[Dịch]Chuyên Tâm Độc Sủng, Mùa Xuân Của Hạ Đường Thê - Sưu tầm
Chương 57 : Hậu quả của việc khiêu khích.
.
"Mẫu thân, ta nói rồi tạm thời không muốn suy nghĩ đến phương diện này, thỉnh thay ta từ chối." Giọng điệu Tần Mục Ca bình tĩnh, nhưng lửa giận đáy mắt đã mơ hồ vọt ra, cái lão nữ nhân này muốn gấp gáp gả mình ra ngoài, không để mình nghỉ xả hơi một chút, thật là đáng giận, "Thật ra thì, mẫu thân nên quan tâm hôn sự của tỷ tỷ và muội muội nhiều hơn, dù sao ta đã gả cho người khác rồi, mà các nàng vẫn còn là khuê nữ..."
Tần phu nhân cười lạnh: "Ngươi là cái thứ gì? Ta làm cái gì còn cần ngươi nhắc nhở sao? ! Ta là nữ chủ nhân Tần phủ này, ngươi một tiểu nha đầu tát nước ra ngoài (ý là con gái gả đi như bát nước đổ đi), không cần lúc nào cũng nghĩ tới ngươi là dòng chính nữ, người nương đã chết của ngươi không có ở đây, ngươi cái gì cũng không phải!"
"Xin chú ý cách dùng từ của ngươi!" Ngón tay Tầm Mục Ca gắt gao nắm chặt, gương mặt thanh tú lạnh lẽo bức người, cái lão nữ nhân này hôm nay cố tình đến bới móc sao? !
"Ngươi dám nói chuyện với ta như vậy? !" Lông mày Tần phu nhân dựng lên, chỉ vào Tần Mục Ca mắng, "Ta nhìn thấy gương mặt này liền chán ghét, cùng một đức hạnh với mẫu thân hồ ly tinh ma quỷ của ngươi, cũng biết sử dụng thủ đoạn quyến rũ nam nhân, ta khuyên ngươi ít làm xuân thu đại mộng đi ( ít nằm mơ xuân thu), đừng tưởng rằng làm việc bên cạnh điện hạ, là có thể chim sẻ biến thành Phượng Hoàng, ngươi chẳng qua là một cái đồ đê tiện bị đuổi ra khỏi nhà mà thôi!"
"Ngươi..." Tần Mục Ca vừa muốn đi về phía trước, không ngờ đằng sau bốn năm cái ma ma đã sớm âm thầm ẩn núp, đồng loạt xông lên đẩy nàng té trên mặt đất!
Chân thụ thương kia càng bị giẫm đạp lên không thương tiếc, đau đớn như kim châm cấp tốc tràn tới tứ chi bách hải!
Phủ Cầm và Nghênh Xuân cũng sợ choáng váng, vội vàng tiến lên cố đẩy mấy ma ma kia ra, lại bị bọn nha hoàn khác kéo ra!
Tần phu nhân đắc ý nhìn Tần Mục Ca phẫn nộ vùng vẫy, nói: "Hôm nay ta liền muốn giáo huấn ngươi thật tốt, trong mắt không có trưởng bối kết quả sẽ như thế này -- đánh cho ta!"
Gậy gỗ, cây phất trần không lưu tình rơi trên người Tần Mục Ca!
"Ngươi trừng ta? !" Tần phu nhân trực tiếp tiến lên lấy tay dùng lực véo hai má Tần Mục Ca, oán hận nói, "Ta cho ngươi quyến rũ này! Cùng một dạng với cái đồ mẫu thân kia của ngươi! Đều đáng chết!"
Đúng lúc này, một nha hoàn thở hồng hộc chạy tiến vào, bước nhanh đến trước mặt Tần phu nhân nói: "Phu nhân mau mau dừng tay, Tam điện hạ và đại tướng quân đến!"
"Cái gì? !" Tần phu nhân sửng sốt, vội vàng kêu nhóm ma ma buông tay, đồng thời ba ta vội vàng đứng dậy chỉnh lại quần áo.
Trong nháy mắt, bóng dáng Mộ Dung Huyên và Hiên Viên Triệt xuất hiện tại cửa viện.
Chân Tần Mục Ca bị đau, nhất thời có chút đứng không vững.
Phủ Cầm và Nghênh Xuân khóc lóc chạy đến nâng nàng.
Mộ Dung Huyên và Hiên Viên Triệt nhìn trong viện một đống nha hoàn ma ma, không khí có chút cổ quái, hai bên thoáng nhìn nhau, bước đi vào.
Tần Vũ Phỉ và Tần Phương Phỉ theo sát ở phía sau, vẻ mặt hai người đều sốt ruột, nhớ lại vừa rồi muốn ngăn cản một chút, nhưng là không thành công, hiện tại Tần Mục Ca quần áo lộn xộn, búi tóc cũng lỏng lẻo, bộ dáng chật vật như vậy, nếu Tam điện hạ truy cứu nguyên nhân làm như thế nào cho phải?
"Chuyện gì xảy ra, phu nhân?" Mộ Dung Huyên nhìn bộ dạng Tần Mục Ca, không khỏi nhìn về phía Tần phu nhân, vẻ mặt có chút nghiêm túc.
Tần phu nhân than nhẹ một tiếng, thản nhiên nói: "Điện hạ, ta cũng chỉ là đang dạy dỗ lại nữ nhi của mình, nàng không hiểu lễ nghi, nói năng lỗ mãng, thật sự khiến ta thương tâm..."
Tần Mục Ca mím môi thật chặt, nhìn Tần phu nhân nhẹ nhàng bâng quơ, lại nhịn không được phẫn nộ của mình, bỗng nhiên nàng đoạt lấy phất trần của ma ma bên cạnh, tiến lên hung hăng quất Tần phu nhân một cái!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện