[Dịch]Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong - Sưu tầm

Chương 58 : Tế phẩm (11)

Người đăng: 

.
Mộ Dung Trường Tình trong nháy mắt không biết nên nói cái gì mới phải, lời của Nghê Diệp Tâm khiến y thật sự không có cách nào phản bác, dường như trả lời thế nào cũng không ổn. “Hai vị đại nhân?” Đại phu nhân đã sắp đi vào phòng, nhưng quay đầu lại nhìn, mới thấy Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình còn đứng trước cửa viện, không biết đang làm gì. Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình thấy người thúc giục, lúc này mới cùng nhau đi vào. Nghê Diệp Tâm vừa vào phòng liền chuyển mắt quan sát, mọi thứ trong phòng đều là đồ dùng của nữ nhân, chỉ sợ phu quân của đại phu nhân này không phải đã mất thì là không ở cùng phòng với nàng. Đại phu nhân sai nha hoàn dâng trà, mời bọn họ ngồi xuống, sau đó phất phất tay. Bọn nha hoàn cúi đầu lùi ra ngoài, còn cẩn thận đóng kĩ cửa phòng, trong phòng lập tức yên tĩnh. Nghê Diệp Tâm uống một hớp trà, thông cổ họng, nói: “Vị phu nhân này, ngài tìm chúng ta rốt cuộc là muốn nói chuyện gì? Hơn nữa còn thần thần bí bí, chọn lúc Phùng công tử không ở nhà, chẳng lẽ là có việc gì không muốn để người khác biết sao?” Khẩu khí Nghê Diệp Tâm không tốt đẹp gì, chua lét. Ngồi cạnh hắn đang định uống trà Mộ Dung Trường Tình lập tức sững sờ, suýt chút nữa bật cười, nhanh chóng nâng chén trà lên che miệng. Đại phu nhân cười một tiếng, nói: “Xem vị đại nhân này nói kìa, ta nào có việc gì không muốn cho người khác biết, là Phùng đại công tử Phùng Thiên kia mới có việc không muốn cho người khác biết. Nếu như Phùng Thiên ở nhà vào lúc này a, ta còn không dám tìm đại nhân để nói rõ tình huống, nếu không ta sợ người chết tiếp theo chính là ta a!” Mộ Dung Trường Tình nhíu mày, lúc trước bọn họ đã gặp Đại phu nhân một lần, hình như ân oán với Phùng Thiên rất sâu, bộ dáng rất có vấn đề, nghe nói vậy mới thấy, hai người kia quả nhiên không hợp. Nghê Diệp Tâm nói: “Lời ấy của Đại phu nhân là thế nào?” Đại phu nhân hạ thấp giọng, thần thần bí bí nói: “Vị đại nhân này, ta cho ngươi biết một sự thật, Phùng Thiên mà các ngươi thấy hiện tại, thật ra căn bản không phải là Phùng Thiên.” Nghê Diệp Tâm chuyển mắt một vòng, hỏi: “Có ý gì?” Đại phu nhân nói: “Phu quân ta là đại bá của Phùng Cố cùng Phùng Thiên, hai người bọn họ ta đã nhìn từ nhỏ đến lớn, tuy rằng dung mạo hai người rất giống nhau, nhưng đó là trong mắt người ngoài, trong mắt ta lại không hề giống, ta nói cho các ngươi biết, ta cảm thấy, cổ thây khô nằm trong nha môn kia mới là Phùng Thiên, người đang chưởng quản Phùng gia bây giờ, vốn là Phùng Cố!” Mộ Dung Trường Tình không lên tiếng, liếc mắt nhìn Nghê Diệp Tâm ngồi bên người, dường như muốn nhìn xem Nghê Diệp Tâm rốt cuộc có biểu tình gì. Biểu tình của Nghê Diệp Tâm vẫn không thay đổi, thoạt nhìn vẫn rất nhẹ nhàng, cười nói: “Đại phu nhân, lời này không nên lấy ra để đùa giỡn, ngươi vu khống, trước đây chúng ta chưa từng gặp qua Phùng Cố cùng Phùng Thiên, làm sao có thể tin ngươi được?” Đại phu nhân nói: “Trên tay Phùng Thiên có một cái bớt, Phùng Cố không có. Nhưng sau khi xảy ra chuyện thây khô, cánh tay của tên Phùng Thiên giả mạo liền bị thương nặng, đến giờ còn chưa khỏi, căn bản không thấy được vết bớt, các ngươi nói có kỳ quái hay không? Nào có chuyện trùng hợp như vậy! Tuyệt đối do hắn là hàng giả, trong lòng có quỷ, không muốn để cho người ta phát hiện, nên mới cố ý làm cánh tay bị thương.” Chuyện cánh tay bọn Nghê Diệp Tâm đều biết, nhưng nhắc tới quả thật cũng hơi kỳ lạ, thời gian ngã lại trùng hợp như vậy, vết thương vẫn chưa khỏi, khiến người khác không thể không hoài nghi. Mộ Dung Trường Tình hỏi: “Nếu như người hiện tại là Phùng Cố, tại sao hắn lại muốn giết ca ca hắn?” “Hừ, ” Đại phu nhân cười lạnh một tiếng, nói: “Còn có thể vì sao nữa? Đương nhiên là do số tiền tài kia của Phùng gia rồi!” Nghê Diệp Tâm nói: “Lời này không đúng nhỉ? Theo ta biết, Phùng Cố đã là Phùng gia gia chủ, tại sao hắn còn muốn trăm phương ngàn kế giết chết Phùng Thiên? Phùng Thiên cũng không phải chướng ngại của hắn.” Đại phu nhân chỉ cười lạnh một tiếng, nói: “Các ngươi chỉ biết một mà không biết hai, ta nói luôn với các ngươi, Phùng gia này vốn của Phùng Thiên, Phùng Cố vẫn luôn kiêng kỵ Phùng Thiên, mới có thể không nhịn được mà động thủ.” Đại phu nhân kể lại chuyện cũ Phùng gia, nói bởi vì Phùng Thiên là trưởng tử, cho nên Phùng Thiên vốn phải làm gia chủ. Nhưng xương cốt Phùng Thiên không được tốt, ba ngày hai bữa lại sinh bệnh, sau này mới lực bất tòng tâm, để Phùng Cố chiếm được chỗ tốt. Đại phu nhân thần bí nói: “Nhất định là Phùng Cố cảm thấy không yên tâm, nghĩ Phùng Thiên thủy chung là chướng ngại vật của hắn, nên rốt cục mới động thủ. Phùng Cố này a, thật sự là rất tàn nhẫn, thân thể Phùng Thiên không tốt, đều do hắn ban tặng, ta thấy lúc trước hắn còn nhỏ tuổi, đã có tâm địa ngoan độc.” Nghê Diệp Tâm ngược lại bị nàng gợi lên lòng hiếu kỳ, nói: “Thân thể Phùng Thiên không tốt là do Phùng Cố?” “Các ngươi không biết?” Đại phu nhân nói: “Lúc nhỏ, có một lần Phùng Cố lén chạy ra ngoài chơi, nửa đêm còn chưa trở lại, rất nhiều người của quý phủ đều đi tìm, làm sao cũng không tìm về được, suýt chút nữa đi báo quan. Sau đó Phùng Thiên cũng ra ngoài tìm, đi suốt cả đêm mới mang Phùng Cố về, sau đó Phùng Thiên liền ngã bệnh, đại phu đến xem, nói là phong tà nhập cốt*, từ đó về sau xương cốt Phùng Thiên sẽ không dễ chịu, bị bệnh ba ngày hai bữa, bệnh căn từ đó mà ra.” (*Đại khái là gió lạnh thấm vào xương cốt) Đại phu nhân lải nhải, kể ra rất nhiều hành vi khả nghi gần đây của Phùng Thiên. Đại phu nhân nói: “Sau khi nhìn thấy thây khô, chúng ta liền sợ hãi, địa phương nhỏ này của chúng ta, làm sao có thể thấy qua việc như vậy, người chung quanh đều muốn mời đạo sĩ làm pháp sự*, nhưng Phùng Thiên này lại không đồng ý. Ta nói, nếu như người chết thực sự là Nhị thiếu gia của chúng ta, vậy cũng không thể để Nhị thiếu gia chết vô ích a, tìm đạo sĩ đến gọi hồn, để Nhị thiếu gia nói cho chúng ta biết ai là hung thủ a.” (*Làm lễ cúng bái, siêu độ, cúng cô hồn) Nghê Diệp Tâm nghe đến đó, nhịn xuống xúc động muốn trợn trắng mắt, tiếp tục yên lặng ngồi nghe. “Nhưng mà Phùng Thiên này a lại không đồng ý!” Đại phu nhân nói: “Một ngày nọ ta thừa dịp hắn xuất môn, liền mời đạo sĩ tới, nhưng sau đó các ngươi có đoán được không? Pháp sự mới làm được một nửa, Phùng Thiên chạy về, tức giận vô cùng, đuổi đạo sĩ đi. Tuyệt đối là do hắn chột dạ nên mới làm như vậy!” Đại phu nhân còn nói, nàng tìm Phùng tam thúc nói chuyện, Phùng tam thúc cũng cảm thấy Phùng Thiên hiện tại không phải là Phùng Thiên chân chính, mà là Phùng Cố giả trang. Phùng tam thúc còn nói, một buổi tối kia, hắn đi uống rượu về, thời điểm đi ngang qua viện của Phùng Cố cùng Phùng Thiên, phát hiện trong viện sát vách có ánh sáng, lén đi vào nhìn thử, ánh sáng đó truyền tới từ trong thư phòng của Phùng Cố, bên trong có một bóng người, không biết ở đó làm gì. Đại phu nhân nói: “Hắn nói với ta, người kia là Phùng Thiên, không biết Phùng Thiên làm gì ở trong đấy. Hắn lập tức tỉnh rượu, ngồi xổm bên ngoài chờ cả nửa ngày, khoảng một canh giờ sau, người trong phòng mới đi ra, quả nhiên là Phùng Thiên không sai. Hơn nửa đêm hắn chạy đến thư phòng Phùng Cố làm gì? Thư phòng Phùng Cố xưa nay chưa từng để cho người ngoài tiến vào, lúc hắn còn ở đây, Phùng Thiên cũng tuyệt đối không qua đó. Hừ hừ, theo ta, thây khô kia tuyệt đối là Phùng Thiên, sau khi Phùng Cố giết người liền giả trang thành Phùng Thiên, muốn xuất kỳ bất ý*, để người khác không hoài nghi đến mình.” (*Hành động khi người ta không đề phòng) Nghê Diệp Tâm nghe xong liền gật đầu, nói: “Chỉ là đại phu nhân, phòng của Phùng tam thúc không phải cách thư phòng Phùng Cố rất xa sao? Hơn nửa đêm hắn đến bên kia làm gì?” Đại phu nhân nhất thời nghẹn lời, nói: “Làm sao ta biết được, ta cũng chỉ nghe hắn nói mà thôi. Ngược lại hắn cũng cảm thấy Phùng Thiên hiện tại rất kỳ lạ.” Nghê Diệp Tâm nghe đại phu nhân nói xong, mới từ trong ngực lấy ra khối ngọc uyên ương kia, hỏi: “Xin hỏi Đại phu nhân, ngươi có biết khối ngọc này hay không?” Đại phu nhân quan sát hai lần, hình như do lúc nãy nói văng nước bọt, nhiều lời quá nên giờ cổ họng hơi khô, nâng chén trà lên uống một hớp, nói: “Không biết.” Nghê Diệp Tâm chuyển khối ngọc uyên ương lại gần, nói: “Phía dưới khối ngọc này có khắc một Xà Văn đồ đằng, giống hệt như Xà Văn đồ đằng được khắc trên hòm gỗ đựng thây khô, có thể có liên quan tới vụ án, còn mời Đại phu nhân cẩn thận suy nghĩ một chút.” Đại phu nhân khoát tay áo, nói: “Thật sự không biết, Xà Văn đồ đằng gì chứ, bất quá là một truyền thuyết thôi, đều do những người kể chuyện kia bịa đặt. Ta cảm thấy, là do Phùng Cố giết Phùng Thiên, còn muốn hù dọa chúng ta, nên mới khắc lên Xà Văn đồ đằng, muốn tạo quan hệ giữa vụ án với thuỷ thần, là muốn dọa người.” Đại phu nhân một mực chắc chắn, Phùng gia gia chủ hiện tại chính là Phùng Cố, người đã chết mới là Phùng Thiên, thái độ vô cùng kiên định. Đại phu nhân còn nói: “Vị đại nhân này, ngươi là người của phủ Khai Phong, nhất định rất lợi hại, ngươi phải nhanh chóng giải quyết vụ án này a, không thể tiếp tục kéo dài như thể.” Nghê Diệp Tâm có chút kỳ quái, nói: “Sao đại phu nhân lại nói như vậy?” Dường như Đại phu nhân có hơi đứng ngồi không yên, nói: “Ta đang sợ a, các ngươi không biết, ta nhìn Phùng Cố cùng Phùng Thiên từ nhỏ đến lớn, Phùng Cố này a, từ lúc nhỏ đã tâm ngoan thủ lạt*, làm việc tàn nhẫn hơn bất kỳ ai khác. Ngay cả ca ca ruột hắn cũng dám giết, ngươi không biết ca ca hắn đối với hắn tốt bao nhiêu đâu. Hiện tại ta và lão tam phát hiện bí mật của hắn, ta sợ hắn muốn giết người diệt khẩu a!” (*Lòng dạ độc ác) Nghê Diệp Tâm nhíu mày, nói: “Đại phu nhân nghĩ nhiều quá rồi.” “Không phải do ta nghĩ nhiều!” Đại phu nhân nói: “Thật sự có chuyện như vậy. Hắn chắc chắn sợ chúng ta vạch trần hắn! Chỉ có chúng ta đây mới có thể phân biệt được Phùng Thiên cùng Phùng Cố, người ngoài nào biết được bọn họ ai là ai, nếu như Phùng Cố không giết hết chúng ta, hắn tuyệt đối không ngủ ngon được!” Thoạt nhìn Đại phu nhân quả thật sợ sệt lo lắng, cứ cằn nhằn lải nhải mãi, nói đến độ Nghê Diệp Tâm cũng phải bái phục chịu thua. Đại phu nhân hận không thể đi theo Mộ Dung Trường Tình về phòng, nói nàng vừa thấy là biết Mộ Dung Trường Tình có võ công, muốn Mộ Dung Trường Tình thiếp thân* bảo vệ nàng. (*Theo bên mình) Nghê Diệp Tâm suýt chút nữa tức hộc máu, lập tức kéo Mộ Dung Trường Tình cáo từ. Mộ Dung Trường Tình ngược lại rất bình tĩnh, liếc hắn một cái, nói: “Đi vội vã như vậy?” Nghê Diệp Tâm nâng cằm, nói: “Dĩ nhiên, ngươi xem xem Đại phu nhân kia có bao nhiêu năng lực, đã giữa trưa rồi, ta đói, muốn ăn cơm trưa.” Mộ Dung Trường Tình nhìn sắc trời một chút, nói: “Không đi nha môn?” Bọn họ chậm trễ một khoảng thời gian dài, chắc Trì Long cùng Triệu Duẫn đã ở nha môn chờ đến sốt ruột. Nghê Diệp Tâm nói: “Lát nữa rồi đi, để bọn họ cẩn thận nghiên cứu thây khô trước đi. Không phải Mộ Dung đại hiệp không ăn cơm nha môn sao? Ngươi bị đói ta sẽ đau lòng, chúng ta ăn cơm rồi đi nha môn sau.” Mộ Dung Trường Tình cho rằng Nghê Diệp Tâm hiếm khi hảo tâm, kết quả hai người vừa ngồi xuống, lúc này Mộ Dung Trường Tình mới nhớ ra, tay phải Nghê Diệp Tâm bị bó thành bánh chưng, hắn không thể tự dùng tay phải ăn cơm. Quả nhiên, Nghê Diệp Tâm mang vẻ mặt tội nghiệp, dùng một đôi mắt to gắt gao nhìn chằm chằm y. Mộ Dung Trường Tình hoàn toàn làm như không thấy, bọn họ cũng không ăn cơm ở Phùng gia, mà là rời khỏi Phùng gia, tùy tiện tìm một tửu lâu nhỏ trên đường đến nha môn để ăn cơm. Nói cách khác, là ở trước mặt mọi người… Tuy rằng tửu lâu thật sự rất nhỏ, khá giống hàng quán lớn ven đường, nhưng vẫn có rất nhiều người, Mộ Dung Trường Tình hoàn toàn không muốn đút cơm cho Nghê Diệp Tâm trước mặt nhiều người như vậy. Nghê Diệp Tâm nhìn một lúc lâu, Mộ Dung Trường Tình đã ăn xong rồi, sững sờ là toàn bộ quá trình đều không thèm ngẩng đầu, mí mắt cũng không nhấc lên một chút. Nghê Diệp Tâm hơi dịch mông, liền ngồi bên phải Mộ Dung Trường Tình, ngồi sát bên y, ngồi càng chặt. Chỉ tiếc Mộ Dung Trường Tình vẫn không ngẩng đầu, quả thực là xem hắn như không tồn tại. Nghê Diệp Tâm thở dài khoa trương, biết mình không vui, đành dùng tay trái cầm lên đôi đũa trên bàn, sau đó gắp thử một khối thịt kho tàu. Xưa nay Nghê Diệp Tâm chưa từng dùng tay trái ăn cơm, để hắn miễn cưỡng dùng thìa còn được, nhưng dùng đũa thực sự là quá khó xử, căn bản gắp lên không nổi. Hắn dùng đũa cắm thịt kho tàu trong bát cả nửa ngày, cắm đến mức Mộ Dung đại hiệp ngồi bên cạnh cũng đen mặt, lúc này mới cắm lên một miếng thịt, sau đó run rẩy đưa đến bên miệng mình. “Xoạch…” Hình như do thịt kho tàu hầm quá nhừ, còn chưa đưa đến bên miệng Nghê Diệp Tâm, lại đột nhiên trượt xuống dưới đũa, trong chốc lát đã rơi xuống bàn. Nhưng mà đến đây vẫn chưa hết, thịt kho tàu mười phần đàn hồi, rơi lên bàn rồi hơi nảy lên một chút, bắt đầu lăn, nhanh chóng lăn qua ống tay áo trắng như tuyết của Mộ Dung đại hiệp. “Xoạch…” Lại một tiếng nữa, lúc này mới rơi xuống đất…
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang