[Dịch]Cô Gái Đến Từ Tương Lai - Sưu tầm
Chương 18 : Cớ Sự Bất Ngờ - Tỉnh Dậy, Tiểu Bình!
.
Cuối cùng yến tiệc cũng kết thúc, Song Bình đi ra về và giành được giải đặc biệt do Hoàng Thái Hậu tặng, ai nấy cũng kinh phục tài của cô, vì cô là nữ nhân đầu tiên chiến thắng cả hai người Tây Thiên Y và Triệu Tử Thuyền. :v Ha ha, nhớ lại thì ..may mắn thôi mà – Song Bình thầm nghĩ.
Sau lần đọc được bài thơ Nam Quốc Sơn Hà đó, cũng may là nước Lăng là ở phía Nam luôn và đang bị có giặc đến xâm lăng, tinh thần lính không được tốt, tướng quân lo lắng đến và nghe được bài thơ hùng hồn đó tất cả ai cũng ngỡ ngàng.
“ Quả như mọi người nói cô “Thần Tiên Tái Thế” quả không sai mà. Tại hạ rất nể phục” – Chu Tử Khiêm nói, cúi đầu với Song Bình
Song Bình liền xua tay lia lịa “ A, cái này... huynh lớn hơn ta tuổi. Đừng làm như thế”
Song Bình liếc sang cái tên “nuốt lời” kia đang ung dung uống trà, thấy cô nhìn thì mỉm cười như chẳng có gì, quả thật... không thể nhìn mặt mà bắt hình dong được. Cái tên này... ác và vô lương tâm! – Song Bình thầm rủa Lãnh Mạc Kỳ
“ À quên, tại hạ họ Chu tên Tử Khiêm” – Chu Tử Khiêm nói
“ À à, đừng như vậy mà” – Song Bình ngại ngùng
Mọi người ai cũng thầm khen Song Bình thì một phía, Triệu Tử Thuyền ung dung uống trà, nói “ Xem kìa, một cô nương bình thường vậy mà làm được một bài thơ xuất sắc thế này. Quả là hi nhân, không biết Tây tiểu thư có hay... làm thử một bài không nhỉ để mọi người chiêm ngưỡng tài của người?” – Triệu Tử Thuyền quay sang nhìn Tây Thiên Y vẫn ung dung
Tây Thiên Y giờ mới lên tiếng “ Triệu Hoàng Hậu may mắn được du ngoạn khắp nơi từ nhỏ. Không như ta...Ta vốn xuất thân từ chốn hoa phòng, chỉ biết cầm kỳ thi họa nào có biết đến chinh chiến kia chứ? Nương nương nói có phải?”
“ Ngươi... hỗn láo, dám lăng mạ ta! Người đâu, tát ả hai mươi bạt tay cho bỏ cái thói cuồng ngôn” – Triệu Tử Thuyền tức giận, đập bể ly trà rơi xuống đất, tất cả đều chú ý và sợ hãi
Bên dưới bàn tán
“ Chuyện gì thế? Sao Triệu Hoàng Hậu lại tức giận thế?”
“ Ta cũng không biết! Nhưng mà, có vẻ Tây tiểu thư đã nói gì đó làm Triệu Hoàng Hậu không chịu được...”
...Xì xào....
Tây Thiên Y vẫn ung dung, khẽ nói “ Hoàng hậu, người nên ngồi xuống ra dáng một bậc mẫu nghi thiên hạ. Mọi người đang nhìn và nghĩ sao đây? Người nên bình tĩnh”
Bên dưới xì xào
“ Đúng đó! Nhìn kìa, thái độ vậy cũng thấy Triệu Hoàng Hậu là người sai không phải Tây tiểu thư”
“ Đúng đó!”
... Xì xào
Tây Thiên Y khẽ cười, đứng lên đi đến nhặt ly trà bể lên thì Triệu Hoàng Hậu tức giận, không tự chủ đá một đá vào trán của Tây Thiên Y văng ra xa
“ Tây tiểu thư” – Tất cả đều lo lắng, chạy lại đỡ Tây Thiên Y còn những người ngồi ở dưới thì rất tức giận “ Nghe đồn bà ta xuất thân từ một kẻ đầu đường xó chợ, may mắn là được trở thành hoàng hậu”
“ Đúng là hạ nhân vẫn là hạ nhân, dù có trở thành hoàng hậu thì bản chất của bà ta vẫn thế”
“ Đúng đấy, đúng đấy!”
Chỉ những cung nữ, thái giám mới giữ chặt không cho Triệu Tử Thuyền làm loạn, miệng vẫn phát ngôn “ Đồ ả tiện nhân, đồ hồ ly!”
Còn những người khác thì chỉ quan tâm đến Tây Thiên Y, hỏi thăm và đưa đôi mắt “ Quỷ” liếc nhìn Triệu Tử Thuyền.
Triệu Tử Thuyền thấy những đôi mắt khinh thường đang nhìn mình, bà chợt giật mình “ Các người... các người..”, vì quá cô độc, chẳng ai quan tâm mà chỉ quan tâm đến Tây Thiên Y nên Triệu Hoàng Hậu đã khóc, vội chạy đi ngay.
Kể cả Lãnh Mạc Kỳ, Tiêu Thiên Hàn, Chu Tử Khiêm, Hoàng Thái Hậu cũng đến xem Tây Thiên Y ra sao huống chi những vương gia vọng tộc “ Truyền thái y đến, nhanh” – Hoàng Thái Hậu nói, lo lắng
Tất cả đều dồn sự quan tâm, lo lắng vào Tây Thiên Y chẳng thèm đếm xỉa gì đến Triệu Tử Thuyền đau khổ, chạy đi chẳng ai quan tâm, giờ... hình ảnh bậc mẫu nghi thiên hạ trong mọi người đã bị xóa bỏ, thay vào đó là một hạ nhân vẫn là hạ nhân. Haizz
Song Bình thở dài, haizz nếu cô không làm bài thơ đó thì sẽ không xảy ra chuyện này rồi, đáng lẽ theo lịch sử là cả hai sẽ đấu với nhau bất phân thắng bại do Chu Tử Khiêm ra đề, tuy nhiên... mọi việc lại đi bất bình thường!!!
Nhưng mà, Triệu Tử Thuyền kia thật đáng thương! Bỗng nhiên Song Bình nhìn thấy một vết máu còn mới vươn trên cỏ mà mọi người chẳng ai chú ý, đúng theo hướng Triệu Tử Thuyền đã chạy đi...rất nhiều.
Hình như theo cô nhớ, có một tình tiết là Triệu Hoàng Hậu vì do quá tức giận Tây Thiên Y nên đã làm tổn thương Tây Thiên Y, lúc không để ý đã đạp phải mảnh ly trà rất là sâu, do cứ ở mãi trong phòng chẳng cho ai thăm nên vết thương ngày càng sâu, nhiễm trùng và sau này để thành sẹo, chẳng thể xóa được và trở thành tàn tật!
Trời đất, tình tiết... gì kì thế này? Sao nó lại đảo lộn thế?
-Song Bình ôm đầu, không thể tin nổi sao việc này lại xảy ra hôm nay, vốn không có. Việc này sẽ xảy ra vài tuần sau cơ mà... có ai đó... đã thay đổi.
Ở một gốc cây anh đào, một mái tóc trắng như tuyết, đôi mắt hồng với làn da sáng như tuyết đang cầm một cây dù, quay lại khẽ mỉm cười “...cô nương này hình như... rất khác mọi người!”
Rồi biến mất! Song Bình quay lại khi cảm giác có ai đó cười thì... chẳng có ai!
Nhưng mà, việc trước mắt là Triệu Tử Thuyền có vết thương nặng hơn rất nhiều lần so với Tây Thiên Y kia.May là Triệu Tử Thuyền chỉ đá nhẹ, rõ ràng nhưng tại sao... Tây Thiên Y lại bay xa thế? Nhìn vết thương chỉ đỏ đỏ thôi như là chỉ mới chạm chứ chưa hoàn toàn trúng. Chắc chắn có gì đó không ổn.
Song Bình nghĩ vậy, bèn nhìn theo vết máu và đến hỏi cung nữ “ Mau chỉ ta chỗ Hoàng Hậu nương nương!”
Thì cung nữ đó khinh thường nói “ Tìm ả ta làm gì? Đường đường là hoàng hậu, bậc mẫu nghi lại có hành động xấu làm ảnh hưởng đến Tây tiểu thư. Nếu gặp ta, ta tát ả rồi. Song Bình tiểu thư, người đừng nên dính dáng đến thứ hạ nhân đó ạ”
Cái gì... một cung nữ mà dám.. Bốp
Song Bình tức giận, bạt một bạt tay vào mặt cái cô cung nữ nhìn xinh đẹp, đáng yêu đó “ Cô không được nói vậy! Dù sao đó cũng là Hoàng Hậu của cô, người đã cho cô chỗ ăn, chỗ ngủ và sống sung sướng như ngày hôm nay, không biết ơn mà dám hỗn láo! Ta sẽ tự đi tìm” – Nói xong, Song Bình liền quay đi theo vết máu.
“ Tiểu thư... người đừng đi” – Cung nữ đó lo lắng, nói
Phía chỗ đông người đang chữa trị cho Tây Thiên Y, Lãnh Mạc Kỳ đã nhìn thấy hết rồi khẽ mỉm cười liền đi đến trước cung nữ đó, nói “ Chỉ ta chỗ Triệu Hoàng Hậu”
Cung nữ đó đỏ mặt vì lần đầu nhìn gần Lãnh Mạc Kỳ như vậy, run run “ Dạ... nhưng mà, người...không nên.. dạ... chỉ cần người đi thẳng rồi quẹo sang phải khoảng mấy chục bước chân nữa sẽ thấy một cây Đào Thụ to, người vào đó và đi thẳng sẽ tới chỗ Triệu Hoàng Hậu ạ. Nhưng mà người không giận khi Tây...” – Lời chưa nói dứt, Lãnh Mạc Kỳ quay lưng đi
“ Cô nương là người biết lễ nghĩa ,không nên qua cầu rút ván vậy” – Lãnh Mạc Kỳ nói rồi đi ngay
Cung nữ đó vẫn còn thẫn thờ, mặt đỏ, run run ... “ Lãnh công tử...”
.......
Phía bên đây, Song Bình đang chạy theo vết máu tìm đến chỗ Triệu Tử Thuyền, vì con đường có màu hơi tối mà vết máu sắp khô nên khó nhìn kĩ, thêm nữa mắt cô bị quáng gà, Nghĩa Khoa đã tìm cách chữa trị cho cô nhưng cô cứ chạy trốn “ Tôi không muốn nợ tiền ai nữa, nhất là anh. Đừng giúp tôi nữa”, đến tận giờ cô vẫn bị vậy.
Thêm nữa là khi mệt mỏi quá, cô sẽ dễ bị tụt huyết áp. Cộng thêm, sáng giờ chưa ăn gì cả. Vì chạy quá mệt mà cô phải ngưng lại, thở gấp thì nhìn lên xung quang như một màu vàng xưa mờ nhạt... “ Đầu mình... chóng mặt quá” – Cô choáng váng, ôm đầu chẳng biết gì nữa.
“ Cẩn thận!” – Một thân người cao to từ phía sau đỡ lấy cô, rồi ngồi xuống. Cô ngửa mặt lên nhìn thì là...Lãnh Mạc Kỳ.
Cô ngạc nhiên vội đẩy ra “ Sao anh lại ở đây... đầu mình...” – Song Bình vội ôm đầu, tìm hộp thuốc và chai nước nhưng quá choáng, như bị mù nên cô đã ngất xỉu.
“ Tiểu Bình, tỉnh dậy đi! Tiểu Bình!” – Lãnh Mạc Kỳ gọi Song Bình mãi, nhưng cô chẳng mở mắt chỉ nói nhảm nhảm “ Thuốc... nước... đưa tôi..”
Nghe vậy, Lãnh Mạc Kỳ liền lấy những viên tròn tròn kỳ lạ đó và cái bình kì quái bỏ vào miệng Song Bình, rồi mở nắp cái chai nước từ từ đổ vào miệng cô.
“Khụ khụ..” – Song Bình ho sặc sụa.
Lãnh Mạc Kỳ lo lắng rồi vỗ lưng cô “ Bình tĩnh nào!”, sau một lát nằm ngủ thì Song Bình khẽ mở mắt ra
( Tây Thiên Y)
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện