàn Thiên Kỳ thứ hai, quả thật cả hai đều có mặt tương đồng về mặt lãnh đạm cũng như vô tâm đến không chịu nổi.
_Ngươi cũng đến đây sao Kỳ – Dạ Lang quay người nhìn thấy hắn đang đứng ngược với ánh trăng, nàng cũng đứng khựng một chút rồi bình tĩnh đi tiếp vào trong, làm sao mà nàng không biết hắn đã đến , nhưng là nàng không dám gặp… không dám giáp mặt hắn dù là một lần
_Tam muội, sao lại không để ý đến ta – hắn lạnh lùng cất tiếng
_Muội nghĩ hai người cũng quá rảnh rỗi rồi đi – nàng bình tĩnh lấy hết can đảm quay mặt lại. Khí thế của hắn… cùng ánh trăng phía sau lại có thêm từng cơn gió khẽ lay tóc hắn cũng đủ khiến cho tim nàng đập mạnh – ta không nghĩ Thiên Quốc lại có thể thu hút 2 cửu vĩ hồ ly cao cao tại thượng đến vậy
_Muội quay về Thần Giáo đi, nơi này không thích hợp với muội – hắn nhíu nhíu mày, hắn cảm nhận được Phi Phi trước mặt mình càng ngày càng xa lạ, như là không muốn quen biết hắn nữa
_Không muốn – nàng lắc đầu, nàng không muốn quay về, nàng không muốn nhìn thấy hắn đang ở cùng với nữ nhân khác, nàng lại càng không muốn bản thân mình chỉ mới nhìn thấy hắn mà động tâm, không muốn… tất cả nàng đều không muốn
_Vậy ta ở đây cho đến khi muội chịu quay về- hắn thong thả trả lời
_Huynh…. – nàng vừa tức giận vừa đau khổ , định đến đây rồi đem cả Ngọc Khốc đến để làm trò cho nàng xem hay sao, khí huyết trong cơ thể nàng mỗi lúc một nhộn nhạo, ức chế mà phun thêm một búng máu, nàng loạng choạng lụi về sau vài bước
_Ngươi không sao chứ – ngay cả Dạ Lang thấy nàng như vậy cũng không khỏi e sợ, bởi hồ ly không phải muốn xuất máu là xuất máu, lượng máu trong hồ ly như bọn họ rất ít, cần rất nhiều thời gian mới có thể khôi phục một lượng máu nhất định. Tuy thập vĩ hồ như nàng không chết được nhưng có thể suy yếu mà bị người khác làm hại.
_Không sao – nàng lấy hồi huyết đan dược uống vào xong thở dài, trong khoảnh khắc đó hắn dường như thấy đôi mắt nàng đã ẩn ẩn nước
_Hay muội để ý nam nhận nào trong hoàng cung này – hắn tò mò hỏi, lòng sẽ tìm cho nàng một nam nhân tốt nhưng lại có chút khó chịu dâng lên trong lòng
_Bớt đoán mò đi, muội ở đây là để bảo vệ Khuê Hoa- nàng thong thả trả lời, nguyên nhân sâu xa hơn là muốn tránh mặt hắn
_nếu là để bảo vệ Khuê Hoa, ta có thể sai người đến thay muội bảo vệ Khuê Hoa thật tốt – hắn trả lời nàng, giờ hắn không dám ép nàng, chỉ sợ nàng kích động nhu vậy thì….
_Không cần, muội tự làm , hai người giờ hãy rời khỏi đây giùm muội – nàng quay mặt đi tiếp vào trong. Sáng hôm sau thức giấc, nàng đứng ngoài hoa viên mỉm cười suy nghĩ, có lẽ hoàng thượng chưa thể dễ dàng tha cho Khuê Hoa như thế.
_Phi tỷ – nhưng dự đoán của nàng đã lầm , Khuê Hoa đang hướng về phía nàng với giọng bực tức không thôi
_Chuyện gì thế Hoa nhi – nàng ngạc nhiên nhìn Khuê Hoa
_Cái tên hoàng thượng bắt muội vào cung lại là đại ca kết nghĩa của muội, hắn thật quá đáng… dám bắt muội vào trong cung, hôm qua muội với hắn cãi nhau một trận xong muội đuổi hắn ra khỏi phòng rồi.
_Khục… – nàng không nhịn được mà bật tiếng cười ha hả, muội muội đáng yêu của nàng dám đuổi hoàng thượng ra khỏi phòng hoa chúc, chuyện này thật hiếm có nha
_Phi tỷ, có gì mà đáng cười kia chứ – Khuê Hoa vùng vằng – muội đói muốn chết rồi đây nè
_Ân… tỷ đi chuẩn bị bữa sáng cho muội – nàng gật gật đầu, chân bước đến ngự thiện phòng đem đồ ăn về cho Khuê Hoa, nhưng vừa nhận được thức ăn thì nàng đã nhíu mày, thần y như nàng đều dễ dàng trong này có độc, thầm quan sát đám người nấu ăn, rõ ràng có những ánh mắt chăm chú hướng ánh mắt về mâm thức ăn nàng đang bưng, có nghĩa bọn họ đều biết trong đó có gì nhưng nàng không để tâm mà bưng thức ăn về Lam Tư Cung.
_Oa… có thể ăn được rồi – Khuê Hoa vội cầm lấy đũa
_Trước khi ăn, uống cái này – nàng đưa một viên cao cấp trung hòa độc dược cho Khuê Hoa, Khuê Hoa dù không biết nhưng vẫn làm theo rồi mới bắt đầu dùng bữa. Đang dùng bữa thì giọng thái giám lanh lảnh phát ra, báo cho hai người biết là hoàng thượng đang đến đây. Sau khi hai nàng làm lễ xong, nàng liền ra lệnh cho Khuê Hoa tránh mặt.
_Ngươi… có vẻ không phải người tầm thường – Vĩ Hoàng cẩn thận đánh giá nàng
_Hừ… bản thân đi hạ độc muội muội kết nghĩa của mình, cảm giác rất sảng khoái sao – nàng quay lại nhìn Vĩ Hoàng
_Một chút trừng phạt nhỏ cho muội ấy mà thôi – Vĩ Hoàng trả lời – hoàng đế như ta cũng phải có tôn nghiêm cho riêng mình, lúc trước ở ngoài, muội ấy có thể đối xử với ta như thế nào cũng được, nhưng khi đã ở đây… thì mọi chuyện sẽ khác
_Hừ… một chút trừng phạt nhỏ của ngươi là đem đệ bát kì độc lăng phát cho muội ấy để muội ấy chết không toàn mạng sao – nàng lạnh lùng nhìn Vĩ Hoàng
_Lăng phát… ta cho muội ấy là một ít mắt mèo gây ngứa thôi mà – Vĩ Hoàng ngạc nhiên đồng thời cũng rất tức giận
_Haha, khá khen cho ngươi, tôn nghiêm của ngươi lớn đến nổi có người ra tay sau lưng mà lại không hề hay biết – nàng cất tiếng cười nhạo Vĩ Hoàng – nếu hôm nay ta không phát hiện, không phải Khuê Hoa vừa thành thân tròn 1 ngày đã phải từ biệt trần gian này.
_Nhưng ngươi rốt cuộc là ai – Vĩ Hoàng trầm ngâm nhìn nàng
_Việc của ta là bảo vệ Khuê Hoa, ngươi không cần biết ta là ai, nếu còn có chuyện này xảy ra, ta không nghĩ cái hoàng cung của ngươi còn nguyên vẹn hay không , hay tất cả đều phải chết – nàng lạnh lùng nói
_Ta đã hiểu ý của ngươi, có ngươi bảo vệ Khuê Hoa cũng tốt, ta cũng đỡ lo lắng phần nào – Vĩ Hoàng gật gật đầu – chuyện này ta sẽ cho người điều tra và cho ngươi một câu trả lời hợp lý
_Không cần – nàng lắc đầu, thái giám vội chạy đến báo cho Vĩ Hoàng biết Hoàng phi không hiểu vì sao đột nhiên nổi cơn điên đang cấu xé bản thân nhưng gương mặt vẫn hiện lên nụ cười thỏa mãn
_Ngươi lui xuống trước đi – Vĩ Hoàng cho thái giám lui rồi lại nhìn nàng – ta muốn ngươi giúp một chuyện, với khả năng của ngươi, ta tin ngươi làm được
_nói trước xem đã – nàng trả lời
_Giúp ta triệt tiêu toàn bộ hậu cung, bằng cách nào đó ta không thú thêm phi tần, ta chỉ muốn Khuê Hoa là hoàng hậu cũng là nữ nhân duy nhất của ta – Vĩ Hoàng thong thả nói ra khiến nàng lại xem trọng Vĩ Hoàng thêm vài phần. Nghĩ xem trên thế gian này, có được bao nhiêu nam nhân chỉ muốn có một vợ, huống chi người đứng trước mặt nàng lại là hoàng đế, luôn luôn san sẻ tình yêu cho hậu cung 3000 mỹ nhân. Giờ lại vì Khuê Hoa mà muốn phế bỏ toàn bộ hậu cung.
_chuyện này rất thú vị, ta đồng ý giúp ngươi- nàng gật gật đầu, Khuê Hoa lúc này cũng tò mò chạy ra xem thử hai người đang nói chuyện gì, liền bị Vĩ Hoàng túm lại xử tội. Đem chính cung Lam Tư làm nơi động phòng của hai người. Nàng chỉ còn biết lắc đầu khẽ cười, lòng thầm suy tính nhiều thứ, để xem… nàng sẽ tiêu diệt đám người trong hậu cung này như thế nào đây.- điều tra cho ta biết trong hậu cung hiện tại có những nữ nhân nào có quyền hành lớn nhất
_Tuân mệnh – có lời đáp lại, nhưng không có bất kì một thân ảnh nào khác xuất hiện. Nàng thong thả đến ngự hoa viên đi dạo một chút, nơi này có rất nhiều loại hoa lạ nhưng cũng rất đẹp khiến nàng thích thú ngắm nhìn
_Cung nữ như ngươi sao lại có thể và đây – một âm thanh trầm ấm phát ra sau lưng nàng khiến nàng giật mình, xem ra nàng đã lơi lỏng cảnh giác rồi
_Còn ngươi là ai- nàng quay lại đáp lễ
_Haha, ngươi không biết ta – Thiên Vĩ Túc cười thú vị nhìn nàng
_Ngươi không biết ta, vì sao ta phải biết ngươi – nàng lơ đãng trả lời
_Vô lễ, dám nói chuyện như vậy với Tứ Vương gia – một tên thái giám đi cùng Vĩ Túc chỉ vào mặt nàng – mau quỳ xuống nhận tội
_Một lũ rác rưởi, nịnh hót đúng là biệt tài của các ngươi, y hệt một con chó vẩy đuôi quấn quýt lấy chủ – nàng khinh thường hừ một tiếng nhìn tên thái giám này- nêu ngươi không không bỏ cánh tay đó xuống ta nghĩ nó sẽ không còn nguyên vẹn đâu
_Hừ, một cung nữ tầm thường như ngươi mà dám lên mặt dạy đời ta sao – tên thái giám đó vẫn chỉ vào mặt nàng, nhưng ngay sau đó cánh tay đã hoàn toàn rời chủ mà rơi xuống mặt đất, máu từ tay phun ra khắp nơi nhưng nàng vẫn không để máu rơi vào trúng mình. Vĩ Túc điểm huyệt giúp mau ngừng chảy rồi nhìn nàng , ánh mắt ẩn ẩn có chút lạ
_Ngươi ở đâu đến – Vĩ Túc tiếp tục hỏi, nhưng nàng chính là khinh thường không thèm trả lời rồi phi thân bỏ đi.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện