[Dịch]Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong - Sưu tầm

Chương 14 : Hồi hồn trâm (2)

Người đăng: 

.
“Tê —— “ Nghê Diệp Tâm đang ảo tưởng Tiểu Ngọc Mễ bị Bạo Mễ Hoa bắt nạt kêu gào, kết quả là nghe được một tiếng “Tê”, lập tức tỉnh lại từ trong mộng ảo tưởng, vừa nhìn sang liền thấy Tiểu Ngọc Mễ màu đỏ thẫm, đang dùng đôi mắt lóe tinh quang nhìn chằm chằm mình. Tiểu Ngọc Mễ phun ra lưỡi rắn chạm vào chóp mũi của Nghê đại nhân, Nghê đại nhân tiếp tục sợ đến mém nữa rơi xuống ngựa. Trì Long chú ý tới Tiểu Ngọc Mễ, nhịn không được cảm thán nói: “Đại nhân ngài lại còn nuôi rắn? Tôn đại nhân biết được nhất định sẽ tức giận.” Nghê Diệp Tâm: “…” Nghê Diệp Tâm không ngừng ngửa đầu ra sau, muốn tránh né Tiểu Ngọc Mễ “Thân cận”, trong lòng âm thầm phỉ nhổ Trì Long, chỉ có biến thái mới thích nuôi rắn. Trì Long nói: “Nghê đại nhân, con rắn này của ngài thật là ngoan nha, ta có thể sờ một cái được không?” Nghê Diệp Tâm lập tức gật đầu, hi vọng Trì Long có thể đem con rắn này tránh xa hắn ra. Nhưng Tiểu Ngọc Mễ hoàn toàn không nể mặt, Trì Long đưa tay đến, Tiểu Ngọc Mễ liền nhe răng nanh ra, bộ dáng như đang chuẩn bị chiến tranh. Cùng lúc đó thân rắn của Tiểu Ngọc Mễ lại quấn chặt lấy cổ của Nghê Diệp Tâm, càng chặt hơn so với lúc nãy. Nghê Diệp Tâm mặt mày đỏ chót, suýt chút nữa bị Tiểu Ngọc Mễ siết chết, muốn lấy tay tóm nó nhưng lại không dám. Vào lúc này, Mộ Dung Trường Tình vỗ tay một cái, Tiểu Ngọc Mễ lập tức chạy nhanh như chớp, trườn lên trên cánh tay của Mộ Dung Trường Tình, ngoan ngoãn cuộn lại thành một vòng. Mộ Dung Trường Tình cười nhạt, nói: “Ngọc Mễ có chút sợ người lạ.” Nghê Diệp Tâm: “…” Nghê Diệp Tâm ôm cổ họng ho khan nửa ngày, hắn mới không tin vừa nãy Tiểu Ngọc Mễ đang sợ, nó mém nữa siết chết mình rồi. Trì Long gãi gãi sau gáy, cười nói: “Ha, con rắn này rất đáng yêu.” Trì Long có vẻ như rất yêu thích Tiểu Ngọc Mễ, Nghê Diệp Tâm lập tức nói: “Nếu ngươi dám nuôi một con rắn ở trong phủ Khai Phong, Công Tôn đại nhân nhất định sẽ đuổi ngươi ra ngoài đường ngủ.” “Nghê đại nhân, nếu như Tôn đại nhân lại nghe thấy ngài gọi sai tên của hắn, nhất định cũng sẽ tức giận.” Trì Long vẻ mặt hàm hậu nói. Bốn người cứ thế cưỡi ngựa đi thẳng một đường, cứ như vậy đi cả ngày. Nghê Diệp Tâm vốn suy tính kĩ, thời gian đi đường này mình sẽ tranh thủ được cơ hội ở chung với Mộ Dung đại hiệp, kết quả lại biến thành cơ hội để mình và Tiểu Ngọc Mễ hảo hảo ở chung… Đi ngựa cả ngày, Nghê Diệp Tâm có khổ mà không được nói, eo mỏi lưng đau thì thôi đi, lại còn phải chịu cảnh áp bức tinh thần. Tiểu Ngọc Mễ hở chút là há to mồm, bộ dáng như muốn cắn người, thấy Nghê Diệp Tâm sợ đến sắc mặt trắng bệch, Tiểu Ngọc Mễ sẽ rung đùi đắc ý, thoạt nhìn vô cùng vui vẻ. (Rắn có đùi sao?) Lúc hoàng hôn buông xuống, bọn họ vừa vặn đi ngang qua chợ của một trấn nhỏ, Nghê Diệp Tâm nhìn thấy, lập tức quát to một tiếng: “Chờ đã!” “Có việc gì sao, Nghê đại nhân?” Triệu Duẫn kéo cương ngựa hỏi. Nghê Diệp Tâm ho khan một tiếng, hiên ngang lẫm liệt nói: “Sắc trời đã sắp tối hẳn, đi qua trấn nhỏ này chính là rừng núi hoang vắng, không bằng chúng ta liền tìm khách sạn để ở lại ngay tại trấn này?” Thật ra Nghê đại nhân muốn đi chợ mua một chú Bạo Mễ Hoa… Người khác còn chưa mở miệng, Mộ Dung Trường Tình đã là người đầu tiên nói chuyện, nói: “Phía trước không xa còn có một thôn trấn, điều kiện tốt hơn rất nhiều so với nơi này, chúng ta có thể tạm ở lại nơi đó.” Mọi người đều chưa từng tới nơi này, cũng không biết rõ tình huống, nhưng bây giờ vẫn còn sớm, cho nên Triệu Duẫn cùng Trì Long tựa hồ cũng đồng ý với Mộ Dung Trường Tình. Nghê Diệp Tâm bày ra vẻ mặt không cam lòng, nhưng chỉ có một mình hắn kiên trì đi vào trấn nhỏ, cuối cùng đoàn người vẫn tiếp tục lên đường. Nghê đại nhân thực sự là bộ bộ kinh tâm, kế hoạch nuôi Bạo Mễ Hoa của hắn cứ như vậy mà ngâm nước. Bốn người tiếp tục đi về phía trước, quả nhiên cách trấn nhỏ kia không xa là một trấn nhỏ khác. Trấn nhỏ này thoạt nhìn phồn hoa hơn nhiều, khách sạn cũng có vài nơi, nhưng lại không có chợ, dù sao thì trời đã tối, dù có chợ thật thì cũng đã đóng cửa. Triệu Duẫn nói: “Nghê đại nhân, bên này có khách sạn, thoạt nhìn cũng không tệ lắm, rất sạch sẽ.” Nghê Diệp Tâm không hứng thú lắm, nói: “À, thế nào cũng được.” Mộ Dung Trường Tình bỗng nhiên nói: “Thành nam (Phía nam của thành), đi theo ta.” Mộ Dung Trường Tình dường như đã sớm chọn được nơi dừng chân, thúc ngựa chạy đi. Nghê Diệp Tâm lập tức đuổi theo sau. Nghê Diệp Tâm hỏi: “Mộ Dung đại hiệp, tối nay chúng ta nghỉ ngơi ở đâu?” “Đến nơi ngươi sẽ biết.” Mộ Dung Trường Tình nói. Thành nam không có náo nhiệt như những nơi kia, không có tửu lâu quán trà nhỏ nào, nhìn từ xa đều là những tòa nhà lớn, theo cách nói của Nghê Diệp Tâm thì là nơi tập hợp của những người giàu có, người ở đây đều là người có tiền. Nghê Diệp Tâm hỏi: “Nơi này cũng không có khách sạn.” Mộ Dung Trường Tình tung người nhảy xuống ngựa, nói: “Đến, chúng ta có thể ở đây một đêm.” Nghê Diệp Tâm sững sờ, nói: “Nơi này?” Trước mặt là một tòa nhà lớn, tuy rằng không quá tráng lệ, nhưng nhìn cũng không tệ lắm, kiến trúc rất tinh tế, chủ nhà này tuyệt đối cũng là người có tiền. Mộ Dung Trường Tình gật đầu, nói: “Ngươi đi gõ cửa.” “Ta?” Nghê Diệp Tâm đầu óc mơ hồ, vừa muốn hỏi ngược lại, liền nghe thấy một tiếng “Tê”, Tiểu Ngọc Mễ thò đầu ra trừng hai mắt nhìn hắn. Nghê Diệp Tâm: “…” Nghê Diệp Tâm không nói gì, chỉ có thể xuống ngựa gõ cửa xin tá túc. Trong nhà rất yên tĩnh, Nghê Diệp Tâm gõ cửa hai lần, bên trong vẫn im lặng, lại gõ cửa hai lần, lúc này mới có người ra mở cửa. Đại môn phát ra tiếng “Kẹt kẹt” rồi mở ra, một tiểu nha hoàn khoảng mười bốn, mười lăm tuổi bước ra, hỏi: “Các ngài là ai, có chuyện gì không?” Nghê Diệp Tâm bày ra vẻ mặt ca ca ôn nhu, nói: “Tiểu muội muội, chúng ta đi ngang qua nơi này, muốn tá túc một đêm, không biết có được không?” Tiểu nha hoàn kia quan sát Nghê Diệp Tâm một lát, nhìn thấy Nghê Diệp Tâm mặc một thân quan phục, nói: “Điều này… Các ngài chờ một chút, nô tỳ đi vào hỏi chủ nhân.” Tiểu nha hoàn kia đóng cửa lại rồi đi vào, mới vừa đi không bao lâu, đại môn “Kẹt kẹt” lại mở ra, tốc độ này thực sự là nhanh đến mức không thể nhanh hơn. Nghê Diệp Tâm vừa muốn cảm thán, lại thấy người đi ra không phải là tiểu nha hoàn kia , mà là một nam nhân trẻ tuổi cùng một bộ khoái. Hai người kia hiển nhiên không biết có một đám người đang đứng bên ngoài, đều sửng sốt trong chốc lát. Bộ khoái kia nhìn thấy bọn họ liền ngẩn ra, lập tức ngạc nhiên cùng kinh hỉ nói: “Trì lão đệ!” Trì Long cũng rất kinh ngạc, tiến lên một bước, nói: “Trương đại ca, tại sao ngươi lại ở chỗ này?” “Không phải ta nên hỏi ngươi mới đúng sao?” Trương bộ khoái cười lớn nói: “Ta ở đây được năm, sáu năm rồi, ngược lại là ngươi, tại sao lại đến địa phương nhỏ này?” Thì ra Trương bộ khoái này có quen biết với Trì Long, đã từng sống chung trong một nha môn, sau này Trì Long rời đi, làm hộ vệ trong phủ Khai Phong, đến giờ vẫn chưa gặp lại Trương bộ khoái lần nào. Trì Long nói: “Chúng ta ra ngoài ban sai*** đi ngang qua nơi này, muốn tá túc một đêm.” * Ban sai: Việc trưng thu tài sản cho quan phủ ngày xưa. (Trưng thu: trưng dụng, thu dụng tài sản trong hoàn cảnh cần thiết khẩn cấp, trong an ninh quốc gia với hàm ý sẽ bồi thường vật phẩm có giá trị tương đương hoặc hoàn trả lại, khác với tịch thu.) “Tá túc?” Trương bộ khoái nhìn qua nam nhân trẻ tuổi đứng bên cạnh, nói: “Việc này, Trì lão đệ, các ngươi đi theo ta, nha môn cũng có rất nhiều gian phòng, các ngươi đến đó với ta, muốn ở phòng nào liền ở phòng đó.” Trì Long còn chưa kịp gật đầu, Mộ Dung Trường Tình đã lên tiếng, ngữ khí thờ ơ nói: “Ta muốn ở nơi này.” Nghê Diệp Tâm nghe xong, bỗng dưng cảm thấy kì lạ, Mộ Dung Trường Tình kiên quyết muốn ở nơi này, có nghĩa là nơi này tuyệt đối có thứ gì đó. Nam nhân trẻ tuổi đứng ở cửa mỉm cười, thoạt nhìn vô cùng ôn hòa, nói: “Mấy vị là bằng hữu của Trương bộ khoái, nếu không chê tệ xá, mời tự nhiên đi vào.” Trì Long nhìn Mộ Dung Trường Tình một chút, lại nhìn nam nhân trẻ tuổi kia một chút, lại quay sang nhìn Nghê Diệp Tâm. Triệu Duẫn tuy rằng mạc danh kì diệu**, nhưng vẫn nghiêm cẩn mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, bộ dáng không quan tâm tới việc xung quanh. ** Mạc danh kì diệu 莫名其妙: Không hiểu ra sao. Mộ Dung Trường Tình thấy nam nhân kia lên tiếng, dẫn đầu đi vào đại môn, bước vào một tiểu viện nhỏ, thoạt nhìn phong nhã lại mộc mạc. Tiểu nha hoàn kia đã quay lại, đằng sau còn có một người đi cùng, là một thiếu niên khoảng hai mươi tuổi, khuôn mặt tinh xảo ôn hòa, khóe miệng luôn mang ý cười thản nhiên, thoạt nhìn rất dễ gần. Thiếu niên mặc một bộ trường sam màu trắng, tóc đen được quấn lên gọn gàng, trên đầu cài một chiếc trâm gài tóc làm bằng hồng ngọc, dáng vẻ thần thái sáng láng. Nếu như dung mạo của Mộ Dung Trường Tình là mười phần xinh đẹp, còn thiếu niên này có đến hơn chín phần. Nghê Diệp Tâm trợn to mắt, quan sát thiếu niên từ đầu đến đuôi, ngay lúc đó liền nghe thấy tiếng cười lạnh, không cần hỏi cũng biết đó là âm thanh của Mộ Dung đại hiệp. Nghê Diệp Tâm lập tức chột dạ nhìn về bên cạnh, lại nhận ra Mộ Dung Trường Tình cũng không cười lạnh với mình, mà nhìn thẳng vào thiếu niên đang đi tới. Thiếu niên đi tới, quan sát bọn người Nghê Diệp Tâm, biểu tình trên mặt tựa hồ hơi kinh ngạc cùng không thể tin, nhưng thái độ vẫn rất lạnh nhạt. Thiếu niên đứng lại, cười nói: “Ta nghe hạ nhân bẩm báo, lập tức biết là ngươi đã đến.” Nghê Diệp Tâm vừa mới thưởng thức mỹ nhân, bỗng nhiên thức tỉnh lại, nghe giọng điệu của thiếu niên này, hình như có quen biết với Mộ Dung Trường Tình, tuyệt đối không sai. Mộ Dung Trường Tình sắc mặt lạnh nhạt, không nói gì. Thiếu niên nói tiếp: “Sư huynh, đã lâu không gặp.” Mộ Dung Trường Tình vẫn là mặt không hề cảm xúc, nói: “Tá túc một đêm.” “Được.” Thiếu niên nói: “Sư huynh, xin mời vào.” Nghê Diệp Tâm bên trái nhìn về Mộ Dung Trường Tình, bên phải nhìn về thiếu niên, trong lòng vô cùng ghen tuông, không ngờ được Mộ Dung đại hiệp không chỉ có quen biết với tiểu mỹ nhân, mà hai người còn là sư huynh đệ thanh mai trúc mã. Nhưng mà Mộ Dung đại hiệp là Giáo chủ Ma giáo, vậy sư đệ của hắn chẳng phải là người Ma giáo sao? Nhưng thiếu niên này thoạt nhìn tao nhã như ngọc, như một tiểu công tử hoàn toàn không biết võ công, tuyệt đối không giống. Mộ Dung Trường Tình bước vào, lúc đi qua bên cạnh thiếu niên, Tiểu Ngọc Mễ bỗng nhiên nhảy ra khỏi người Mộ Dung Trường Tình, bò lên trên bả vai của thiếu niên, tựa như rất thân thiết với thiếu niên. Mộ Dung Trường Tình nhíu mày, không dừng bước, nói: “Ngọc Mễ, trở lại.” Ngọc Mễ rất bất đắc dĩ, cọ cọ trên người thiếu niên, chậm chạp không chịu rời đi. Thiếu niên sờ đầu của nó, nói: “Đi đi.” Lúc này Ngọc Mễ mới chịu rời khỏi thiếu niên. “A —— “ Nghê Diệp Tâm hét to một tiếng, bởi vì Mộ Dung Trường Tình đi quá nhanh, Ngọc Mễ không đuổi kịp hắn, lập tức quấn lên cổ Nghê Diệp Tâm. Nghê Diệp Tâm bị dọa, hô: “Sao lại thế này!”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang