[Dịch]Cô Gái Đến Từ Tương Lai - Sưu tầm
Chương 8 : Ai Là Người Không Nhìn Kĩ?
.
Sau ngày trò chuyện vui vẻ, Nhã Lâm trở thành bằng hữu của Song Bình.
Chiều dần buông xuống, ánh mặt trời như lòng đỏ trứng gà treo giữa một màu trời da cam mang đầy vẻ buồn thương, vẻ u sầu bao trùm cả không gian.
Song Bình nhìn thấy Nhã Lâm mà tội, theo như đọc trong truyện ‘Bí Mật Của Vua Lăng Thiên’ thì Nhã Lâm sau này sẽ chết vì thất tình, bị người mình yêu bỏ rơi do Nhã Lâm suýt giết chết nữ chính – Tây Thiên Y xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành, tuy nhiên lại tâm kế thủ đoạn, rất dã tâm. Ước muốn của nàng ta là trở thành Nữ Hoàng như Võ Tắc Thiên kia ~
Và cũng nhờ vẻ ngoài, tài ăn nói nên nàng ta có nguyên một “vườn hoa bảy sắc” theo đuổi, tranh giành nàng ta. Trong đó có cả Lăng Phong Thiên, vì nàng ta mà chàng đã phải chịu rất nhiều khổ sở về thân xác lẫn tinh thần nhưng vẫn theo đuổi một mực, cuối cùng không biết lý do vì sao mà Hoàng Hậu của anh ta giết anh ta đúng năm 20 tuổi.
Và Tây Thiên Y cũng chính là người làm cho cả năm quốc gia hùng mạnh nhất thời đó phải chiến đấu tranh giành nàng, khiến vô số người chết, người than khóc. Và sau này được biết, nàng ta sống với một trong tứ đại mỹ nam Ngũ Hành tài giỏi và đẹp nhất thời đó, người đã trấn an khiến bốn nước kia phải quy phục chính là Lãnh Mạc Kỳ - vua của nước Đông Lôi tài giỏi uyên bác từ bé, và là vị vua trẻ chỉ mới 20 tuổi lãnh đạo làm dân no ấm, là một vị vua tốt.
Đến cuối cùng, Lãnh Mạc Kỳ chẳng biết nguyên nhân chết thì Tây Thiên Y cùng một người nắm quyền cai trị nước Đông Lôi....
Chỉ đọc tới đó, nhưng truyện vẫn còn nữa nhưng Song Bình không thể nào đọc được vì toàn màu trắng.
Haizzz, Song Bình rất tò mò không biết cô Tây Thiên Y đó là ai nữa? Đẹp cỡ nào vậy? Cỡ như Điêu Thuyền hơm?
( Ngọn Cỏ Nhỏ : Đẹp hơn là cái chắc đấy bởi vì kết hợp cả bốn nhan sắc của tứ đại Mỹ Nhân Trung Quốc đấy. Và thêm nữa, cái tên Tây Thiên Y ấy, ban đầu định ghi Tây Thi tự nhiên nghĩ ra Thiên Y nên chế vào ^^)
Đang ngồi suy nghĩ mơ mộng, tưởng tượng nàng Tây Thiên Y đó như thế nào thì cô nghe tiếng người phía sau nói “ Cô đang làm gì vậy? Suy nghĩ gì mà tập trung thế?”
Song Bình không nghe, vẫn nói “ Và Nhã Lâm, cô yên tâm tôi nhất định sẽ giúp cô kiếm được một Hảo Phu Quân. Nhất định”
Vừa nói, Song Bình tay nắm chắc thành đấm khuôn mặt quyết tâm “Nhất Định Phải Làm Được!” thì Nhã Lâm ngạc nhiên, đi xuống và ngồi ghế nói “ Sao thế?”
Song Bình giật thót tim quay lại khi thấy một người mặc áo trắng, tóc xõa dài ra đang nhìn mình khiến cô nàng té ghế “ Á... ma... ma ...ma”
Nghe vậy, từ đâu ba con sâu ngủ bật dậy và phóng như bay chạy tới bảo vệ Song Bình. Tiểu Hàn và tiểu Mãn chạy lại, thấy một người áo trắng ngồi ở đó cũng thót tim mà nhảy vào lòng Song Bình la “ma ... ma... đừng ăn thịt tôi, tôi còn yêu đời lắm”
Cả tiểu Hàn cũng sợ mà hét “ Tránh xa đi ma, tao ghét mày...đi đi”
Cả ba đều sợ hãi, một người bỗng ngồi dậy chính là Lăng Phong Thiên mặc bộ đồ ngủ trắng toát dang hai tay run run “ Này.. không được làm hại Song Bình, nếu không... nếu không...huhu”
Phong Thiên sợ hãi, run người vẫn cố gắng bảo vệ ba đứa yếu bóng vía kia.
Nhã Lâm ngồi dậy, thở dài hiểu rồi nên đi lại kiếm dây buộc tóc sau đó buộc lại, nói “ Tôi nè, Nhã Lâm chứ ai! Nhìn gì mà nói tôi ma. Các người làm bổn tiểu thư tổn thương đấy”
Vừa nói, Nhã Lâm lau nước mắt khóc.
Cả bốn người bắt đầu để ý, rồi nhìn nhau.
Song Bình nói “ Ma sẽ không có chân, và ta không thể chạm vào ma. Kiểm tra coi”
Song Bình nói với tiểu Hàn, tiểu Mãn và Phong Thiên thì cả ba bắt đầu để ý : Không có chân và chạm thử thì thấy da thịt người
Cả ba người quay lại, nói “ Có chân, chạm được”, nghe vậy Song Bình mừng rỡ ngồi dậy cười “ Ha Ha Ha, xin lỗi Nhã Lâm. Thật sự... tối mà, bà đừng nên mặc bộ đồ đó. Ghê lắm... có ngày... bọn tôi không giết mà cũng chết oan uổng ấy.haha”
Song Bình quay lại, trách mắng tiểu Mãn và tiểu Hàn “ Hai đứa nhóc nhát gan, có vậy cũng sợ. Người ta người rõ ràng, hừ”
Tiểu Hàn tiểu Mãn biết lỗi, cái miệng chu lên nói “ Tại... tỷ mà.. tỷ nói ma... với lại.. tỷ Nhã Lâm... ăn mặc...”
Song Bình lắc đầu thở dài rồi quay sang, vỗ vai Phong Thiên cười “ tiểu Thiên là nhất! Chẳng sợ mà dám bảo vệ chúng ta, hai đứa phải học hỏi tiểu Thiên đấy! Hì hì”
Nghe vậy, Phong Thiên đỏ mặt nói “ Hì, tiểu Bình nói quá. Tiểu Thiên phải bảo vệ tiểu Bình thôi.hì”
Như một đứa trẻ ngây thơ cười, cả Nhã Lâm cũng cười
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện