[Dịch]Chuyện tình trai anh hùng gặp gái anh hùng: Yasuo x Riven - Sưu tầm

Chương 1 : Chương mở đầu Gió gào

Người đăng: ooh

.
Mặt trời buổi sớm không mang lại chút hơi ấm cho Yasuo. Hắn quỳ, lưng quay lại hướng mặt trời, dập gối trước ngôi mộ tạm bợ của người anh trai. Đôi tay hắn, vẫn còn đẫm máu của Yone, run rẩy ôm chặt lấy đầu gối. Trước mặt, thanh gươm của Yone cắm xuống đất tựa như bia mộ, đánh dấu nơi anh trai hắn nằm lại. Xung quanh, hắn vẫn nghe gió gào thét liên miên. Gió lùa qua những ngọn núi xứ Ionia, qua cả những ngọn đồi cỏ nơi hắn đã đấu với Yone. Yasuo ghét thứ âm thanh này, nó gợi cho hắn rằng mình không thể thoát ra khỏi ngọn gió. Những gì nó mang lại chẳng gì ngoài những nỗi đau: giết đi người thầy, cướp đi tương lai khỏi hắn, và vấy bẩn danh dự hắn bằng máu của những sự dối trá. Và giờ đây là cả người anh trai. Hắn gào lên thống thiết, âm thanh mất hút trong tiếng gió não nề. Cơ thể vẫn còn run rẩy, hắn bật khóc, mặt úp trong đôi tay. “Tại sao hả?” Hắn gào lên với người anh “Tại sao anh không tin em? Tại sao không ai trong các người tin lời tôi?” Dùng thanh kiếm để chống, hắn run rẩy đứng dậy. Phải mất đến vài phút, Yasuo mới tự đứng vững được. Đôi mắt Yasuo, dù vẫn còn nhòa lệ, giờ ánh lên sự quyết tâm cho con đường mới. Đã qua nhiều năm, hắn lang thang không mục đích, trốn và chạy. Hắn phải chạy trốn quá khứ và để sống sót. Hắn, hoặc chạy thoát, hoặc đánh bại những kẻ săn đuổi, lưỡi kiếm của hắn chém gục họ như những chiêc lá rơi trong gió. Những người bạn. Những chiến hữu. Và cả anh trai hắn. Ngay cả Yone, cũng tựa như bao mầm cây non nớt bị cơn gió xé toang thành từng mảnh. Nhưng giờ đây hắn đã tìm được chỉ dẫn. Yone đã thắp lên ngọn lửa, soi sáng con đường tăm tối của hắn. Yasuo biết chuyến đi sẽ chẳng dễ dàng; bão táp và chông gai sẽ chờ đón hắn, và hắn chắc chắn điều này. Nhưng nó sẽ đưa hắn tới với sự thật. Yasuo quay đi khỏi ngôi mộ của Yone, tay nải buộc chắc chắn vào thanh kiếm. “Em sẽ tìm ra chúng, anh trai à. Em sẽ tìm kẻ đã làm những điều này, và cướp lại sự thật từ chúng. Em xin thề. Trên lưỡi kiếm của anh và em.” Ngay khi hắn nói ra lời thề, cơn gió quanh hắn dường như thổi mạnh lên,. Nó cuốn quanh hắn, kéo qua áo quần và mái tóc, như muốn giục giã hắn bắt đầu chuyến hành trình. Yasuo nhìn lại nơi anh hắn nằm lại, thanh kiếm đánh dấu nơi yên nghỉ cuối cùng của Yone. Yasuo biết, khi mà thanh danh của hắn vẫn còn bị ô uế, hắn sẽ không thể trở lại nơi đây. Hắn cảm thấy cơn gió như kéo hắn đi một lằn nữa, và hắn thả lỏng, để mặc bản thân cho cơn gió dẫn dụ. Quay khỏi ngôi mộ của người anh trai, hắn nhìn lên ánh mặt trời đang ló dạng. “Cứ vậy đi. Ta sẽ hướng theo cơn gió.” Chương 1: Những kỷ niệm Cơn mưa đánh thức Yasuo. Hắn lờ đờ hé mắt, nhăn mặt trước thứ âm thanh khắc nghiệt, và mất một quãng hắn mới nhớ ra mình đang ở đâu: hắn lấy chỗ trú chân trước cơn bão đang tới là căn nhà hoang hắn tìm được. Hăn có thể cảm nhận được cơn bão đang tới từ trước đó rất lâu, và hoàn toàn là may mắn khi hắn tìm thấy ngôi nhà, nay là nơi hắn nghỉ ngơi. Cũng chẳng hẳn là may- hắn cay đắng nghĩ, khi nhìn quanh đống đổ nát của ngôi nhà. Hắn chắc mẩm về nguyên nhân nó trở thành hoang tàn như vậy: cuộc xâm lăng của Noxus. Không nghi ngờ gì nữa, căn nhà đã bị đánh sập bởi những cỗ máy chiến tranh của người Noxus, và những thành viên của ngôi nhà cũng chịu chung số phận. Ngôi nhà vốn đã từng sạch sẽ ngăn nắp với sàn và tường gỗ mịn, cùng với những đồ đạc đơn giản được sắp xếp thẳng hàng, đậm nét đặc thù của người Ionia. Yasuo vẫn còn thấy được những động chạm của gia đình người Ionia hiền hòa ấy, qua những bát và đĩa vỡ vụn rải rác trên sàn nhà, cho tới những tấm điêu khắc cháy rụi treo trên tường nhìn như những miếng thịt bị xé vụn. Họ sẽ thấy sao, hẵn ủ ê, nếu như họ biết căn nhà đang được một kẻ giết người trú ngụ? Hắn lướt bàn tay qua một điểm cháy xém im đậm trên sàn nhà, là dấu hiệu kinh khủng của thứ công nghệ dã man mà người Noxus đã thuê từ Zaun cho cuộc xâm lăng. Cơn gió mạnh mang những tia mưa đi khắp ngôi nhà và Yasuo run lên khi thứ nước lạnh đó táp vào da thịt . Kéo chiếc áo choàng cho chặt thêm quanh vai, hắn lê mình tránh xa khỏi những hốc trên bức tường. Ngọn lửa hắn thắp từ đêm qua có vẻ đã tắt, và tự hỏi nó còn hay không, hắn đưa ngón tay vào lớp tro. Hắn cảm thấy những nanh vuốt của mệt mỏi đâm sâu vào tâm trí, và hắn vẽ lên lớp tro những vòng tròn vô nghĩa. Tiếng mưa dội đều đều làm tai hắn ù lên, Yasuo thấy mình bị kéo vào những chốn mộng mị dị thường. Tiếng mưa dần dần tan thành thứ âm thanh khác mà hắn đã quá quen thuộc: tiếng đao kiếm giao nhau. Lờ mờ, đầu óc như bơi trong cõi mộng, hắn nghe thấy tiếng nói của những người đã chết từ lâu. --------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------- “Yasuo, ngươi định đi đâu?” Trưởng lão Roku quát lên, đứng ra trong cố gắng vô ích khi ngăn hắn rời đi. Yasuo cầm lấy thanh kiếm, buộc vào thắt lưng. Hắn không muốn chỉ ở đây vặn ngón tay mà đợi lũ Noxus tới; nhất là khi đồng đội hắn đang bị tàn sát bên ngoài ngôi đền. “Yasuo, ta lệnh cho ngươi ở lại!” Trưởng lão Roku quát lên bằng giọng điệu chỉ huy. Yasuo vờ như không nghe thấy. Biết rõ trưởng lão không hẳn là không có khả năng tự bảo vệ mình và Yasuo chắc chắn rằng lưỡi kiếm của hắn có thể đảo chiều thế cục. “Con sẽ trở lại, thưa thầy” hắn gào vọng qua bờ vai, cầm chặt thanh kiếm rồi lướt ra khỏi phòng của Trưởng lão. Tiếng quát của Trưởng lão tắt dần khi Yasuo lao qua dãy hành lang dài của ngôi đền, đến trước lối vào. Ngay đây, hắn đã nghe thấy những âm thanh của trận chiến: tiếng đao kiếm giao nhau, và tiêng kêu đau đớn của những kẻ đang ngã xuống. Chân hắn trượt thành một vết dài khi hắn dừng lại trước cầu thang chính của ngôi đền. Quanh hắn là hai cầu thang dẫn từ lầu một lên, nơi mà hàng đống những thi thể đang quằn quại và nhứng lưỡi thép đang vung lên loang loáng, sống động tựa như những sinh thể. Yasuo nở một nụ cười gần như man dại: hắn cảm thấy máu mình đang sôi sục trong huyết quản. Chiến tranh là đây. Trận mạc là đây. Cuộc sống là đây. Từ bên khóe mắt, hắn nhận thấy một nhóm lính Noxus đồng phục đen đang mở đường đi lên qua một trong những cầu thang, lưỡi gươm đen tối của chúng đang chém xuống những thành viên của ngôi đền vốn không có khả năng kháng cự. Bằng một tiếng thét, Yasuo nhảy vào chúng, cơn gió trợ lực cho lưỡi gươm. Hắn chém qua đám lính dễ dàng, và thân thể chúng gục xuống, vô hồn, lăn xuống dưới cầu thang. Hắn đứng trong hân hoan chiến thắng, nhưng chẳng được lâu: đã thấy toán lính khác đang lao đến rồi, lưỡi kiếm chúng sáng loáng. “Tới đây!” Yasuo khiêu khích, giơ kiếm lên, “cần nhiều hơn thế mới hòng giết ta!” Toán lính thứ hai bị hạ cũng nhanh như toán trước và Yasuo lẹ làng nhảy qua xác chúng, hạ xuống tầng một với không một vết xước. Có hắn, quân Noxus bị đẩy lùi dần, và Yasuo bước ra đón ánh mặt trời chói chang. Quanh khắp ngôi đền, cuộc chiến vẫn còn điên cuồng. Những thi thể, cả ta và thù như những con búp bê bỏ đi rải đầy quanh ngôi đền, đang được thêm vào theo từng giây trôi qua. Yasuo nhìn quanh, tìm kiếm một gương mặt quen thuộc. Nhận ra một người, hắn kêu to, và mở đường đi tới. “Yuki!” Yuki quay ngoắt khi nghe có người gọi tên, tuốt kiếm. “Yasuo!” gã kêu lên, đút kiếm vào bao khi nhận ra đó là ai. Mặt và áo quần của Yuki đầy những máu, nhưng phần lớn không phải của gã. Yuki, cũng giống Yasuo được phân công bảo vệ thủ lĩnh của ngôi đền, Trưởng lão Roku. “Yasuo!” Yuki đáp lại, bước tới nơi Yasuo đang thủ thế, “cậu làm gì ở đây vậy?” Yasuo cười vang, đặt tay lên vai Yuki “Lo gì nữa, Yuki, mình đã rồi đây!” Trên mặt Yuki hỗn độn giữa một phần nhẹ nhõm và thoáng nét lo âu mơ hồ :”Hay quá rồi… nhưng lẽ ra cậu phải bảo vệ Trưởng lão Roku chứ?” “Hẳn rồi. Nhưng nếu ta quét sạch lũ Noxus bẩn thỉu này khỏi chiến trường thì cần gì phải lo nữa, phải không?” Yuki vẫn chưa tin hẳn, nhưng Yasuo biết gã sẽ không phản đối; Yuki sẽ nhẹ gánh hẳn khi có Yasuo, kẻ giỏi nhất trong đám cùng trang lứa, chiến đấu bên cạnh. “Mình..cũng nghĩ vậy” gã lẩm bẩm. Gã lắc đầu quầy quậy, như để trấn an bản thân ”Được thôi! Ra sao thì ra! Bây giờ chúng mình cần cậu!” Yasuo tuốt kiếm với nụ cười ranh mãnh. “Biết mà!” Yuki nở nụ cười gượng. Nhưng khi gã nhìn qua vai Yasuo, gã chuyển sang sợ hãi và hoảng loạn. “Cúi xuống!” gã gào lên, đẩy mạnh đầu Yasuo xuống mặc cho hắn chống lại một cách giận dữ. Yasuo cảm thấy lưỡi gươm chém ngay qua nơi mà vài giây trước đầu hắn còn ở đó, và hắn quay ngoắt lại đối mặt với kẻ đã ra tay, lưỡi kiếm rút ra. Hắn chùn bước khi nhìn vào đôi mắt của người Noxus đó. Là một phụ nữ, cũng trạc tuổi hắn, tay lăm thanh gươm đen dài ngang cả người cô. Dựa vào bộ giáp cô đang mặc, Yasuo đoán cô ta hẳn phải tới tầm chỉ huy. Nhưng là vẻ đẹp của cô làm hắn choáng váng: cô chẳng giống như những phụ nữ hắn biết trước đó, đôi mắt cô thiêu đốt như ngọn lửa tội lỗi, và mái tóc trắng của cô được buộc đằng sau như làn tuyết mùa đông. “Chỉ huy, xin cẩn thận, tên này nguy hiểm đấy!” tên lính Noxus đội mũ trụ kêu to, đó là một trong những tên đã thấy hắn một mình chém gục hai toán lính. Tiếng của tên lính làm Yasuo sực tỉnh. Người chỉ huy quân Noxus vung lưỡi gươm đáp lại lời cảnh báo, và Yasuo chém ngang kiếm đón lấy. Hắn cảm thấy cánh tay mình rung lên cùng lưỡi kiếm, và đường gươm của cô đã bị chặn lại. “Tránh đường cho ta!” cô thét lên khi thấy hắn đỡ đòn của cô với tốc độ đáng sợ. Hắn biết mặc dù kỹ năng của cô rất điêu luyện, cô vẫn không thể địch lại hắn. Hắn có thể đoạt mạng của cô dễ dàng nếu muốn. Nhưng hắn không. Hắn vẫn còn danh dự: cô ta là phụ nữ, và hắn không thể làm hại một phụ nữ được. Nhận ra điều này, cô chuyển sang bực bội. Xem ra cô cũng biết mình khó mà đánh bại hắn, mà hắn lại không muốn giết mình. Bất ngờ, cô đưa cao lưỡi gươm, thét lên một tiếng với uy lực đẩy bật Yasuo ngã nhào. Cô ta bước nhanh qua Yasuo đang sóng xoài và nằm dưới đất, Yasuo nhận ra đó hẳn là Kình Lực (chiêu E :v) Hắn vội đứng dậy, nhưng không đủ nhanh; chỉ còn thấy cái bóng tóc trắng đang chạy nhanh vào ngôi đền, quá nhanh so với hắn. Hắn nắm lấy vai Yuki và kéo xuống. “Đuổi theo và chặn ả lại!” hắn bảo gã, đẩy mạnh, “Đừng để ả lọt vào đền!” Yuki gật đầu và đuổi theo. Yasuo nhìn đăm đăm vào tấm lưng của Yuki đến khi nó mất dạng, rồi hắn quay lại chiến trường. Lưỡi kiếm giơ cao, hắn thét vang, và nhảy bổ vào cuộc chiến đang dang dở. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang