[Dịch]Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong - Sưu tầm
Chương 64 : Tế phẩm (17)
.
Edit & beta: Vu Vu
Trì Long ngồi trong phòng nghe thấy tiếng náo loạn, nói: “Hình như Nghê đại nhân đang gọi chúng ta?”
Nghê Diệp Tâm vừa thấy sắc mặt của Mộ Dung Trường Tình, là biết mình xong đời rồi, nhanh chóng xin cứu binh, gân cổ gọi Trì Long và Triệu Duẫn.
Tóc Triệu Duẫn còn nhỏ nước, y phục cũng ẩm ướt, lúc nãy vội vàng mặc y phục, khiến trên người hắn có chút không thoải mái.
Triệu Duẫn ngăn cản Trì Long ngu ngốc muốn đi ra, nói: “Đừng ra ngoài.”
Trì Long vẻ mặt mờ mịt, nói: “Nhưng Nghê đại nhân…”
Triệu Duẫn mặt không cảm xúc nói: “Nghê đại nhân chỉ đang chơi đùa với Mộ Dung công tử thôi.”
“Ồ.” Trì Long gãi gãi sau gáy, cười nói: “Thì ra là vậy a.”
Vì vậy bên ngoài Nghê Diệp Tâm gọi đến tên tâm liệt phế, trong phòng Triệu Duẫn vẫn không có động tĩnh, giống như trong đó vốn không có người.
(Tê tâm liệt phế = tan nát cõi lòng:v)
Nghê Diệp Tâm để trần nửa người trên, đương nhiên Mộ Dung Trường Tình sẽ không đụng vào hắn, nếu không Nghê Diệp Tâm sẽ có cớ để nói mấy lời tầm phào nữa.
Mộ Dung Trường Tình dùng Ngọc Mễ dọa Nghê Diệp Tâm, Nghê Diệp Tâm bị y dọa đến độ rút lui ra ngoài viện, sau đó Ngọc Mễ được sắp xếp cho canh giữ ở cửa viện, không cho Nghê Diệp Tâm đi vào.
Nghê Diệp Tâm để trần cánh tay, bộ dáng như cô dâu nhỏ bị ăn hiếp, ngồi xổm trước cửa viện, ôm Bạo Mễ Hoa trong ngực, vẻ mặt ai oán, nói: “Đại hiệp, bây giờ là nửa đêm canh ba, bên ngoài rất lạnh, có thể cho ta về phòng được không a.”
Mộ Dung Trường Tình không để ý đến hắn, xoay người rời đi.
Nghê Diệp Tâm: “…”
Mộ Dung Trường Tình đi rồi, Nghê Diệp Tâm cùng Ngọc Mễ giằng co nửa ngày, rốt cuộc dường như Ngọc Mễ bắt đầu buồn ngủ, chạy đi mất, lúc này Nghê Diệp Tâm mới thở phào nhẹ nhõm, cầm hai bộ y phục ẩm ướt, đi về phòng.
Một ngày ầm ĩ cuối cùng cũng yên tĩnh lại.
Sáng sơm hôm sau, Nghê Diệp Tâm bò ra khỏi giường ngáp ngắn ngáp dài, hắn còn chưa tra xong vụ án, muốn ngủ nướng cũng không được.
Nghê Diệp Tâm ngáp một cái rồi đẩy cửa ra, liền thấy Trì Long đang đứng trong sân nói chuyện với Triệu Duẫn.
Nghê Diệp Tâm vọt tới, hùng hổ nói: “Hôm qua các ngươi ở trong phòng làm gì! Lén lén lút lút!”
“A?” Trì Long một mặt mộng bộ dáng, nói: “Ở trong phòng? Ngủ… Ngủ a.”
Nghê Diệp Tâm nói: “Vậy tại sao ngươi ở trong phòng Triệu Duẫn, ta gọi các ngươi thì chẳng ai trả lời, không có ai ra cứu ta.”
Trì Long gãi sau gáy, nói: “Nghê đại nhân, ngươi chơi đùa với Mộ Dung đại hiệp, chúng ta không giúp được a.”
Hai mắt Nghê Diệp Tâm nhìn chằm chằm Trì Long, ánh mắt chuyển một vòng trên người hắn, nói: “Hai người các ngươi, hôm qua chắc không tắm chung một thùng nước chứ?”
Trì Long bị hắn nói thế, khuôn mặt đỏ chót, nói: “Nghê đại nhân đừng nói đùa, sao có thể. Do Triệu Duẫn muốn đi tắm, ta chỉ giúp hắn chà lưng thôi, hắn với không tới.”
Nghê Diệp Tâm nghe vậy, lập tức chuyển tầm mắt lên trên mặt Triệu Duẫn.
Triệu Duẫn bình tĩnh đứng đó, mặt không cảm xúc, không nhìn ra điều gì, nói: “Phùng phủ có không ít hạ nhân chưa tra hỏi, ta đi trước.”
Triệu Duẫn vừa dứt lời lập tức đi mất, bước chân vội vã.
Nghê Diệp Tâm thấy vậy liền nở nụ cười, nói: “Triệu Duẫn đang chột dạ.”
“Chột dạ cái gì?” Trì Long không rõ hỏi.
Nghê Diệp Tâm ghét bỏ nhìn hắn, nói: “Thật là một tên ngốc. Hôm qua các ngươi ngủ chung một giường hả?”
Trì Long gật đầu, nói: “Đúng vậy.”
Hôm qua Nghê Diệp Tâm đứng bên ngoài kêu to, Triệu Duẫn không cho Trì Long đi ra, Trì Long vẫn ở trong phòng Triệu Duẫn, khoảng một canh giờ sau, hai người lên giường ngủ chung.
Trì Long hoàn toàn không thấy có gì không ổn, nói: “Trước đây lúc chúng ta cùng đi ra ngoài ban sai, đều ngủ chung mà.”
Nghê Diệp Tâm liền ghét bỏ tập hai, nói: “Nếu ta có vận may như ngươi thì tốt rồi.”
Nghê Diệp Tâm hận đến bóp cổ tay, thấp giọng hỏi Trì Long: “Triệu Duẫn cởi y phục ra có phải rất gầy không a, ta thấy thân thể hắn nhỏ như vậy, còn mỏng manh hơn ta.”
Trì Long bị hắn hỏi vậy, không hiểu sao lại hơi ngượng ngùng, nói: “Phải, chân hắn chỉ lớn hơn cánh tay ta một chút, bình thường ta vẫn kêu hắn ăn nhiều hơn chút,nhưng hắn chưa bao giờ nghe theo.”
Nghê Diệp Tâm đứng cạnh cười trộm, lại hỏi: “Ta thấy hình như Triệu Duẫn rất trắng, bên trong chắc cũng trắng lắm hả?”
Trì Long càng thêm ngượng ngùng, khuôn mặt đỏ bừng, nói: “Chuyện này…”
Trì Long lắp bắp nói không nên lời, Nghê Diệp Tâm đã cười sắp vỡ bụng, nói: “Trì Long, tròng mắt của ngươi chuyển động liên tục, ngươi đang nhớ lại việc gì thế? Mau nói cho ta biết, rốt cuộc tối hôm qua các ngươi đã làm gì?”
Trì Long càng nói lắp, nói: “Không có gì cả, Nghê đại nhân…”
Nghê Diệp Tâm đang cười, đột nhiên thấy Bạo Mễ Hoa dùng lực đẩy chân mình, Nghê Diệp Tâm khoát tay áo, nói: “Bạo Mễ Hoa, đừng quậy.”
Nhưng Bạo Mễ Hoa vẫn cọ hắn, trái lại càng dùng lực mạnh hơn.
Nghê Diệp Tâm không thể không khom lưng ôm Bạo Mễ Hoa, ánh mắt tùy tiện đảo qua, trong nháy mắt toàn thân cứng đờ.
Mộ Dung đại hiệp vẫn luôn xuất quỷ nhập thần, không biết vào lúc nào, Mộ Dung đại hiệp cư nhiên đã đứng sau lưng hắn.
Mộ Dung Trường Tình đổi một thân y phục mới trắng tinh, cổ tay và vạt áo có đường viền màu lam nhạt, loại màu nhạt này, như tôn lên màu áo càng thêm trắng như tuyết, khiến loại khí chất không nhiễm khói lửa nhân gian trên người Mộ Dung Trường Tình càng thêm vượt trội.
Nghê Diệp Tâm chưa kịp thưởng thức mỹ nhân, bỗng nhiên nhớ lại mấy lời nói lúc mình trêu ghẹo Trì Long, trong lòng không hiểu sao lại chột dạ.
Nghê Diệp Tâm giống như chuột thấy mèo, nhỏ giọng nói: “Mộ Dung đại hiệp, sớm a.”
“A…” Mộ Dung Trường Tình chỉ cười lạnh một tiếng, rồi ung dung đi qua bên cạnh hắn.
Nghê Diệp Tâm thấy vậy, nhanh chóng thí điên thí điên đuổi theo, nói: “Đại hiệp, chúng ta đi tra án đi.”
Mộ Dung Trường Tình không nói lời nào, Nghê Diệp Tâm biến thành thú cưng, rập khuôn từng bước đi theo, thấy mà tội nghiệp.
Mộ Dung Trường Tình đi về phía tiền thính, chuẩn bị dùng điểm tâm trước, sau mới đi tra án.
Chỉ là trên đường y đến tiền thính, đã bị người nhìn nguyên một đường, nha hoàn gã sai vặt và gia đinh đi ngang qua, tất cả đều dùng ánh mắt khác thường nhìn Mộ Dung Trường Tình.
Cái này đương nhiên phải quy công cho Nghê Diệp Tâm tội nghiệp đi sau y, dáng vẻ kia của Nghê Diệp Tâm giống như bị Mộ Dung Trường Tình hung hăng khi dễ, ngoan ngoãn vâng lời, còn có Bạo Mễ Hoa nằm trong ngực Nghê Diệp Tâm, cũng trừng đôi mắt to ngập nước long lanh, trong miệng phát ra tiếng “Nha nha”, muốn đáng thương bao nhiêu thì đáng thương bấy nhiêu.
Mộ Dung Trường Tình rốt cục chịu không nổi, đột nhiên dừng bước, xoay người lại nói: “Đừng đi theo ta.”
Nghê Diệp Tâm nhỏ giọng nói: “Ta đi dùng điểm tâm.”
Hắn đang nói, bỗng nhiên hắt hơi một cái, Bạo Mễ Hoa cũng rất phối hợp hắt xì một tiếng nhỏ.
Mộ Dung Trường Tình sững sờ, nhớ tới chuyện tối hôm qua Nghê Diệp Tâm để trần thân trên ngồi xổm bên ngoài nửa ngày, chỉ sợ đã trúng gió đêm bị cảm lạnh.
Mộ Dung Trường Tình không muốn mất thể diện, dứt khoát im miệng, quay người tiếp tục đi.
Nghê Diệp Tâm liền thí điên thí điên đi theo sau, theo đuôi y đến tiền thính dùng điểm tâm.
Lúc Nghê Diệp Tâm đến tiền thính ngồi xuống, Mộ Dung Trường Tình đã chuẩn bị ăn cơm. Có nha hoàn lấy thêm bát đũa cho Nghê Diệp Tâm, hỏi Nghê Diệp Tâm muốn dùng điểm tâm gì.
Nghê Diệp Tâm nhìn Mộ Dung Trường Tình, nói: “Giống Mộ Dung đại hiệp là được rồi.”
Mộ Dung Trường Tình không nói gì, chỉ nhìn thoáng qua hắn.
Trên bàn đã bày không ít món chính điểm tâm, rất nhanh tiểu nha hoàn liền bưng lên hai chén cháo, đặt trước mặt Mộ Dung Trường Tình và Nghê Diệp Tâm.
Nghê Diệp Tâm rất đói bụng, cả ngày hôm qua chưa ăn bữa nào ra hồn, không sợ nóng lập tức cầm muỗng múc cháo lên ăn, lòng nói tuy tay phải mình không dễ xài, nhưng tay trái cầm muỗng vẫn thừa sức.
“A —— “
Nghê Diệp Tâm ăn một ngụm cháo lớn, lập tức trợn to mắt, quai hàm phồng lên, hai hàng lông mày đều vặn vẹo, vẻ mặt rất xoắn xuýt.
Ngược lại động tác của Mộ Dung Trường Tình vẫn rất tao nhã, chậm rãi thổi nguội bắt đầu ăn.
Tiểu nha hoàn bên cạnh nhìn thấy biểu tình của Nghê Diệp Tâm, không nhịn được cười một tiếng, nói: “Vị đại nhân này, cháo vừa mới nấu xong, cẩn thận phỏng miệng.”
Nghê Diệp Tâm vuốt cổ, nói: “Không, không phải nóng. Đây là loại cháo gì thế, sao lại cay như vậy…”
Tiểu nha hoàn nói: “Là cháo vịt nấu với gừng cắt thành sợi nhỏ.”
Gừng sợi…
Nghê Diệp Tâm múc một muỗng cháo, bên trong quả nhiên là đầy gừng sợi…
Hèn gì lại cay như vậy, cay đến mức toàn thân Nghê Diệp Tâm đều bốc lửa.
Trên mặt Nghê Diệp Tâm càng rối rắm, nói: “Cháo vịt đã đủ ngon rồi, tại sao phải cho thêm gừng sợi a, cay quá, ta thấy không có vị nào khác ngoại trừ vị cay.”
Nghê Diệp Tâm tự nhận mình không quá kiêng ăn, cà rốt, rau thơm, hành tây, tỏi này nọ đều ăn được, nhưng duy nhất không thích gừng.
Biểu tình của Mộ Dung Trường Tình rất bình tĩnh, nói: “Gừng sợi xua đi khí lạnh.”
Nghê Diệp Tâm đang muốn hắt hơi, nghe lời Mộ Dung Trường Tình liền sững sờ, ngay cả hắt xì cũng quên luôn, sửng sốt xong lại vui mừng đầy mặt, nói: “Mộ Dung đại hiệp, chắc ngươi không cố ý gọi cháo gừng sợi cho ta chứ?”
Mộ Dung Trường Tình vẻ mặt không cảm xúc, nói: “Ngươi nghĩ nhiều quá rồi.”
Nghê Diệp Tâm tự mình buồn cười, không hỏi gì nữa, tuy cháo gừng sợi thực sự không ngon lành gì, nhưng vẫn ăn từng ngụm từng ngụm.
Nghê Diệp Tâm chỉ lo ăn quá nhanh, hận không thể chậm rãi ăn từng hạt gạo một.
Một bát cháo tình yêu ngược lại chưa ăn hết, nhưng việc làm đã tới trước, Trì Long vội vàng chạy tới, nói: “Nghê đại nhân, mau sang đây xem.”
“Chuyện gì?” Nghê Diệp Tâm hỏi.
Trì Long nói: “Hình như là nhi tử của vị Phùng tam thúc kia đã trở về, đang làm ầm ĩ ở sau viện, còn nói muốn Phùng Thiên giết người đền mạng, muốn động thủ đánh Phùng Thiên.”
“A?” Nghê Diệp Tâm sững sờ, nói: “Hắn còn có nhi tử nữa hả?”
Trì Long gật đầu, nói: “Người ở phía sau.”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện