[Dịch]Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong - Sưu tầm

Chương 39 : Xà Văn đồ đằng (10)

Người đăng: 

.
Tình huống đến đây đột nhiên đảo ngược, khiến tất cả mọi người đều không tìm được manh mối. Vương bộ khoái cũng rất khó hiểu, nhưng những chuyện còn lại, hắn thật sự hỏi không ra, thấy sắc trời không còn sớm, liền vội vội vàng vàng chạy về. Trì Long cùng Triệu Duẫn còn chưa trở về, Mộ Dung Trường Tình hỏi: “Cô nương kia rốt cuộc là ai? Nếu như nàng không phải thê tử của Chu công tử, tại sao lại đến cửa Chu gia tìm người?” Nghê Diệp Tâm lắc đầu, nói: “Nàng là ai có lẽ không quan trọng. Nàng tuyệt đối là người quen của Chu công tử, chỉ sợ quan hệ giữa nàng với Chu công tử không đơn giản.” “Ồ? Ngươi khẳng định?” Mộ Dung Trường Tình nói. Nghê Diệp Tâm gật đầu, nói: “Đương nhiên, bởi vì thái độ của Dương đại tiểu thư.” Mộ Dung Trường Tình nói: “Dương đại tiểu thư?” Nghê Diệp Tâm nói: “Những câu nói kia của nha hoàn Dương đại tiểu thư, hiển nhiên là nói cho chúng ta biết, Dương đại tiểu thư phái người điều tra nữ nhân kia. Dương đại tiểu thư quả nhiên rất thông minh, hơn nữa còn phi thường bình tĩnh. Nàng phái người điều tra, phát hiện nữ nhân kia không phải thê tử của Chu công tử, cũng không mang hài tử của hắn. Như vậy Dương đại tiểu thư lại cho phép nàng ba phần bốn lượt nháo đến cửa? Tại sao? Cho dù nữ nhân kia không phải thê tử Chu công tử, nhưng quan hệ giữa nữ nhân kia cùng Chu công tử cũng không tồi, thậm chí nắm trong tay nhược điểm của hắn, Dương đại tiểu thư không thể không im lặng nhịn xuống lửa giận.” Mộ Dung Trường Tình gật đầu, cảm thấy hắn nói có đạo lý, nói: “Nhưng hiện tại nàng đã chết rồi, là ai giết nàng đây? Giết người diệt khẩu? Chu công tử hay là Dương đại tiểu thư?” Nghê Diệp Tâm nói: “Không loại trừ, có động cơ.” “Đại nhân! Nghê đại nhân! Nghê đại nhân!” Trì Long giọng oang oang, người còn chưa vào nha môn, đã rống đến đất trời rung chuyển. Trì Long cùng Triệu Duẫn chạy tới, nói: “Không xong rồi đại nhân! Hoa cô nương kia nàng, nàng, nàng…” Nghê Diệp Tâm nói: “Nàng không phải họ Hoa đúng không?” “A?” Trì Long chấn kinh nói: “Nghê đại nhân ngài đã biết rồi?” Nghê Diệp Tâm nói: “Chỉ biết việc này thôi, không phải các ngươi đi tìm Hoa công tử sao? Còn biết thêm cái gì nữa?” Hoa Tú Nhã đã chết, Trì Long cùng Triệu Duẫn sợ ca ca của Hoa Tú Nhã cũng bị đuổi giết, nên mới chạy đi tìm người để kịp thời cứu giúp. Chỉ là bọn hắn làm sao cũng không tìm được, ngược lại nghe được một việc rất bất ngờ. Trì Long chạy thở không ra hơi, vẫn là Triệu Duẫn nói cho bọ hắn chuyện đã xảy ra. Bọn họ đi ra ngoài có làm thế nào cũng không tìm được huynh muội họ Hoa, dọc đường hỏi thăm ai cũng chưa từng nghe qua. Lúc sau vẫn là Triệu Duẫn có biện pháp, vẽ tạm một tấm chân dung của Hoa Tú Nhã, lần này thì đỡ hơn, nghe được tin tức từ trong một khách điếm. Khách điếm kia cách nơi này không xa, cũng không phải đi theo hướng quê nhà của Chu công tử, vừa vặn là hướng ngược lại. Chưởng quỹ của khách sạn là một nam nhân bụng phệ bốn mươi, năm mươi tuổi, một mặt ăn nói đưa đẩy, vừa nhìn là biết hắn là loại con buôn có ánh mắt cay độc. Hắn nhìn thấy bức chân dung kia, nói với Trì Long và Triệu Duẫn, một nam một nữ kia căn bản không phải huynh muội, vừa nhìn chính là loại quan hệ đó. Nữ nhân kia cũng không giống như cô nương gia đứng đắn gì, một thân khí tức phong trần. “A?” Nghê Diệp Tâm có chút mờ mịt, nói: “Khí tức phong trần?” Lúc đó Trì Long cùng Triệu Duẫn cũng cảm thấy kỳ quái, chưởng quỹ lại nói hắn tuyệt đối sẽ không nhìn lầm, nữ nhân kia thấy nam nhân liền vứt mị nhãn, tuyệt đối không phải là cô nương nhà lành. Còn nam nhân thư sinh đi cùng với nàng, dẻo mồm dẻo miệng, nhưng cứ vâng vâng dạ dạ, buổi tối lại lén lút đi vào phòng nữ nhân kia, tuyệt đối có loại quan hệ đó. Triệu Duẫn nói: “Chưởng quỹ nói, nữ nhân kia mang trên người không ít ngân phiếu, hơn nữa còn đeo trâm vàng vòng ngọc, dường như nàng thích đeo hết đồ trang sức lên người vậy.” Nghê Diệp Tâm hồi tưởng lại, trên nữ thi thể quả thực đeo không ít đồ trang sức. Nghê Diệp Tâm nói: “Có người cho nàng một khoản tiền?” Trì Long nói: “Điều này cũng không rõ, chưởng quỹ kia nói, một nam một nữ kia trọ một buổi tối ở chỗ bọn họ, sau đó liền rời đi, sau này không gặp lại nữa.” Nghê Diệp Tâm cau mày, nói: “Trì Long, ngươi dẫn người đến thanh lâu phụ cận xem thử, hỏi thăm coi có ai biết vị ‘Hoa cô nương’ này hay không. “Thanh, thanh, thanh… Lâu?” Trì Long lắp bắp, nói: “Chỗ đó…” Nghê Diệp Tâm không nhịn cười được, nói: “Ta cũng không kêu ngươi đi phiêu*, đây là đi tra án.” * Phiêu: Đi ”chơi” với gái._. Trì Long lập tức đỏ mặt, nói: “Để Triệu Duẫn đi cùng ta đi, nếu không ta ngại không muốn đi vào.” Nghê Diệp Tâm vừa cười, nói: “Được rồi, ngươi mang theo hắn để can đảm thêm một chút.” Triệu Duẫn hiển nhiên cũng không tình nguyện, nhưng không còn cách nào, đành phải đi. Thanh lâu vừa vặn là nơi mở cửa vào buổi tối, hiện tại trời cũng tối rồi, hai người vừa lúc đi hỏi thăm một phen. Sau khi Trì Long cùng Triệu Duẫn rời đi, đã có một bộ khoái trở lại, phải đi tìm Ngô công tử dò hỏi tình huống, đi hai ngày, bây giờ mới trở về. Ngô công tử không ở trong thành, cách đây không tới một ngày đường. Dương gia đại nữ tế đến nhà Ngô công tử bàn chuyện làm ăn, một đi không trở lại, không trở về, còn không có chút tin tức nào. Bộ khoái trở lại còn mang Ngô công tử về để phối hợp điều tra, dù sao mặc dù vụ án này tương đối nhỏ, nhưng Hoàng thượng lại rất coi trọng, chung quy gần đây hay xuất hiện một vài Xà Văn đồ đằng giống Long, điều này làm cho triều đình vô cùng bất an, cho nên nha môn cũng không dám chậm trễ. Ngô công tử thoạt nhìn còn trẻ tuổi, nghe nói là bằng hữu của Chu công tử, đã quen biết nhau từ rất lâu. Ngô công tử nói: “Chu công tử đến nhà ta, ngủ lại ba ngày, còn thời gian đi đường, tổng cộng là năm ngày vừa đi vừa về. Lần này lúc hắn đi cũng không có gì khác thường, so với thường ngày, ta cũng không biết làm sao hắn… Làm sao hắn lại mất tích.” Ngô công tử chỉ có ngần ấy khẩu cung, có vẻ hơi bất an, liên tục nói nhiều lần với mọi người: “Chu công tử mất tích, không có liên quan gì tới ta, không hề có một chút quan hệ, ta thật sự không biết đã xảy ra chuyện gì.” Nghê Diệp Tâm nói: “Bình tĩnh một chút, vậy ngươi có cảm thấy Chu công tử có chỗ nào bất thường hay không?” Ngô công tử theo bản năng lắc đầu, nhưng rất nhanh lại gật đầu, nói: “Hình như hắn… Rất cao hứng. Ngày đầu tiên uống rất nhiều rượu, còn tặng ta một chiếc nhẫn ngọc màu sắc không tệ.” “Nhẫn?” Nghê Diệp Tâm hỏi. “Chính là cái này, cái này.” Ngô công tử vội vàng tháo xuống nhẫn ngọc trên tay, đưa cho Nghê Diệp Tâm rồi nói: “Chính là cái này, rất đáng giá, ta vốn không dám nhận, bởi vì các ngươi cũng biết… Chu công tử phải..” Ngô công tử nói ngập ngừng ấp úng, Chu công tử ở rể tiến vào Dương gia, cho nên có chút bị quản chế khắp nơi, Dương gia đại tiểu thư lại nổi tiếng là có thủ đoạn. Ngô công tử sợ lấy thứ quý trọng như thế từ Chu công tử, Chu công tử về nhà sẽ không tiện ăn nói với Dương đại tiểu thư. Ngô công tử nói: “Nhưng Chu công tử nói là không có chuyện gì, hắn còn có rất nhiều tiền.” Nghê Diệp Tâm nhìn nhẫn trong tay, nói: “Chiếc nhẫn này, trước tiên ta muốn mượn dùng một lát.” “Được được, ta không giữ nữa, đại nhân ngài cứ cầm đi.” Ngô công tử nói. Nghê Diệp Tâm nói: “Còn có chỗ nào kỳ lạ không?” Ngô công tử cẩn thận suy nghĩ hồi lâu, nói tiếp: “Đúng rồi, buổi tối ngày đầu tiên, có một gia đinh Dương gia đến nhà ta, nói là đến để truyền tin, Dương gia có việc quan trọng cần Chu công tử giải quyết. Hôm đó đã muộn quá rồi, Chu công tử uống nhiều, đã đi ngủ, ta liền an bài cho gia đinh kia ở trong một gian phòng, nói là đợi Chu công tử tỉnh rồi viết thư hồi đáp để hắn mang đi. Ngày thứ hai Chu công tử viết thư gửi về, gia đinh kia liền rời khỏi.” “Thư gì?” Nghê Diệp Tâm hỏi. Ngô công tử lắc đầu, nói: “Ta không biết, là thư của Chu công tử, ta cũng không thấy bên trong viết gì.” Ngô công tử chỉ biết được nhiêu đó, còn lại cũng không nói ra được cái gì, hắn hiện đang ở lại trong nha môn, tạm thời không thể về nhà. Nghê Diệp Tâm cầm chiếc nhẫn kia, nới với Mộ Dung Trường Tình: “Chúng ta đi Dương gia một chuyến.” “Đi Dương gia?” Mộ Dung Trường Tình hỏi. Nghê Diệp Tâm nói: “Ngươi nhìn chiếc nhẫn ngọc này.” Mộ Dung Trường Tình liếc mắt nhìn, nói: “Hàng thượng đẳng, nhưng chưa chắc đã đáng bao nhiêu tiền.” “Đương nhiên không qua được pháp nhãn của Mộ Dung đại hiệp.” Nghê Diệp Tâm nói: “Nhưng mà, vào lần đầu tiên chúng ta đi Dương gia, không phải đã đi vào gian phòng của Chu công tử và Dương đại tiểu thư sao? Ngươi còn nhớ một đống đồ trang sức kia không? Vài món phía trên cùng có hoa văn rất giống với cái này. Chúng ta đi Dương gia hỏi một chút.” Mộ Dung Trường Tình gật gật đầu. Hai người lập tức chạy về phía Dương gia, hiện tại đã trời tối, nếu như không nhanh một chút, phỏng chừng đến cũng sẽ bị người chặn ở ngoài cửa. Lúc bọn họ chạy tới Dương gia, trong phủ không có chút âm thanh nào, cũng may gia đinh vẫn ra mở cửa, nói với bọn hắn: “Đại tiểu thư vẫn chưa nghỉ ngơi.” Dương đại tiểu thư bởi vì phiền lòng, gần đây đều nghỉ ngơi rất muộn. Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình đi về hướng viện tử của Dương đại tiểu thư, trên đường vừa vặn đi ngang qua tường viện có vẽ Xà Văn đồ đằng. Trong sân cũng có ánh đèn, có chút yếu ớt, xuyên thấu qua màn đêm tối tăm, chỉ thấy một người đứng ở nơi đó, tay trái cầm một chiếc đèn lồng, tay phải chống gậy, lưng đã còng, là Dương lão. Bọn họ tiến tới gần, liền thấy Dương lão đang nhìn Xà Văn đồ đằng trên tường viện, mà đại buổi tối tới, thế nhưng lại thấy Dương lão đang nhìn Xà Văn đồ đằng đến ngẩn người. Nghê Diệp Tâm cảm thấy kỳ quái, liền phát hiện Mộ Dung Trường Tình dĩ nhiên lại bỏ rơi hắn, một mình đi về phía Dương lão. Nghê Diệp Tâm mau chóng đuổi theo. Có lẽ là do buổi tối yên tĩnh, tiếng bước chân dù nhẹ nhưng cũng rất rõ ràng, Dương lão lập tức xoay người lại, nhìn thấy Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình, vô cùng kinh ngạc, có chút tức giận nói: “Tại sao lại là các ngươi?” Dương lão nói xong liền muốn rời đi, nhưng Mộ Dung Trường Tình đã cản đường Dương lão, nói: “Nghe nói trước khi ngươi từ quan, đã làm quan thuỷ vận.” Dương lão khom người xuống, ngẩng đầu nhìn Mộ Dung Trường Tình, biểu tình hơi kinh ngạc, nói: “Chuyện này không liên quan tới ngươi.” Mộ Dung Trường Tình nói tiếp: “Vậy ngươi có biết người này hay không, họ Tần, hắn là thương nhân.” Nghê Diệp Tâm hồ nghi đứng ngay bên cạnh, đột nhiên nghĩ đến một cái tên, nói: “Tần Bá Hiền?” Dương lão nghe đến cái tên này, lập tức toàn thân chấn động, âm thanh cất cao lên không ít, nói: “Không biết, ta không biết, ngươi tránh ra, tránh ra cho ta! Ta phải đi!” Mộ Dung Trường Tình cười lạnh một tiếng, nói: “Ngươi có một thứ mà ta muốn, lưu lại mới được đi.” [Đào
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang