[Dịch]Có Phải Là... - Sưu tầm

Chương 13 : Chương 13

Người đăng: 

.
Tiểu Dực, sắp đến sinh thần của muội, muội có muốn quà gì không a- Thiên Bảo mỉm cười đi dạo quanh trong Trúc Lâm Sơn Trang, nơi trước đây đặt 2 căn nhà của Trúc Nhã và Phi Phi, mọi người đã quyết định xây một sơn trang ở đây, các tỷ muội đều dọn đến nơi này để trú ngụ _Ân…- Thiên Dực thở dài, đã gần một tháng rồi nàng rời khỏi “nơi đó” miệng nhếch nhếch lên một chút rồi lại tươi tỉnh trở lại – muội muốn ăn bánh quế của đại tỷ, há cảo của nhị tỷ, nghe tam nhỉ đàn tranh và ăn đào của tỷ hái nha. _Hửm….- Thiên Bảo mỉm cười, tiểu Dực vẫn luôn thế, tuy hơi quậy phá ngang bướng, nhưng vẫn là một đứa trẻ rất đáng yêu _Tứ tỷ – Thiên Dực hếch hếch mũi… muội muốn lớn lên trong một tuần, không biết đại tỷ và nhị tỷ có thể giúp được muội không nhỉ _Đương nhiên được – Phi Phi gật gật đầu nhìn nàng, ánh mắt đầy vẻ ôn nhu chắp tay niệm thần chú, một tiểu nha đầu đang mặc nam y giờ đang hóa lớn thành một thiếu niên tuấn tú nhưng nếu nhìn kỹ có thể nhận ra khuôn mặt này chỉ có thể dùng từ xinh đẹp chứ không thể dùng từ tuấn tú để hình dung được _Oa….- Thiên Dực khoái chí nhìn xung quanh mình đuôi vẫy vẫy thập phần đắc ý- làm thập vĩ hồ năng lực quả thực rất mạnh nha _tặng muội thêm một tuần là đủ 2 tuần nhé – Trúc Nhã định niệm thần chú lên người Thiên Dực thì Thiên Dực đã ngăn cản lại _Nhị tỷ, tỷ cứ để lại, muội sẽ dùng sau a – Thiên Dực khoái chí chạy đến gần Phi Vũ – Tam tỷ, xem muội có soái không a _Soái hay không thì cũng phải trả nợ cho ta – một bóng đen đứng trên vách tường của sơn trang, rõ ràng là một tiểu hồ nhi nhưng đang khoanh tay trợn mắt nhìn Thiên Dực _Tố… Tố … Huyên… muội sao có thể tìm được đến chỗ này a – Thiên Dực toát mồ hôi nhìn Tố Huyên _Hắc…. ngươi phá toàn bộ kỹ viện của ta, giờ nói chạy là chạy hay sao – Tố Huyên xông tới Thiên Dực…. – nhị quận chúa, mau trả tiền tu sửa kỹ viện cho ta _Ách…. ta không có đủ tiền a- Thiên Dực lắc đầu nguầy nguậy _Nếu đã không đủ tiền vì sao còn phá – Thiên Bảo trừng mắt nhìn Thiên Dực, chỉ vừa mới thầm khen một chút mà giờ lại gây đại họa rồi _Haha, muội quên mất… đây là Tố Huyên… muội muội kết nghĩa ngoài giang hồ với muội – Thiên Dực nhe răng cười cười mà trán toát đầy mồ hôi. Trúc Nhã mỉm cười trả tiền cho Thiên Dực , Trúc Nhã có cảm giác tốt đối với tiểu nữ Tố Huyên này, tuy chỉ là Lục hồ Thất Vĩ (7 đuôi ) nhưng có vẻ rất có tư chất cùng phong phạm riêng biệt _oa… Vô Sắc thần y đúng là nhiều tài của nha – Tố Huyên buông tay tha cho tiểu Dực mà quấn lấy Trúc Nhã, mọi người đều cười ầm lên với thái độ này của Tố Huyên, khi nãy rõ ràng còn tỏ vẻ rất đáng sợ nha, giờ lại quấn lấy Trúc Nhã như một tiểu hài tử a. Được… duyệt một cái… Tố Huyên trở thành Lục tiểu thư trong Trúc Lâm Sơn Trang a. _Thiên Dực…. ngươi chết chắc rồi – lại một tiểu nữ khác có vẻ đồng trang lứa với Tố Huyên nhảy vào sơn trang nhưng là…. – hửm… Thiên Dực đâu, mùi rõ ràng là ở đây mà _Ngươi…. vì sao ngươi lại ở đây- Tố Huyên ôm chầm lấy Hướng Linh nhưng mặc khác Thiên Dực hoàn toàn run rẩy, Hướng Linh là muội muội của ” hắn ” …. có khi nào…. _Tiểu Huyên, Thiên Dực có ở đây không, đại ca ta đang truy tìm tỷ ấy… nhắn với tỷ ấy cẩn thận cái mạng nhỏ của mình – Hướng Linh nhếch nhếch môi- mấy ngày nay càng lúc càng có nhiều người bị huynh ấy đày đọa a _Hửm…- mọi người liền dỏng tai lên nghe ngóng, Thiên Dực rốt cuộc đã khiến ai nổi giận a, nhất là thái độ của Thiên Dực đã hoàn toàn thay đổi khi nghe nhắc đến người này _Ta nè – Thiên Dực tuy sợ nhưng sau khi nghe lời cảnh cáo của Hướng Linh lại tức giận hùng hùng hổ hổ bước lại trước mặt Hướng Linh- muội về nói với hắn, ta không cần hắn làm trò này nọ, muốn bắt nạt ta như trước sao, ở đây đều có mọi người bảo hộ cho ta cả rồi. _Vậy sao….- một âm thanh lãnh đạm bao trùm Thiên Dực, ngay sau lưng nàng lúc này là một nam nhân mặc lam y , ánh mắt tràn đầy sự tức giận, nam nhân này cứ tưởng rằng sẽ bắt được Thiên Dực nào ngờ nhanh chóng đã thấy nàng biến mất. Lý do đơn giản, Trúc Nhã đã đem Thiên Dực bảo vệ đằng sau. _Lam Hồ tộc trưởng thực có thú vui muốn đến sơn trang ta ngự lãm a- Trúc Nhã cười cười nhưng ánh mắt tràn đầy vẻ khinh bỉ đối với nam nhân mặc lam y đứng trước mặt _Hừm… Vô Sắc thần y, là ngươi…. – Minh Hạo nhíu nhíu mày nhìn Trúc Nhã… _Cút ngay…- Phi Phi phát hiện Trúc Nhã hiện tại thân đã nồng đậm sát khí, một chưởng Trúc Nhã hướng tới Minh Hạo đều là mười phần năng lực, lúc ra đòn tuyệt không gượng gạo, không chút tiếc nuối. Minh Hạo cảm thấy luồng lực đánh tới thực quá mạnh mẽ, không dám chống trả mà chỉ còn cách chật vật né tránh _Nhã tỉ tỉ, xin hãy nương tay – Hướng Linh chạy đến ôm chầm lấy Trúc Nhã _Hừ… đồ vong ân bội nghĩa, ngươi có làm đến hoàng đế, ta vẫn coi ngươi là một tên tiện hồ đáng chết – Trúc Nhã mủi lòng nhìn Hướng Linh trong lòng mà không ra tay, nhưng lòng không kiềm chế được tức giận mà chửi- Vô Không tỷ tỷ vì ngươi mà chết đi, vong hồn mãi không siêu sinh, giờ ngươi còn định đến bắt ngũ muội sao. _Nhị tỷ…- Thiên Dực khó hiểu nhìn Trúc Nhã _Nhã tỉ…. đều là lỗi do muội- Hướng Linh khóc òa… nếu như lúc đó nàng không chán ghét Vô Không luôn bám theo đại ca nàng không dứt, liền nói đại ca đem Vô Không giết quách đi, chính là sau này mới biết Vô Không là sư tỷ của Trúc Nhã… cũng là ân nhân cứu mạng nàng lúc bé, nàng lúc nào cũng canh cánh chuyện này ở trong lòng. _Hừm… với năng lực của ngươi – Minh Hạo khinh thường nhìn Trúc Nhã _Haha, nếu như lúc trước có lẽ ta khó giết ngươi…. nhưng giờ thì….- nàng khom người hạ thế chuẩn bị muốn tấn công Minh Hạo, nhưng là…. _Đừng giết hắn – Thiên Dực đứng trước mặt Minh Hạo cản lại, đôi tai lúc này cụp xuống trong đau khổ quay lại nhìn Minh Hạo - mau đi đi, nhị tỷ giờ đã là thập vĩ hồ, ngươi không bao giờ địch lại tỷ ấy _Tiểu phá phách ….-Minh Hạo ngạc nhiên nhìn Thiên Dực – vì sao đã trưởng thành rồi _Mọi người ngồi xuống nói chuyện – Thiên Kỳ lúc này ôm Phi Phi nói lớn, Trúc Nhã cũng nghe lời mà thu lực về, 9 người cùng ngồi quay quần trên một cái bàn tròn mà nói rõ tất cả. _Thật ra mấy tháng nay muội không ở nhà chính là bị hắn nhốt lại – Thiên Dực chỉ tay về phía Minh Hạo, Thiên Bảo nghe thấy tin này tức giận thì ít mà tức cười thì nhiều, ngũ muội của nàng bẩm sinh thiên phú, là cửu vĩ hồ trong Hồ giới , rất ít đối thủ , thế mà lại bị nhốt lại, hiếm thấy a _Vì nàng ấy thôi miên ta – Minh Hạo giải thích – nên ta muốn cho nàng ấy biết thế giới này kẻ mạnh thì vẫn còn có người mạnh hơn _Hắn hàng ngày không cho muội ăn, muốn ăn lại phải đến hậu cung thu nhỏ của hắn nhìn hắn cùng đám hồ nữ kia ân ái, xem xong mới cho muội ăn – Thiên Dực cúi đầu ủy khuất, Tố Huyên thấy vậy miệng không khỏi run rẩy _Đừng giả bộ, tỷ chính là đến kỹ viện của ta xem hằng ngày, còn hận mình không thể mau trưởng thành để thử cảm giác đó a – Tố Huyên nhếch nhếch môi cười _Hừ… dâm hồ quả là dâm hồ – Trúc Nhã nghe đến đây không chịu nổi nữa mà đứng dậy – ta nói… tiểu Dực mà bị bắt khỏi nơi này, ta thề ngày mai ngoại trừ Hướng Linh, Lam hồ đều bị diệt tộc- nói xong Trúc Nhã xoay người bỏ đi _vậy ta đành ở đây một thời gian vậy- Minh Hạo nhếch môi cười quay sang Hướng Linh – đi giải thích mọi chuyện cho nàng ta biết, nếu như nàng ta mà là cục đá to ngăn cản, hậu quả của muội cũng không nhỏ đâu _Muội biết rồi – Hướng Linh nhảy xuống ghế cùng nắm tay Tố Huyên chạy theo hướng Trúc Nhã đã rời đi _Còn nàng… theo ta- Minh Hạo nắm chặt tay của Thiên Dực rồi mỉm cười quay sang hỏi đám người Phi Phi – cho ta hỏi phòng của tiểu phá phách này ở chỗ nào a…. _Bên kia , quẹo phải – Phi Vũ thú vị nhìn hai người rồi chỉ đường, Thiên Kỳ, Phi Phi, Phi Vũ cùng Thiên Bảo không hẹn nhau mà đá mắt với nhau một cái, chuyện vui không thể thiếu phần của bọn họ a. Thiên Dực bị Minh Hạo ôm chặt trong ngực kéo về phòng, tay đóng chặt cửa, Minh Hạo để Thiên Dực đứng sát tường,một tay ôm eo một tay giữ cằm Thiên Dực, thân thể cả hai đều dính sát vào nhau. _Dám chạy trốn ta , tiểu phá phách- Minh Hạo phun từng lời vào tai của Thiên Dực, cảm nhận con tim của hắn cùng nàng đang đập rất nhanh _Ân….vì sao không dám- Thiên Dực vẫn cố chống lại mà trả lời – buông ta ra _Lúc trước không phải nàng muốn thôi miên để quyến rũ ta sao – Minh Hạo gằn giọng nói _Là ta _Lúc trước không phải chính nàng nói muốn thử hương vị đó cùng ta hay sao – Minh Hạo nói tiếp _Nhưng chính ngươi không phải chê bản thân ta là trẻ con sao, ngươi không thích còn đem nhốt ta lại, cho ta xem mấy cảnh đó, ta thà chờ mình trưởng thành rồi đi tìm một nam nhân soái hơn ngươi để thử cảm giác đó – Thiên Dực không biết bản thân đã dấy lên một ngọn lửa tức giận trong lòng nam nhân ở trước mặt _Nàng hiện tại đã trưởng thành ??? – Minh Hạo thật sự muốn póp chết tiểu yêu nữ ở trước mặt, cư nhiên ở trước mặt hắn dám nói đến chuyện đi tìm nam nhân khác _Không, là đại tỷ giúp ta lớn lên trong vòng một tuần – Thiên Dực thành thật trả lời _Vậy lúc nãy nàng định làm gì – Minh Hạo tiếp tục hỏi _Dĩ nhiên là đến kỹ nam lâu của Tố Huyên muội muội a – Thiên Dực vẫn vô cùng ngây thơ không cảm giác được sự nguy hiểm đang rình rập đến gần _Thiên… Dực….- Minh Hạo gầm lên – thực đáng chết mà, nàng là người của ta, dù sống hay chết, dù còn bé hay trưởng thành đều phải là người của ta _Dựa vào đâu, ngươi tưởng ta như đám nữ nhân suốt ngày vây quanh ngươi sao – nói đến chuyện này, Thiên Dực không khỏi có một nỗi đau âm ỷ , nhưng Thiên Dực nàng là ai chứ, đã chọn được thì cũng bỏ được, không bao giờ hối tiếc. Nàng quyết định rời khỏi nam nhân này, thì nàng đương nhiên sẽ rời đi không bao giờ quay đầu .
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang