[Dịch]Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong - Sưu tầm
Chương 40 : Xà Văn đồ đằng (11)
.
“Ta chẳng có cái gì cả!” Đôi mắt vẩn đục của Dương lão nhìn chằm chằm y, nói: “Ngươi không cần hỏi ta nữa, ta không biết gì hết, cũng chẳng có cái gì cả, ngươi tìm nhầm người rồi.”
Mộ Dung Trường Tình cười lạnh một tiếng, nói: “Phải không?”
Dương lão còn nói: “Ta không cần biết ngươi là ai, nhưng ngươi phải biết, ta đã sống đến tuổi này, đã không còn sợ gì nữa, ta đã sống đủ rồi.”
Mộ Dung Trường Tình lại tiếp tục cười lạnh, nói: “Ngươi sống đủ rồi? Vậy người nhà của ngươi thì sao? Ngươi chỉ còn lại một nữ nhi thôi nhỉ?”
Thân thể Dương lão bỗng chốc run rẩy, bị Mộ Dung Trường Tình chọc cho tức giận đến không nói được gì, chỉ có thể trợn mắt nhìn chằm chằm y.
Nghê Diệp Tâm cũng không biết Mộ Dung Trường Tình muốn thứ gì từ chỗ Dương lão, nhưng hắn biết, đoán chừng đồ vật này, cũng có trong quý phủ của Tần lão gia Tần Bá Hiền. Nghê Diệp Tâm đương nhiên còn nhớ vụ án đầu tiên hắn điều tra lúc mới đến phủ Khai Phong.
Nghê Diệp Tâm thấy Mộ Dung Trường Tình sắc mặt khó coi, sợ hắn thật nhất thời kích động, nói: “Mộ Dung đại hiệp, bình tĩnh đi.”
Nghê Diệp Tâm không mở miệng còn đỡ, bây giờ vừa mới mở miệng liền thấy sắc mặt Dương lão đột biến, đôi mắt trợn trừng lên, chấn kinh nhìn chằm chằm Mộ Dung Trường Tình, đèn lồng trong tay rơi xuống mặt đất, trong nháy mắt liền bén lửa, nhưng Dương lão còn chưa tỉnh lại từ trong chấn kinh, căn bản không kịp quan tâm gì đến đèn lồng.
“Cha? Cha?!”
Lúc này Dương đại tiểu thư đang vội vàng chạy đến, hoảng sợ nhìn đèn lồng bén lửa nằm trên đất, nhanh chóng chạy tới, nói: “Cha? Tại sao ngài lại ở chỗ này? Cẩn thận đừng để bị bỏng.”
Dương lão hoàn toàn không nghe thấy lời Dương đại tiểu thư, chỉ chấn động nhìn Mộ Dung Trường Tình, trong đôi mắt đầy vẻ phức tạp, miệng lắp bắp nói: “Ngươi là… Ngươi họ Mộ… Dung…”
Dương lão nói đứt quãng, âm thanh cũng rất nhỏ, nhưng người ở chỗ này đều nghe được rõ ràng. Dương lão nói tới đây, giống như đã bị kích thích rất lớn, thế nhưng lại đảo mắt một vòng rồi hôn mê, cả người suýt chút nữa ngã xuống đất.
“A ——!”
Dương đại tiểu thư kinh hô một tiếng, nhanh chóng chạy tới muốn dìu Dương lão.
Nghê Diệp Tâm nhanh tay mắt tóm lấy Dương lão, để tránh lão nhân gia ngã xuống đất. Tuổi tác Dương lão đã cao, nếu thật sự ngã xuống nền đất rắn chắc, phỏng chừng cũng đi hơn nửa tánh mạng.
Dương đại tiểu thư chấn kinh không nhỏ, lập tức cao giọng kêu nha hoàn cùng gia đinh đi tìm đại phu, buổi tối hôm nay Dương phủ bỗng nhiên ầm ĩ náo loạn.
Dương lão được gia đinh cẩn thận nâng về phòng, đại phu chạy đến xem bệnh cho Dương lão, may là không nghiêm trọng, chỉ tạm thời ngất đi mà thôi. Đại phu nói là tâm sự tích tụ, phải nằm trên giường tĩnh dưỡng, không nên để cho Dương lão nghĩ ngợi lung tung.
Dương đại tiểu thư đỏ mắt, lấy khăn lụa lau nước mắt, nói: “Đều là do chuyện của ta và phu quân… Dọa đến cha ta. Phu quân không biết tung tích, nếu như cha ta có mệnh hệ gì, ta thật không biết nên làm gì mới phải.”
Nha hoàn đứng bên cạnh an ủi nàng, có gã sai vặt nhanh chóng đi sắc thuốc.
Mộ Dung Trường Tình không đi vào, đứng ở trong sân, ôm cánh tay nhìn ra ngoài viện, cũng không biết đang nhìn cái gì.
Nghê Diệp Tâm ở bên trong hỗ trợ, tâm tình Dương đại tiểu thư đã trở lại bình thường, mới vội vàng nói: “Thực sự rất xin lỗi, đại nhân đến muộn như vậy, có phải là có chuyện gì hay không?”
Nghê Diệp Tâm đưa chiếc nhẫn ngọc lấy được từ chỗ Ngô công tử cho Dương đại tiểu thư xem, nói: “Đại tiểu thư, chiếc nhẫn này là của quý phủ sao?”
Dương đại tiểu thư gật đầu, nói: “Là của phu quân ta, hắn rất yêu thích chiếc nhẫn này, bình thường cũng không nỡ đeo.”
“Không nỡ đeo?” Nghê Diệp Tâm nói.
Chiếc nhẫn này quả thực rất đáng giá, Chu công tử ở rể vào cửa, dường như ngân lượng có thể sử dụng cũng không nhiều, cho nên có một chiếc nhẫn như vậy quả thật là bảo bối.
Nhưng mà một chiếc nhẫn quý báu như thế, Chu công tử lại hào phóng tặng người, xem ra Chu công tử thực sự đã bỗng nhiên trở nên giàu có.
“Còn có một vấn đề.” Nghê Diệp Tâm nói: “Nghe nói buổi tối ngày đầu tiên phu quân ngài rời khỏi nhà, Dương gia đã phái gia đinh đưa thư, phu quân ngài cũng đã hồi âm.”
Dương đại tiểu thư gật đầu, nói: “Là ta sai gia đinh đưa đi, cũng không phải chuyện lớn gì, chỉ là tương đối quan trọng, chuyện có liên quan tới cửa hàng mới. Thư ta còn giữ, đại nhân muốn xem không?”
Nghê Diệp Tâm gật đầu, nói: “Phiền toái.”
Dương đại tiểu thư đem hai phong thư giao cho Nghê Diệp Tâm, Nghê Diệp Tâm nhìn một lần, cũng không nhìn ra cái gì không thích hợp, nói: “Ta muốn mang về nha môn.”
“Đương nhiên có thể.” Dương đại tiểu thư nói.
Nghê Diệp Tâm nói: “Vậy thì làm phiền.”
Dương đại tiểu thư nói muốn đưa bọn họ ra ngoài, Nghê Diệp Tâm nhìn thấyMộ Dung Trường Tình đứng trong sân, bỗng nhiên lại hỏi: “Phu nhân, Xà Văn đồ đằng trên tường viện kia, trước đây ngài thật sự chưa từng thấy qua sao?”
“Chưa từng thấy, là thật.” Dương đại tiểu thư lần đầu tiên nghe thấy Xà Văn đồ đằng, hoảng sợ, kiên định lắc đầu.
Nghê Diệp Tâm nói: “Vậy… Dương lão từng thấy qua chưa?”
“Cha ta?” Dương đại tiểu thư sững sờ, nói: “Cha ta, chắc là cũng chưa từng thấy qua. Vật kỳ quái như vậy, ta cũng chưa từng nghe cha ta kể qua.”
“Phải không?” Nghê Diệp Tâm nói: “Còn có một vấn đề mạo muội muốn hỏi. Xin hỏi đệ đệ của phu nhân, qua đời như thế nào?”
“Ta… Tiểu đệ…” Biểu tình Dương đại tiểu thư trong nháy mắt có chút hoảng hốt, miễn cưỡng cười cười, nói: “Đó là… Nghê đại nhân, làm sao lại hỏi đến cái chết của đệ đệ ta? Cái chết của em ấy tuyệt đối không có liên quan tới chuyện gần đây. Em ấy là qua đời vì bệnh, trước đây nó đã có bệnh căn*…”
* Bệnh căn: bệnh cũ chưa khỏi hoàn toàn.
Nghê Diệp Tâm gật đầu, lúc này mới đi ra khỏi cửa viện, kêu Mộ Dung Trường Tình rời khỏi Dương gia.
Mộ Dung Trường Tình thoạt nhìn rất không cao hứng, Nghê Diệp Tâm nhìn hắn một cái, nói: “Rốt cuộc ngươi muốn tìm cái gì?”
Mộ Dung Trường Tình mặt lạnh không lên tiếng.
Nghê Diệp Tâm nói: “Lúc còn trẻ Dương lão là quan thuỷ vận, ngươi hỏi hắn có quen biết Tần lão gia hay không. Một quan thuỷ vận cùng một thương nhân, ta nghe thế nào cũng thấy chuyện này không hề nhỏ a.”
Mộ Dung Trường Tình nói: “Ngươi hiểu cũng nhiều thứ nhỉ.”
“Đó là vì,” Nghê Diệp Tâm nói: “Ta không phải trẻ con.”
Sắc trời đã tối đen như mực, trên đường căn bản không có những người khác, Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình sóng vai đi về phía trước.
Mộ Dung Trường Tình bỗng nhiên nói: “Kỳ thực, ta không biết gì cả.”
“A?” Nghê Diệp Tâm sững sờ, nói: “Câu nói này, giống như Dương lão nói lúc nãy.”
Mộ Dung Trường Tình liếc hắn một cái, nói: “Đó là do hắn đang giả bộ hồ đồ.”
“Vậy ngươi thật sự hồ đồ?” Nghê Diệp Tâm nhíu mày hỏi.
Mộ Dung Trường Tình lại liếc hắn lần nữa, nói: “Ngươi câm miệng.”
Nghê Diệp Tâm thành khẩn gật đầu, ngậm miệng, ra hiệu cho y nói tiếp.
Mộ Dung Trường Tình nói: “Ta cũng không biết ta muốn… Tìm cái gì.”
Nghê Diệp Tâm trợn mắt lên, ánh mắt như đang nhìn người ngốc, dùng biểu tình không tiếng động khinh thường Mộ Dung Trường Tình.
Mộ Dung Trường Tình nói: “Bọn họ giữ một thứ, rất quan trọng. Lúc sư phụ ta lâm chung đã nói cho ta. Lúc sắp chết hắn đối với chuyện này canh cánh trong lòng, lúc thở một hơi cuối cùng vẫn là như vậy…”
Nghê Diệp Tâm nhíu mày, để y tiếp tục nói.
Mộ Dung Trường Tình nói: “Ta chỉ biết tên vài người, không bao gồm Dương lão, lúc đầu ta cũng không biết Dương lão quen biết người họ Tần kia, chỉ thăm dò một chút mà thôi, nhưng mà nhìn dáng vẻ lão ta như vậy, lão quả thật đã biết chuyện gì đó.”
Nghê Diệp Tâm nhỏ giọng hỏi: “Cho nên ngươi không tìm được thứ gì trong Tần phủ hết?”
Mộ Dung Trường Tình mặt lạnh, không tình nguyện mà gật đầu.
Mộ Dung Trường Tình ngàn dặm xa xôi đi đến Khai Phong, vào trong nhà vị Tần lão gia kia để tìm đồ, kết quả không tìm được bất kỳ thứ gì có ý nghĩa, còn trùng hợp đụng phải Nghê Diệp Tâm đi tra án mạng.
Lúc đó Mộ Dung Trường Tình lẻn vào trong phòng Nghê Diệp Tâm lúc nửa đêm, cũng do sợ Nghê Diệp Tâm trong lúc tra án tìm được thứ y cần, cho nên mới đi.
Nhưng Mộ Dung Trường Tình vẫn không tìm được thứ gì, trái lại phát hiện Nghê Diệp Tâm bất thường, trên người Nghê Diệp Tâm thế nhưng lại có một hình xăm màu đỏ.
Nghê Diệp Tâm nhân cơ hội hỏi: “Cho nên hình xăm trên người ta rốt cuộc là thứ gì? Đại biểu cho cái gì?”
Mộ Dung Trường Tình liếc hắn, nói: “Một tổ chức sát thủ, trên eo mỗi người đều có một đồ án hình xăm, nhưng cũng không giống nhau, bảy người thành một tổ, mới có thể hợp lại thành một đồ án hoàn chỉnh. Nhóm người còn đáng sợ hơn so với kẻ liều mạng, chuyện gì cũng có thể làm.”
Nghê Diệp Tâm đưa tay sờ sau lưng mình, nói: “Thần thần bí bí, còn có hình xăm, giống như muốn phản Thanh phục Minh (*) vậy.”
“Phản Thanh phục Minh?” Mộ Dung Trường Tình cau mày hỏi: “Là cái gì?”
Nghê Diệp Tâm không nhịn cười được, nói: “Là một vấn đề rất thâm ảo, ngươi không hiểu được đâu.”
Mộ Dung Trường Tình hừ lạnh một tiếng, không tiếp tục truy vấn, trái lại nói: “Che kỹ thắt lưng của ngươi, nếu để cho bọn danh môn chính phái kia nhìn thấy, chỉ sợ sẽ loạn đao chặt ngươi.”
Nghê Diệp Tâm nói: “Ta không phải là người tùy tiện, không phải gặp ai cũng muốn cởi quần áo. Nhưng nếu như ngươi muốn nhìn, bất cứ lúc nào đều có thể gọi ta. Nếu ngươi muốn có qua có lại, ngươi cũng cởi ra cho ta nhìn một chút, vậy thì càng tốt.”
Mộ Dung Trường Tình tựa hồ cũng đã miễn dịch với độ mặt dày của hắn, mí mắt cũng không động, mắt nhìn thẳng đi về phía trước.
Nghê Diệp Tâm đuổi theo, nói: “Đúng rồi, trước đây ta hỏi ngươi cái gì ngươi cũng không chịu nói cho ta, tại sao bây giờ lại nói cho ta biết? Có phải là ngươi bắt đầu tín nhiệm ta một chút xíu hay không?”
Nghê Diệp Tâm nhảy nhót muốn nhìn hắn, vẻ mặt rất chờ mong có thể thấy Mộ Dung Trường Tình gật đầu.
Mộ Dung Trường Tình cười lạnh một tiếng, nói: “Ta thường nghe người ta nói, Khai Phong phủ có một nhân vật lợi hại, võ công mưu trí đều là nhất đẳng, không ai dám diễn xiếc trước mặt hắn, nhưng mà trăm nghe không bằng một thấy…”
Nghê Diệp Tâm cảm thấy, khẩu khí cùng lời nói kia của Mộ Dung đại hiệp, tuyệt đối không phải muốn khen mình.
Mộ Dung Trường Tình tiếp tục nói: “Bây giờ nhìn lại, cho dù ngươi biết được một vài sự tình, cũng căn bản là chạy trời không khỏi nắng*.”
* Nguyên văn là “phiên bất xuất thiên” (翻不出天).
Nghê Diệp Tâm nghe khẩu khí chua chát của y, cười nói: “Mộ Dung đại hiệp a, chỉ với tính cách biệt nữu này của ngươi, không phải là thứ mà người bình thường có thể chịu nổi.”
Hết chương 40.
(*) Phản Thanh phục Minh: Chỉ hành vi chèn ép chính quyền triều Thanh để khôi phục chính quyền dân tộc Hán Trung Nguyên trong thời gian triều Thanh thống trị.
Từ điển quốc ngữ có ghi chép lại cái gọi là “phản Thanh phục Minh” là chỉ: “Phủ định sự thống trị của Mãn Thanh, khôi phục vương thất Minh triều.” Nghĩa rộng hơn: “Phủ định sự thống trị của dị tộc, cứu vớt Trung Hoa.” [Muốn tìm hiểu thêm xin hãy tra google, mình lười dịch:v ] (Nguồn: Baidu)
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện