[Dịch]Có Phải Là... - Sưu tầm

Chương 2 : Chương 2

Người đăng: 

.
Cửu Châu hơn 10 năm nay thật sự có nhiểu biến động, các cuộc tranh giành lục địa hay chiến sự đều nổ ra liên miên, các quốc gia đều lăm le dòm ngó đến nhau, nhưng chỉ mới gần đây thôi, tất cả mọi thứ đều trở nên bình yên bởi có một thế lực mới xuất hiện cách đây hai năm đã làm sóng gió khắp Cửu Châu có tên Thần Giáo. Không ai biết rõ người đứng đầu tổ chức này là ai nhưng tất cả đều biết được sự bề thế của Thần Giáo, tổ chức này hội tụ ở rất nhiều lĩnh vực khác nhau, mỗi lĩnh vực đều nổi bật khiến ai cũng phải thầm kinh hãi. Ngay cả các gia tộc bề thế, các quốc gia trong Cửu Châu đều phải e dè với thế lực này. _Phi nhi, ngươi đừng chế thuốc nữa có được hay không, theo ta tu luyện nào – Hắc lão kéo tay nàng _Hắc lão, để ta làm cho xong- nàng lạnh lùng nói, hang động này suốt 2 năm qua chỉ có nàng cùng hắc bạch lão sinh sống, hắn cùng Ngọc Khốc đã thật sự bước vào giang hồ. Không phải là hai người họ không muốn nàng đi chung, chỉ là nàng không thể chịu nổi khi nhìn thấy hai người đó vui vẻ ở bên nhau… còn nàng thì… _Ân… chế nhanh nhanh một chút – hắc lão bĩu môi, nhìn nguyên một hang động lớn đều chứa đầy dược của nàng chế thành _Phải rồi, ta có cái này cho ngươi, Phi nhi- bạch lão trao cho nàng một chiếc vòng – nó có không gian vô tận, ngươi cất dược ngươi chế vào đây, chứ để nơi này cũng không thật sự ổn _Phi nhi cảm ơn – nàng gật gật đầu tay đeo chiếc vòng rồi cẩn thận đưa dược của mình vào trong chiếc vòng rồi theo hắc lão bạch lão tiếp tục tu luyện. Nơi này hiện tại đã là mùa hè, dòng thác nước ở trước mặt nàng chính là nơi để nàng tu luyện, hằng ngày nàng đều ngồi trên tảng đá ở giữa ngọn thác, chịu đựng dòng nước đổ mạnh từ hàng trăm thước xuống đầu, nhưng tất cả nàng đều chịu đựng được, kì lạ hơn là vủ khí khi nàng xuất ra không phải là kiếm mà lại là một cây quạt trắng . Ngồi trên tảng đá, nàng lại bắt đầu chú tâm loại bỏ tạp niệm, toàn thân hình nàng bắt đầu tung mình lên không, tay tạo ra một quả cầu năng lượng cực lớn, hắc lão cùng bạch lão mìm cười, hai người đã chờ ngày nàu lâu lắm rồi…. ngày hai lão có thể nhìn thấy một truyền thuyết thực sự. Quả cầu ngày một lớn rồi nuốt chửng lấy nàng mà bao bọc ở bên trong…. toàn bộ thác nước đang chảy đều đóng băng cứng ngắc, hắc lão ngước lên trên bầu trời …. Địa Lôi… chúng lại xuất hiện nữa rồi. 1001 cơn địa lôi giáng xuống quả cầu năng lượng đang bao bọc lấy nàng. _Quả thật là 1001 , đúng là trong sách ghi một chữ cũng không hề sai – bạch lão gật gật đầu cười đến thật đắc ý. Điều mà hai lão đang mong chờ chính là một vị thần trong truyền thuyết của tộc cửu vĩ hồ xuất hiện: Thiên Niên Thập Vĩ Hồ. Cũng chính là giai đoạn lúc này nàng đanh chuyển thành. Truyền thuyết kể rằng, Thiên Niên Thập Vĩ Hồ có năng lực như một vị đại thần trong tam giới, có thể phi thăng hoặc cùng trò chuyện với thượng đế như một vị bằng hữu… bởi lẽ từ lúc khai thiên lập địa… thập vĩ hồ chỉ mới có một đó chính là ngọc hoàng thượng đế, nàng chính là thập vĩ hồ thứ 2 . Sau khi tiếp nhận 1001 cơn địa lôi, quả cầu dần dần thu nhỏ trở lại , gương mặt nàng vẫn thế, hình dáng vẫn thế chỉ có điều đằng sau nàng đã có thêm một cái đuôi xuất hiện, trán xuất hiện một ấn kí màu đỏ tựa như một lại hoa văn kì lạ. Dòng nước trên ngọn thác bắt đầu tan băng và lại bắt đầu trút nước xuống. _Phi nhi a, ngươi hiện tại làm sao chúng ta đấu lại đây- Bạch lão bĩu môi nhìn nàng _Bạch lão, ta chỉ là có thêm một cái đuôi mà thôi, không cần phải nói như vậy – nàng mỉm cười lắc đầu , truyền thuyết này nàng có nghe hai lão kể qua , nhưng nàng không khi trở thành thập vĩ hồ nàng lại mạnh đến vậy. Trò chuyện với ngọc hoàng thượng đế ư, vậy thì nàng sẽ thử hỏi ông ấy xem có cách nào để dừng yêu thương một người đi hay không _Hắc lão…. ngươi nghe Phi nhi nói kìa , chỉ là thêm một cái đuôi… hừ… ta cũng muốn có thêm một cái đuôi như vậy a- bạch lão trừng mắt nhìn nàng, tay giao cho nàng một phong thư- hai cái đứa hư hỏng kia gửi cho ngươi a _Bạch lão, sao người không từ chối thay ta – nàng mở phong thư đọc, lại muốn nàng gia nhập Thần Giáo, cách đây 1 năm nhờ có Ngọc Khốc, quan hệ chủ tớ và nàng đã hoàn toàn được giải trừ, nàng hiện tại rất tự do thoải mái , chỉ là tâm nàng vẫn không biết cách nào để dừng yêu hắn mà thôi. _Ngươi a… cũng cần ra giang hồ để học hỏi kinh nghiệm với người ta – hắc lão cốc đầu nàng _Không cần, ta ở đây rất tốt – nàng lắc đầu, thà rằng nàng mãi mãi ở đây, gặm nhấm nỗi đau này, nàng tin thời gian sẽ giúp nàng vơi đi nỗi đau này _Tỷ biết dù tỷ có gửi thư cỡ nào thì muội cũng không chịu rời đi mà – Ngọc Khốc mỉm cười nhìn nàng _Khốc tỷ, vì sao tỷ lại về đây – nàng quay lại nhìn Ngọc Khốc _Dỹ nhiên là để lôi muội đi thăm thú giang hồ a- Ngọc Khốc cười gian xảo- đồng thời kiếm cho muội một nam nhân tốt _Muôi không cần, tỷ ở lại chơi với song lão, muội đi trước- nói rồi nàng phi thân rời đi, với tốc độ và khả năng của nàng, Ngọc Khốc đương nhiên sẽ không thể đuổi kịp nàng. Nàng thở dài , chân chạm đất, xung quanh nàng chính là một vườn hoa bạch đào, loài hoa mà nàng thích nhất, là nơi bí mật mà nàng không cho ai biết được. _lại đến đây à – hắn không biết vì lí do gì mà lại tìm được chỗ này _Nhị ca, vì sao huynh biết chỗ này – nàng ngạc nhiên, nơi này nàng đã lập kết giới rồi kia mà, với lại nàng cũng không hề nói với bất kì ai _Đại tỷ muốn muội ra tham quan giang hồ một chuyến – hắn không để ý đến lời nàng hỏi mà tiếp tục nói ý chính _Muội không muốn đi – nàng thở dài, lại là đại tỷ, chỉ có đại tỷ mới khiến hắn trở nên như vậy , còn nàng hoàn toàn chẳng là gì trong mắt hắn, lóe trong mắt nàng một chút chính là một nỗi đau. Hắn đương nhiên bắt gặp nhưng cũng không nói gì, nàng cũng trả lờ hắn xong liền bỏ đi không một chút quay đầu. Phải , nàng là thế, nàng có thể yếu đuối cả đời không nói ra tình cảm, nhưng nàng cũng có thể kiên quyết không quay đầu, bởi nàng muốn chính là tâm tư của mình phải triệt tiêu, nàng không muốn vướng bận vào thứ tình cảm này nữa. _Sư phụ…- tiếng hét của Ngọc Khốc khiến nàng dừng suy nghĩ, toàn thân dốc toàn lực quay về hang động, hắc lão cùng bạch lão đều toàn thân đầy máu và trên miệng của Ngọc Khốc thì đầy máu tươi. Thật ra Ngọc Khốc thuộc chủng tộc Huyết Quỷ…. mỗi tháng đều cần hút máu để tồn tại _Không ổn - nàng nhíu mày đánh giá – Đại tỷ…. tỷ muốn gì _Máu của muội, thập vĩ hồ , như vậy ta có thể chính thức thành thần – Ngọc Khốc không thèm để ý đến ánh mắt sửng sốt của hai vị sư phụ mà nhìn nàng với ánh mắt thèm muốn _Khốc nhi…. ngươi thật sự đã đi vào ma đạo – bạch lão hốt hoảng nhìn Ngọc Khốc _Đại tỷ ??? – hắn cũng có những nghi vấn thật to lớn, đại tỷ tấn công song lão, lại còn muốn uống máu của tam muội, thực sự đã xảy ra chuyện gì _Hảo-… nàng gật đầu, ngón tay tự cứa cổ tay kê chén vào sau đó đưa cho Ngọc Khốc, hắc lão nhìn chén máu mà hiện lên tia giễu cợt, chờ đợi Ngọc Khốc uống vào. Và lão rất thỏa mãn một hình ảnh trước mặt mình. Ngọc Khốc sau khi uống cạn chén máu của nàng, không những không hội tụ được năng lượng, mà gương mặt dần dần già nua mà nhăn nhúm _Aaaaaaaaa…. đây là xảy ra chuyện gì – Ngọc Khốc ôm mặt gào lớn _Sách ghi lại rằng, máu của thập vĩ khi cho người tu luyện ma đạo uống vào thì họ liền mất hết công lực vốn có, sự tươi trẻ do tu luyện mà có cũng sẽ biến mất, tất cả đều trở về như một con người bình thường , đều có sanh lão bện tử. Ngọc Khốc, ngươi sống cũng hơn 200 năm rồi… ngươi cũng nên biết bản thân mình sẽ như thế nào nếu mất đi công lực chứ – bạch lão thở dài giải thích, còn hắn thì chấn động…. đại tỷ đã hơn 200 tuổi…. _Không… ta không tin…. Phi nhi, ngươi đã hạ độc vào trong chén máu ấy- Ngọc Khốc gào to _Đọc cho kỹ – hắc lão xuất một cuốn sách ném về hướng Ngọc Khốc, Ngọc Khốc vội mở ra để xem thử, tất cả ghi chép đều như bạch lão đã nói, không sai lấy một chữ . Còn gương mặt hắn ngày càng trở nên thâm trầm, nàng tự liếm liếm cổ tay, vết thương hoàn toàn đã biến mất, rồi hướng xong lão trị vết thương. _Hóa ra trước giờ ty muốn uống máu ta là vì lí do này – hắn lạnh lùng cất lời – không phải là vì khi tỷ uống máu ta, tỷ sẽ thành người của ta, mà là tỷ muốn tu luyện thành thần sao _Ta… ta….- Ngọc Khốc bối rồi không dám trả lời câu hỏi của hắn. _Đáng chết – hắn nghiến chặt răng muốn tiến đến để giết chết Ngọc Khốc, nhưng nàng theo lệnh của song lão mà chặn lại _Nhị ca, huynh không phải rất yêu thương tỷ ấy hay sao, huynh chỉ là đang nhất thời nóng giận, nếu huynh ra tay thì sau này huynh sẽ hối hận – nàng giơ quạt chống đỡ một kiếm của hắn, xong lại cho Ngọc Khốc uống đan dược của mình. _Ta không bao giờ yêu loại nữ nhân có tâm tư ngoan độc như thế này- hắn quát lớn _vậy tâm tư của huynh rất tốt hay sao – nàng hỏi hắn, lòng tự cười nhạo chính mình, tại sao nàng lại yêu một ma đầu giết người không gớm tay, giờ lại còn giúp Ngọc Khốc nữa chứ. Còn hắn sau khi nghe lời nàng nói liền toàn thân chấn động, không nói được cũng không cãi được, hắn tự âm thầm suy xét lại bản thân của mình. _Muội nói không sai – sau đó hắn liền gật đầu thừa nhận , nàng sau khi cho Ngọc Khốc uống dược liền đứng một bên, song lão cuối cùng ra quyết định trục xuất Ngọc Khốc ra khỏi nơi này, song lão liền cùng nàng hợp lực tạo ra một kết giới mới, thậm chí là còn vững chắc hơn kết giới cũ rất nhiều _Kỳ nhi, ngươi hiện tại muốn ở hay đi -bạch lão trong bỡm cơm liền hỏi hắn _Hiện tại, ta muốn ở đây suy nghĩ một thời gian., chuyện ở bên ngoài ắt có người khác xử lý – hắn vẫn một gương mặt lãnh đạm trả lời bạch lão, còn nàng tiếp tục cúi đầu ăn cơm, không để tâm đến không khí hiện tại có chút buồn bã.Ăn xong nàng liền dọn dẹp mọi thứ rồi quay về thạch phòng của minh.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang