[Việt Nam] Cơ Giới Khách
Chương 32 : Dạy dỗ tiểu đệ
.
Thấy Vương Lang lườm lườm nhìn mình, phát ra khí thế, lại còn dẫn động cả vùng khống chế tinh thần,La Thần giật nảy mình.
" Có chuyện gì đây, không lẽ hắn cũng thần tượng Tạ Oanh Oanh, thấy mình quá anh tuấn tiêu sái nên sinh lòng ghen ghét, định trảm thảo trừ căn, chắc đúng vậy rồi, không lẽ một đời thiếu niên thiên tài như mình lại chấm dứt ở đây, trời ghét người hiền đúng là không sai mà ".
La Thần cũng chuẩn bị tư thế, tiếp tục nghĩ:
" Nếu đằng nào cũng chết thì phải chết có tư thế, nãy giờ nhẫn nhịn đủ rồi, phải lộ ra bản lĩnh thật sự thôi, để ta cho ngươi biết vì sao ta là người được kì vọng nhất của La gia". Hắn bắt đầu phát động.
__ Hu hu, đại ca, đại ca, tiểu đệ biết sai rồi, đệ với Tạ Oanh Oanh đó một chút cũng không liên hệ, nữ nhi thường tình sao mà so được với tình nghĩa của huynh đệ ta chứ. Đại ca an tâm, đệ sẽ một lòng một dạ chúc phúc cho đại ca hạnh phúc trăm năm với chị dâu. hu hu.
Vương Lang mặt thộn ra nhìn La Thần vừa ôm chân mình vừa khóc kể, " không được, độ gian xảo càng cao thì độ nguy hiểm cũng càng lớn, phải diệt trừ từ trong trứng nước, thanh niên lương thiện như mình mà yếu lòng là không được, cùng lắm cho hắn bất tỉnh trường kì, khi tỉnh dậy thì con mình đã lấy vợ sinh con, con cháu lúc nhúc là được. ". Nghĩ vậy, khí thế Vương Lang bộc phá ra càng mạnh, còn bắt đầu tụ tập năng lượng tinh thần trên nắm đấm.
La Thần hoảng sợ thật rồi, chết tiệt, sao sát tính của tên ôn thần lại lớn đến thế, không lẽ đều coi thanh niên trong thiên hạ yêu thích Tạ Oanh Oanh là thù giết cha mẹ sao. Phải đem tuyệt chiêu bảo mệnh ra thôi. La Thần đứng dậy, tay phủi cổ áo rồi chắp ra phía sau, lưng thẳng đầu ngẩn lên, mắt nhìn hư vô nói:
__ Tiểu đệ tuy bất tài, lâu nay cũng chưa làm được việc gì lớn, nhưng cũng tự tin bản thân là biết trọng hai chữ nghĩa khí. Hôm nay hữu duyên gặp đại ca ở đây, lòng đệ vô cùng ngưỡng mộ, nếu đại ca không chê, hôm nay đệ nguyện kết bái huynh đệ với đại ca. Tuy không sinh cùng năm cùng tháng, nhưng nguyện chết cùng tháng cùng năm, từ hôm nay, việc của đại ca là việc của tiểu đệ, chỉ cần đại ca phân phó một NGikCHs tiếng, dù là núi đao biển lửa đệ cùng không khướt từ. Nếu đệ dám nói sai một tiếng, tinh cầu bất dung, tinh thần bất nhập.
Nói tới đây La Thần quỳ xuống, tay phải giơ ba ngón lên trời lập thệ. Nghiêm trang không thôi.
"Được ". Vương Lang dứt khoát nói: Hôm nay Vương Lang ta cũng nguyện kết bái huynh đệ với La Thần. sống vì huynh đệ, chết vì huynh đệ, thân vô bất hối.
Có lẽ cả hai người đều không ngờ, sự việc tưởng chừng như bất đắc dĩ do bị ép buộc hôm nay, về sau đã trở thành giai thoại lưu truyền. Mà La Thần do có cái may mắn đầu tiên này mà về sau cũng đắc ý không thôi.
Một màn kết bái cảm động diễn ra, một hồi sau xong xuôi, La Thần thoải mái cười khè khè,ngồi chồm hổm ghé sát vai âm mưu với Vương Lang: " Đại ca bưu mãnh như thế này, chắc không cần phải theo đuổi đại tẩu như bọn phàm phu kia, cứ thẳng tay cướp về rồi hí hí gạo nấu thành cơm chẳng phải xong rồi sao, "
Nghe cao kiến của La Thần, Vương Lang thật muốn đau đầu. Thằng này mặt mũi sáng sủa mà đầu óc thì tăm tối không thôi, không biết mình đã sa chân vào cái hố nào đây. Mặc kệ La Thần tưởng tượng sao thì tùy, Vương Lang nói vào chuyện chính:
__ Điều ta muốn chỉ là có thể rời khỏi La Đông thành, ta còn có việc quan trọng hơn muốn làm, ngươi có cách gì không.
__ Tưởng gì, chỉ là chuyện nhỏ thôi, La Đông thành chính là địa bàn của La gia Đệ, chắc sẽ mau chóng được thả ra thôi, chờ vài ngày nữa, bằng hữu của tiểu đệ tới, đại ca muốn đi đâu chỉ cần nói một tiếng, nếu cần thì để đệ tặng đại ca luôn một chiếc phi thuyền, mặc đại ca sử dụng.
Nhìn bốn vách phòng giam, rồi nhìn vẻ mặt đắc ý của La Thần, không biết có tin được không đây, nhưng dù sao trong lòng cũng có thêm hy vọng, càng sớm rời khỏi đây thì càng mau hoàn thành lời hứa với sư phụ, cũng như tâm nguyện của bản thân. Quả thật, chỉ nửa ngày sau, tất cả mọi người trong đợt "kiếm quân công" đều được thả ra. Lúc chia tay, La Thần xúm xít hẹn Vương Lang tới tư sản ở đặc khu La tinh.
Thu xếp xong việc nhà, Vương Lang cố ý tìm kiếm tung tích sư phụ thêm một vòng nữa, khi đã biết là vô ích, hắn tới đặc khu La tinh tìm La Thần.
La Thần đúng là cũng không tệ lắm, vừa nghe Vương Lang tới tìm, đã lật đật chạy ra, mặt mày hớn hở không thôi. Nói La Đông thành là La thành cũng không sai, phủ đệ của La gia ở đây còn lớn hơn nhà hành chính của La Đông thành, lớn hơn vài lần là ít. Vấn đề là nhà hành chính thì có tới mấy ngàn người cùng ở, còn tư gia này chỉ lâu lâu mới có người của La gia tới ở vài ngày. Dạo hết một vòng cũng mất gần nửa ngày, cuối cùng La Thần dẫn Vương Lang đến sân tập luyện, chỉ vào nam tử khoảng hơn 30 vóc người cao lớn, nói:
__ Giới thiệu với đại ca, vị này là Nhiếp Cung, chiến sĩ bạch ngân cấp 2, là hộ vệ của đệ. Nhiếp hộ vệ sau khi nghe kể lại, đã rất sùng bái đại ca, hôm nay muốn được thí luyện với đại ca để được mở rộng tầm mắt. Đại ca đừng từ chối nha.
" Là đại ca thì đúng rồi, La Thần đệ tuyệt đối coi trọng nghĩa khí, không bao giờ phản bội kết bái, nhưng một chút ấm ức hôm qua phải cho đệ lấy lại chút công đạo chứ, Nhiếp Cung này tuy chỉ là cấp 2,nhưng vượt cấp chiến thắng cấp 3 là bình thường, hôm nay phiền đại ca phải nằm mà uống trà rồi "
Nhìn tiểu tử mới mười mấy tuổi trước mặt, Nhiếp Cung thật có chút coi thường. Thiếu gia thật là trẻ người non dạ, chưa tiếp xúc sự đời nhiều, lâu lâu ra ngoài lại bị tên nhóc này dùng mánh mung giang hồ để lừa gạt. Không được, phải cho nó một trận rồi khuyên bảo thiếu gia thôi, coi như lập chút công cho La gia, biết đâu, gia chủ biết chuyện lại trọng thưởng mình, có cơ hội được thăng cấp. Nghĩ nghĩ, đấu khí của Nhiếp Cung phát ra không che dấu.
Vương Lang thật thấy phiền quá mà, chuyện đánh đấm vô bổ này hắn thật không muốn làm, lại nhớ tới sư phụ bảo phải che dấu năng lực của vòng sáng xanh dương, cần phải tốn thêm một hồi tâm tư nữa. Thôi kệ, dù sao cũng có việc nhờ, ra tay một chút để tên tiểu đệ tận tâm thêm một chút.
Không thèm thủ thế, Vương Lang nhanh chóng tụ tập năng lượng tinh thần xung quanh, cô đọng nhiều hơn ở hai nắm đấm, lao thẳng vào Nhiếp Cung, đấm đá loạn xạ. Nhiếp Cung cũng là người có nhiều kinh nghiệm chiến đấu, phân phối năng lượng cho vùng khống chế, vòng bảo vệ đều cân đối hoàn mỹ. Tính để mặc cho tên nhóc ấy tiêu hao, bộc phát một hồi sẽ cạn kiệt, cuối cùng thì dùng một ngón tay ( p,s: lại là ngón tay, bọn này không có chiêu gì khác sao) mà hành hạ hắn là được.
Đời không phải là mơ, lúc đầu Nhiếp Cung còn mừng khi thấy Vương Lang ra đòn không tiết chế gì cả, vậy chỉ cần hóa giải vài đòn là được, tiêu hao cho vòng bảo vệ luôn ít hơn so với tấn công, hắn vừa phòng thủ vừa nở nụ cười thong dong.
Một chiêu, hai chiêu, một chục chiêu rồi một trăm chiêu, tắt hẳn nụ cười, mồ hôi đổ xuống như mưa, Nhiếp Cung gặp quỉ thật rồi. Có còn là người không vậy, chỉ một đứa nhóc như thế này lấy đâu ra nhiều năng lượng như thế này. Không được, phải tính cách khác, khẽ động một chút, Nhiếp Cung khoát lên bộ giáp cơ giới tinh thần cấp thanh đồng, có nó, hắn sẽ tiêu hao ít hơn cho phòng hộ. Chịu trận như thế này không phải là cách, phải tấn công thôi.
Đã nói đời không phải là mơ rồi, khi thấy bộ giáp thanh đồng xuất hiện, Vương Lang mừng không thôi, có thể đánh thật rồi. Cứ nhín nhín loạn xạ như nãy giờ cũng phải mỏi tay a. Bị điều động, năng lượng tinh thần xung quanh cuốn về phía Vương Lang như xoáy nước, chỉ một đấm tung ra, phá tan vùng khống chế, phá tan vòng bảo vệ, phá luôn thanh đồng giáp, đánh thẳng vào người Nhiếp Cung, khiến hắn bay khoảng nửa phút mới rớt xuống, lăn lộn chục vòng rồi ngửa ra nằm im luôn. Trời xanh mây trắng, cầu cho hắn có giấc mơ thật đẹp.
Chưa dừng lại, Vương Lang giữ nguyên khí thế xoay người nhìn La Thần, liếm môi nói:
__ Đáp lại sự ngưỡng mộ của đệ, để ta mở rộng tầm mắt cho đệ luôn, không cần phải cám ơn ta đâu.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện