[Dịch]Cổ Đạo Kinh Phong

Chương 69 : Mệnh huyền nhất tuyến

Người đăng: mts86vt

.
Bàn Phi Phượng sắc mặt có chút thay đổi, hổ kình lớn như vậy, giờ chỉ có khoanh tay chịu chết ! -Mau ném đống cá này vào trong nước! Sở Phong nôn nóng quát lên. Bàn Phi Phượng vội vàng vứt toàn bộ số cá trên bè gỗ rơi xuống nước, còn Sở Phong thì liều mạng chèo cho bè gỗ cách xa nơi đó. Bàn Phi Phượng tại phần đuôi trèo nhìn chằm chằm con hổ kình, kim thương cầm ở trong tay cũng không ngừng chảy ra mồ hôi . Con hổ kình đã tìm đến chỗ đám cá kia, mở to cái miệng rộng bắt đầu nhấm nháp những con mồi dễ như trở bàn tay này. Số cá trong đó mặc dù bị kim thương đâm vào, nhưng phần lớn vẫn còn có sức sống, thấy hổ kình giương cái miệng rộng đến, tứ tán kinh hoảng bỏ chạy. Hổ kình cũng không vội chỉ thong thả truy đuổi những con cá đang thụ thương này, chỉ cần cái miệng rộng của nó còn mở ra, mặc cho chúng mày chạy trốn thật xa ông cũng không lưu tình chút nào hút chúng mày vào bụng! Sở Phong và Bàn Phi Phượng rốt cuộc nhìn không thấy thân ảnh con hổ kình nữa, thở dài một hơi thật sâu. Bàn Phi Phượng hai chân cũng mềm nhũn, bỗng chốc tê liệt ngã xuống bên cạnh Sở Phong, đã sức cùng lực kiệt. Mà lúc này ngay tại ở phía sau, một con độc tiễn ngư mang theo cái gai nhọn thật dài bất thình lình bay ra khỏi mặt nước, vô thanh vô tức đâm thẳng phía sau gáy Bàn Phi Phượng! Sở Phong căn bản không có suy nghĩ nhiều, vội nghiêng thân mình, lao tới phía sau lưng Bàn Phi Phượng, "Phụt" cái gai dài cắm vào trên vai Sở Phong.Cái gai cá này cũng rất dài màu nâu tím cũng rất đặc biệt, nhưng khi màu nâu tím đang nhanh chóng rút đi, trong nháy mắt chuyển thành màu trắng bệch, mà thân cá đang trắng bệch cũng trong nháy mắt biến thành màu đỏ như máu! Bàn Phi Phượng quá sợ hãi, một tay lôi ra con tiễn ngư, lại "Rẹt" xé mảnh áo trên vai Sở Phong, chỉ thấy một luồng màu nâu tím đang từ miệng vết thương cấp tốc mở rộng lan tràn. Hiển nhiên chất độc vừa rồi độc tiễn ngư trong nháy mắt từ cái gai dài đã toàn bộ truyền vào trong cơ thể Sở Phong, lại đã mút no nê tiên huyết trong cơ thể hắn! -Xú tiểu tử, ngươi thế nào! Bàn Phi Phượng hoảng hốt vội hỏi. -Ta. . . Sở Phong hai mắt nhắm lại, ngã vào trong lòng Bàn Phi Phượng, bất tỉnh nhân sự! Bàn Phi Phượng vội vàng từ trong lòng lấy ra một bình sứ nhỏ, bất chấp tất cả, đem thuốc trong bình đổ vào trong miệng Sở Phong, toàn bộ trút cho hắn ăn. Sở Phong đóng chặt hai mắt, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, cả người mềm nhũn, không hề có sinh khí. Bàn Phi Phượng ôm Sở Phong, lòng nóng như lửa đốt, nàng biết, liên tiếp mấy ngày nay Sở Phong rất mệt mỏi, từ lâu tâm lực rất suy kiệt, hiện tại lại bị trúng phải kịch độc, còn bị rút đi một lượng máu lớn, thân thể làm sao không suy yếu được, thật không biết có thể sống quá cái ải này hay không nữa! Cũng may màu nâu tím trên vai Sở Phong cũng không có tiếp tục khuếch tán, nhưng cũng không có rút đi. Sở Phong mơ mơ màng màng mở mắt, Bàn Phi Phượng vội vàng hỏi: -Ngươi ra sao? Sở Phong ê a mở miệng vài lần, mơ hồ không rõ, hữu khí vô lực, hai mắt không có chút thần khí. -Tiểu tử, gắng chịu đựng! Chúng ta lập tức có thể ra khỏi đại trạch này! Sở Phong lại vô lực nhắm hai mắt. Tới buổi tối, Sở Phong bỗng nhiên lại kêu lên ê ê a a, một hồi là sư phụ, một hồi là lão đạo sĩ, một hồi là cha, một hồi là mẹ, chốc lát bi thương, chốc lát lại vui mừng. Bàn Phi Phượng sờ lên trán hắn, trời ơi! So với lửa con nóng hơn. -Xú tiểu tử! Xú tiểu tử! Bàn Phi Phượng gọi hắn, nhưng mà Sở Phong hiển nhiên thần chí không rõ, căn bản nghe không được nàng đang gọi. Thần trí Sở Phong càng ngày càng mê loạn, chân trái tay phải bỗng nhiên run lên, vả lại càng ngày càng kịch liệt. Bàn Phi Phượng bỗng nhiên nhớ tới Sở Phong đã từng bị hai lần vô cớ ngã sấp xuống, đều nói chân của mình đột nhiên phát đau, vội vã đưa tay tháo ra giày bên chân trái hắn, chỉ thấy mặt bàn chân có hai điểm đỏ cực nhỏ, nhìn kỹ, đúng là hai dấu răng! Là bị Bạch Thủ Câu Mang xà vương cắn cho một cái! Hắn hai lần đột nhiên té ngã, mà mình còn pha trò hắn đói quá chân mềm đi, thì ra chân trái đã trúng xà độc! Nàng lại vội vã kéo lên ống tay áo phải của Sở Phong, chỉ thấy bên mu bàn tay phải cũng có một điểm ấn màu hồng, giống như bị châm đâm vào. Đây là hắn vì cứu mình, dùng tay phải đập bay hổ đầu phong vương, lúc đó thấy vĩ châm của hổ đầu phong vương đã thụt lại, thì ra là do hắn mà thôi! Xem ra độc của Bạch Thủ Câu Mang Xà cùng độc của Hổ Đầu Phong Vương đã bắt đầu phát tác, cho nên chân trái và tay phải của hắn mới run rẩy không ngớt. Nhưng mà, vai của Sở Phong cũng bắt đầu run, hiển nhiên độc của tiễn ngư cũng khống chế không được. Sở Phong run càng ngày càng kịch liệt, hình như vô cùng khó chịu, Bàn Phi Phượng thấy tâm như đao cắt, ngón tay nàng trong lúc vô tình chạm một cái vào ngực Sở Phong, cả người Sở Phong chấn động, phảng phất như bị điện giật! Bàn Phi Phượng bị dọa cả kinh, vội vàng cởi ra vạt áo ở ngực hắn, nhìn thấy một đạo thương ngân thật sâu thình lình nằm ngang ở ngực hắn. Bàn Phi Phượng đã nghĩ tới, đây là lúc trước khi bọn họ chưa vào Vân Mộng Trạch, một thương của mình đã quét ngang lên ngực hắn lưu lại vết thương ngân này, đến nay còn chưa bị tiêu mất. Ngón út nàng khẽ chạm một cái vào vết thương ngân, thân thể Sở Phong co lại run run lên như bị điện giật, hai bên trán đã toát ra mồ hôi, thậm chí khàn khàn la một tiếng. Hai giọt nước mắt trong suốt rơi vào trên vết thương ngân, Bàn Phi Phượng ôm Sở Phong, hầu như muốn khóc ra tiếng. Thân thể Sở Phong bỗng nhiên đình chỉ run rẩy, nhưng mà, một cổ thanh bạch khí, một cổ hoàng hắc khí, một cổ tử hạt khí phân biệt dọc theo chân trái, tay phải cùng bờ vai nhanh chóng hướng về phía tim khuếch tán lan tràn, ba luồng độc khí quỷ dị đồng thời phệ công trái tim Sở Phong! Toàn bộ thân thể Sở Phong kịch liệt run rẩy, thậm chí mỗi một sợi tóc cũng đang run lên, trong miệng phát ra từng tiếng rên rỉ khàn khàn đầy thống khổ. Bàn Phi Phượng ngơ ngác nhìn, trong óc trống rỗng! Bất luận là luồng độc khí nào cũng đủ để phá hủy toàn bộ trái tim Sở Phong, huống chi là ba luồng cùng nhau công kích! Đột nhiên nàng từ trong lòng lấy ra một bình sứ nhỏ , bên trong đầy đan dược trắng như tuyết, nàng mở ra nắp bình, lập tức thẩm thấu ra từng đợt liên hương thấm đáy lòng người. -Xú tiểu tử, ngươi phải chống cự, ngươi không thể chết được, ta chỉ cho phép ngươi chết dưới thương của ta, xú tiểu tử, ngươi có nghe không. . . Nàng đem cả bình đan dược đổ vào trong miệng Sở Phong, sau đó ôm chặt lấy Sở Phong. Không biết qua bao lâu, Sở Phong mở mắt như gặp kỳ tích, ba luồng độc khí quỷ dị trên người như đã không gặp nữa, không biết là đã được giải hay là ẩn dấu đi. Hắn phát giác mình đang nằm tại trong lòng Bàn Phi Phượng, ấm áp quá, một đôi mắt thu thủy đang dịu dàng nhìn mình, trong sự ân cần lộ ra nhu mì. -Ngươi không sao chứ. Thanh âm Bàn Phi Phượng chưa bao giờ thử qua lại nhu tình như nước như thế. -Ách. . . Ách. . . Sở Phong thử mở miệng vài lần, rốt cuộc miễn cưỡng phát ra thanh âm, có chút khàn khàn: -Chỉ cần. . . cô nương cứ ôm ta như vậy. . . ta sẽ không có chuyện gì. -Đến lúc này mà ngươi còn giảo miệng, mau nhanh uống nước đi, ngươi đã hôn mê mấy ngày mấy đêm rồi. Sở Phong muốn mở miệng, yết hầu quả thực hình như muốn khô nứt ra. Bàn Phi Phượng dùng bình sứ chứa nước nước , đem miệng bình đặt tại bên mép Sở Phong, chậm rãi đổ ra một dòng nước, từ từ chảy vào trong yết hầu hắn. Nàng không dám quá nhanh, sợ hắn sẽ chịu không nổi. Sở Phong sau khi uống mấy ngụm nước, rốt cuộc khôi phục một chút thần khí, thở phì phò cười nói: -Thì ra Phi Tướng Quân cũng có lúc ôn nhu như vậy. Thanh âm vẫn như trước hữu khí vô lực. Bàn Phi Phượng mặt ửng đỏ, giận liếc mắt nói: -Xú tiểu tử, sao ngươi hồ đồ như vậy, trúng độc cũng không mở miệng nói một tiếng! Sở Phong ngạc nhiên nói: -Ta trúng độc sao? Bất quá có Phi Tướng Quân hầu hạ, cho dù là bị độc chết cũng cam tâm tình nguyện! Bàn Phi Phượng mặt càng hồng, sẵng giọng: -Tính xấu không đổi, còn muốn giảo miệng! Mau ăn một chút gì đi, bụng ngươi không biết kêu 'Ùng ục ùng ục' bao nhiêu lần rồi! Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang