[Dịch]Cô Gái Đến Từ Tương Lai - Sưu tầm
Chương 7 : Nhã Lâm Yêu Đơn Phương
.
Cảnh tượng thật là... có gì đó không ổn cho lắm. Quạ Quạ Quạ... con quạ bay ngang đầu năm người.
“ À... Nhã Lâm, thật sự cô tìm Phong Thiên sao? Mà có thật... Phong Thiên là người yêu của cô không? Anh ta có vợ rồi mà” – Song Bình đổ mồ hôi hột, gỡ tay Phong Thiên ra khỏi mình nhưng mà Phong Thiên không buông ra, ôm quá chặt khiến cô phải cười ha ha khi thấy Nhã Lâm sát khí nhìn cô.
Nhã Lâm ho nhẹ cái, rồi nói “ Thật ra thì... không phải”, Nhã Lâm quay lưng đi.
“Cái gì?” – Cả ba người đều mở to mắt và mở mồm hết cỡ mà hét thật to.
Nhã Lâm bịt tai lại rồi nói “ Im hết coi, điếc tai ta chết rồi” thì lúc này cả ba cái “loa phát thanh” kia mới ngừng lại, người đứng thẳng “ Vâng! Thưa tiểu thư”
Nhã Lâm ngồi xuống ghế rồi ra vẻ suy tư đang nhìn Phong Thiên đẹp tựa ác quỷ như tượng khắc tỉ mỉ đang ngồi sau lưng ôm Song Bình thật chặt, cô thở dài.
Tiểu Hàn thì đang ngồi cạnh cha nghe, tiểu Mãn thì đang rót trà vào ly cho Nhã Lâm.
Nhã Lâm cầm ly trà lên hớp dịu dàng, rồi thở dài nói :
“ Không giấu gì cô. Tôi đây cũng là một trong hàng vạn những người đã gặp và yêu Phong Thiên ngay từ cái nhìn đầu tiên”
Nghe nói vậy tiểu Hàn, tiểu Mãn cả hai nhìn nhau rồi ra vẻ ta đây hiểu nói “ Ra là yêu đơn phương” – Câu nói của tiểu Mãn vừa thốt lên khiến Nhã Lâm phun hết ly trà ra ngoài, còn tiểu Mãn thì cười thầm “ Bà bà mê trai”
Song Bình nói “ Hai đứa này thật là... ra ngoài cho hai tỷ nói chuyện nào, dẫn theo cái “con bạch tuột” không buông này ra ngoài luôn”
Vừa nói, Song Bình cố gắng đẩy đẩy mặt của Phong Thiên khỏi người mình y, Phong Thiên bị đẩy ra thì khóc “ Không! Muốn Song Bình à oa oa oa”, thế là bé Thiên nhà ta nằm đấy ăn dạ khiến trên đầu Song Bình đổ xuống mấy vạch đen “ Đây gọi là Soái Ca ăn dạ đấy à?”
Song Bình hít sâu rồi nói “ Tiểu Mãn và tiểu Hàn, mau đem cha/thúc thúc của các ngươi ra ngoài chơi”
Nghe vậy, tiểu Mãn và tiểu Hàn chạy lại mỗi người một bên xách hai tay Phong Thiên lôi ra ngoài “ Đi cha! Chỗ người lớn nói chuyện, ta không được vào” =O=
Một vạch đen rơi xuống đầu Nhã Lâm!
Song Bình thở dài rồi quay lại, ngồi xuống hớp một ly trà, nói “ Cô kể tiếp đi! À quên, ăn trái cây không?” – Song Bình như nhớ gì đó, cô đứng dậy hỏi Nhã Lâm.
Nhã Lâm ngạc nhiên rồi mỉm cười “ Ưm”.
Song Bình chạy đi lấy một đống trái cây ngon lành, đặt lên bàn nói “ Trời nóng, ăn trái cây là tuyệt nhất! Cô ăn đi”
Nhã Lâm cười dịu dàng rồi từ từ ăn, nói chuyện.
“ Khi lần đầu thấy Phong Thiên đứng trên cầu vào ánh chiều hôn khi tôi cùng nô tỳ của tôi mua vài thứ, chàng ấy... đẹp đến mê ly! Tôi cứ tưởng rằng tiên hạ giới cho tôi gặp người này, nhưng nào ngờ biết được chàng ấy cóvợ và hơn nữa lại là vua... tôi chẳng dám trèo cao. . Ngày nào cũng nhìn từ xa, cố gắng nhìn chàng. Cha bắt tôi phải lấy người tôi không yêu để nâng địa vị, tôi không muốn nên đã trốn cho đến khi. Khi nghe nói, chàng bị mất tích tôi ngày ngày đi tìm khắp nơi và vô tình được một người giúp đỡ và xuống được đây, thế là gặp được cô” – Nhã Lâm nói mà nước mắt rơi ra, cô lau giọt nước mắt đi số phận của người con gái, số phận của người yêu đơn phương.
Nhã Lâm chấm chấm nước mắt, lau đi giọt nước vướng trên khuôn mặt diễm lệ rồi nói “ Cô định chàng ở đây mãi sao? Nếu được... có thể.. cho tôi ở đây cùng với chàng được không? Tôi hứa sẽ làm việc chăm chỉ, không để cô phải nhắc nhở... chỉ cần có thể mỗi ngày nhìn thấy chàng. Tôi chết cũng không oán trách”
Từ câu, từng chữ đều là lời thật lòng của Nhã Lâm. Không ngờ, lại có người yêu sâu đậm Phong Thiên như thế, lại là một tiểu thư khuê các danh giá chỉ có thể yêu đơn phương mà chẳng dám nói gì, chỉ biết im lặng đau khổ từng ngày. Làm lòng Song Bình dâng lên một cảm giác lạ, không phải thương hại mà là thương cho thân phận người phụ nữ ngày xưa không được yêu người mình yêu, chỉ im lặng chẳng dám nói gì.
Song Bình vỗ vai cô, cười “ Đừng suy nghĩ ngốc vậy, cô còn có cha mẹ mà đã thương yêu cô, cô chết đi ai sẽ là người đau hơn chứ? Huống chi, cha mẹ cũng chỉ muốn cô sống trong hạnh phúc, giàu sang nên họ mới gả cô vào mấy nhà giàu mà họ không hiểu hết về người kia. Mạng sống con người rất quan trọng, cô thấy đó. Một con kiến còn tham sống huống chi mạng người của ta, nếu như cô không muốn lấy người đó hãy bàn lại với cha cô. Mọi chuyện đều có thể giải quyết, nhiều người cứ nghĩ rằng lời nói chẳng tác dụng nhưng thật ra nó có ảnh hưởng rất lớn đấy. Nếu như cô bình tĩnh mà nói, cô sẽ thuyết phục được cha”
Nhã Lâm nghe vậy, bật khóc “ Tại sao tôi không nghĩ ra thế này? Huhu, tôi hiểu rồi. Cám ơn cô, chưa từng có ai nói với tôi những lời này, tôi rất cảm ơn cô”, Nhã Lâm vừa nói vừa khóc sụt sùi, tay lạy lạy Song Bình.
Song Bình đổ mồ hôi “ Cô có cần phải làm quá lên không? Nếu như cô đi nhiều nơi, cô còn hiểu nhiều hơn tôi đấy”
Song Bình vừa nói, né tránh cái lạy của Nhã Lâm vì cô chưa muốn lên bàn thờ ngửi nhanh ngắm gà khỏa thân đâu =O=
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện