[Dịch] Chứng Hồn Đạo

Chương 17 : Ly biệt

Người đăng: Zeroman

Ngày đăng: 00:53 01-09-2018

Lệnh Hồ nói chuyện một lúc xong thì nhìn về bầu trời ở phía xa, bỗng nhiên mọi người cảm giác được có chút cô đơn cùng mất mác từ trên người hắn tỏa ra. - Lệnh Hồ sư huynh, huynh làm sao vậy? Phong Vũ Nhược không khỏi có chút căng thẳng, vội vàng hỏi thăm. Nhìn thấy bóng dáng Lệnh Hồ như có chút cô đơn, nàng có cảm giác không tốt. Nạp Lan Bạch Y nhíu chặt lông mày lại, nhìn Lệnh Hồ tràn đầy sự quan tâm. Lệnh Hồ theo thói quen vuốt đầu tiểu sư muội, thở dài nói: - Ta muốn rời khỏi tông môn một thời gian ngắn, cho nên...có chút thương cảm mà thôi. Sắc mặt Nạp Lan Bạch Y thay đổi. Phong Vũ Nhược kinh nghi: - Có phải là trở về Tri Kiếm phong bế quan tiềm tu không? Lệnh Hồ cười nói: - Đã đoán được là không phải rồi thì cần gì phải hỏi như vậy, tiểu nha đầu! Phong Vũ Nhược vội la lên: - Vậy huynh là muốn rời khỏi tông môn, nhưng mà huynh sẽ đi đâu? Chừng nào trở về? Nạp Lan Bạch Y cũng đi tới bên cạnh Lệnh Hồ, khuôn mặt tràn đầy nét quan tâm. Lệnh Hồ nói: - Đạo của ta không thể nào cứ ở yên một chỗ mà đột phá được, cho nên ta phải ra ngoài lịch lãm tứ phương. Còn phần khi nào trở về...ta cũng không biết chính xác. Có lẽ là mấy tháng, cũng có khi là mấy chục năm... Nạp Lan Bạch Y bỗng nhiên nói: - Có khi còn không trở về nữa, đúng không Lệnh Hồ sư huynh? Nói xong câu này thì tâm tình Nạp Lan Bạch Y kích động không thôi, trong mắt lại có chút toan tính. Nhìn thấy thần thái của Nạp Lan Bạch Y, Lệnh Hồ hơi động một chút. Nhưng cũng không suy nghĩ nhiều, nói: - Ta cũng không biết, nhưng không có gì là không thể cả. Sợ rằng một khi đạo của ta chưa thành thì ta sẽ không về đâu! Nhìn thấy tâm tình đầy thương cảm của mọi người, Lệnh Hồ cười ha ha: - Không thể nói rằng chúng ta sẽ không gặp lại đâu. Chẳng lẽ các ngươi cam tâm tình nguyên vĩnh viễn ở lại tông môn, luôn ở trên Thiên Châm phong này sao? Sẽ có một ngày tu vi các ngươi đại thành, cũng sẽ phải đi ra khỏi dãy núi này để lịch lãm. Đến lúc đó, có khi chúng ta sẽ vô tình gặp lại ở đâu đó, lúc đó không phải rất tuyệt sao? Lý Thiên Mạc nói: - Mặc dù không thể cùng Lệnh Hồ sư huynh lịch lãm, nhưng vẫn trông chờ đại sư huynh sớm ngày trở về tông môn, cũng mong ước Lệnh Hồ sư huynh sớm thành đại đạo! Chỉ có nam nhân mới hiểu rõ nam nhân, nếu ý đã quyết thì đưa lời chúc phúc sẽ là cách hay nhất. - Thiên Mạc sư đệ, đệ là thiên chi kiêu tử, sẽ có ngày bay lên trời cao thôi! Lệnh Hồ cũng mong đợi ngày đó sẽ sớm đến. Sự bi thương lúc ly biệt thủy chung vẫn quay quanh hai nữ tử đang ở đây. Không biết sao, Phong Vũ Nhược cảm thấy trong lòng có một cỗ cảm xúc đang bị nghẹn lại, nếu không kiềm nén thì sợ rằng sẽ bật khóc mất. Mặt trời xuống núi, người cũng ly biệt. Lệnh Hồ lớn tiếng nói: - Tiểu sư muội, làm phiền muội thay ta cáo biệt với chưởng giáo, nếu có cơ hội thì hãy vấn an lão tổ tông Thanh Y Hầu giùm ta. Sư huynh đi đây, muội hãy bảo trọng! Nạp Lan sư muội, Thiên Mạc sư đệ, các ngươi cũng phải bảo trọng! Nói xong, Lệnh Hồ không chút do dự tung người lên, phi kiếm cũng từ sau lưng bay ra đáp xuông dưới chân hắn, rồi nâng hắn bay lên trời cao! Hành động nhanh chóng này chỉ có Lý Thiên Mạc để ý, còn hai nàng kia bởi vì bi thương mà không chú ý tới. Nhìn phương hướng biến mất của Lệnh Hồ, Nạp Lan Bạch Y khẽ thầm nói: - Lệnh Hồ sư huynh, muội biết...thật ra bỗng nhiên huynh có ý định muốn đi...phải không? Phong Vũ Nhược rốt cuộc cũng khóc lên, nhìn về phương hướng Lệnh Hồ bay đi kêu to lên: - Lệnh Hồ sư huynh hư đốn, Lệnh Hồ sư huynh không tốt...huynh hại người ta khóc lên rồi, nói đi là đi...huynh là đồ ngốc, là đại ác nhân... Mắng một trận xong thì lại thành: - Lệnh Hồ sư huynh, huynh nhất định phải mau chóng trở về! Không được để muội chờ lâu đó.... Không một tiếng đáp lại, người đã đi xa... Đúng là ý định ra khỏi tông môn mới xuất hiện ngay trong suy nghĩ của Lệnh Hồ mà thôi. Nguyên nhân hắn có ý định này chính là vì hắn phát hiện ra một việc: nếu như hắn tiếp tục ở trong tông môn thì tâm kết của hắn không những không được giải khai mà ngày càng phức tạp hơn nữa, càng ngày càng bị tiếng nói cử động của Phong Vũ Nhược làm ảnh hưởng. Không bằng lựa chọn rời đi, để cho thời gian làm phai nhạt tình cảm của hắn đối với tiểu sư muội. Muốn thoát khỏi chấp niệm của tình cảm thì có rất nhiều phương pháp: trốn tránh, để cho thời gian lãng quên là một loại phương pháp, phương pháp này vô cùng ôn hòa, nhưng lại cần rất nhiều thời gian ; Vung kiếm chém tình ý cũng là một phương pháp, tuy quyết đoán mau lẹ nhưng lại hoàn toàn vong tình, Lệnh Hồ không muốn trở thành người như vậy. Hắn muốn để cho thời gian giúp mình chuyển tình cảm của mình đối với tiểu sư muội trở thành thân tình, chứ không muốn hoàn toàn vong tình đối với nàng! Cho nên, Lệnh Hồ quyết định rời đi, tiện thể đi lịch lãm Tu Tiên giới tràn đầy sắc thái thần kỳ. Chỉ trong chớp mắt hắn đã ra khỏi Thiên Châm phong, nhưng ngay lúc này thì lại nhớ đến một chuyện. Mặc dù hắn vẫn luôn tiềm tu, chưa bao giờ ra ngoài lịch lãm, nhưng vẫn có nghe một vài đệ tử tông môn nói đến chuyện ngoại giới. Đó chính là cho dù làm chuyện gì ở bên ngoài, từ việc ăn cơm cho đến mua lương thực thì cũng phải cần tiền, mua ở phàm nhân thì cần có kim ngân, còn mua ở người tu tiên thì cần có linh thạch. Linh thạch thì Lệnh Hồ cũng có một chút. Cứ mỗi nửa năm thì các đệ tử đều được môn phái cho một chút linh thạch, người tu chân có thể dùng linh thạch đó để tu luyện. Hoặc là hấp thu linh khí ở bên trong, việc này sẽ giúp đề thăng tốc độ tu luyện hơn rất nhiều; hoặc dùng để trao đổi với những người khác. Lệnh Hồ làm đại sư huynh nhiều năm, đãi ngộ của hắn tất nhiên là cao hơn các đệ tử khác nhiều. Mà bản thân hắn chưa bao giờ dùng linh thạch tu luyện nên linh thạch ở bên người vẫn có không ít. Điều đáng tiếc duy nhất là toàn bộ số linh thạch đó hắn vẫn luôn để ở Tri Kiếm phong, chưa bao giờ mang theo bên người cả. Mà hắn một đường bay nhanh như chớp, cũng không có ý định về lại Tri Kiếm phong để lấy, nên trong người không có chút nào cả. Dù sao, đạt đến tu vi như Lệnh Hồ thì đã không còn quan tâm đến chuyện ăn uống nhiều lắm. Còn về chỗ ngủ nghĩ thì người tu tiên luôn lấy trời làm chăn, đất làm giường cả. Cho dù là ngủ ngoài nơi hoang dã hay là sa mạc thì cũng như nhau, đối với cái này thì hắn cũng không quá quan tâm. Hơn nữa, cho dù trên người có linh thạch thì Lệnh Hồ cũng không biết dùng mua gì nữa? Dù sao, hắn cũng không cảm thấy hiện giờ mình quá cần vật gì để mua cả. Suy nghĩ một chút, Lệnh Hồ liền phi hành nhanh hơn, không hề nghĩ đến chuyện linh thạch nữa. Tuy Lệnh Hồ đã tu tiên nhiều năm, nhưn vẫn không hay biết gì đến chuyện ngoại giới cả. Mà hắn cũng không biết nên đi đâu cả, không hề có mục đích nào, chỉ là phi hành thẳng về phía trước. Sau khi rời đi tông môn được một thời gian, thần niệm cường đại mà Lệnh Hồ chưa từng thả ra trong một thời gian lập tức được khuếch tán ra. Thần niệm vẫn luôn bị cấm ở trong thức hải, lúc này được thả ra thì như một con ngựa hoang được cỡi cương vậy, hưng phấn chạy nhanh lên. Thần niệm cũng không nhịn được thả ra khắp nơi, tinh tế quan sát từng cọng cỏ, gốc cây, hòn đá. Những điều này đều là hành vi của thần niệm, chứ không phải là do hắn khống chế. Lệnh Hồ chẳng qua để cho thần niệm tự động khuếch tán ra, chưa hề có sự can dự nào cả. Tất cả đều là do thần niệm không ngừng phát ra khắp nơi, tự ý hành động, còn Lệnh Hồ thì ngược lại làm một người quan sát. Vào lúc các tin tức khác nhau truyền trở về, Lệnh Hồ mới phát hiện ra rằng trong những thần niệm đang quan sát thiên địa lại ẩn chứa suy nghĩ của hai hồn bảy phách. Trong đó, những luồng thần niệm tiến hành nghiên cứu đối với những vật trong thiên địa chính là của Thiên Hồn cùng Địa Hồn. Còn thần niệm không ngừng quấy nhiễu, tiến hành chơi đùa với những sinh vật chính là của bảy phách. Cẩn thận quan sát hai hồn bảy phách, Lệnh Hồ cảm ứng được hai hồn không hề tiến hành thôi diễn cùng nghiên cứu gì cả, bảy phách cũng ngưng tu luyện lại. Hình thể bọn họ tuy vẫn ở trong thức hải, nhưng thần thức của họ đã ẩn chứa trong vô số thần niệm, mượn lần này đi ra ngoài chơi ở bên ngoài. Lệnh Hồ cảm thấy vậy rồi mỉm cười. Hai hồn bảy phách vốn bị giam cầm ở trong thức hải đã lâu, giờ này như những hài tử đi dạo chơi ở trong thiên địa. Lệnh Hồ dứt khoát không can dự vào những thần niệm này, tùy ý để cho hai hồn bảy phách chơi đùa. Bản thân hắn cũng ngừng lại một chút, rồi khoanh chân ngồi trên một ngọn núi. Hắn đang cảm ngộ những thành quả thôi diễn Chứng Hồn quyết của hai đại linh hồn chúa tể trong khoảng thời gian này. Thiên Địa nhị hồn là hai linh hồn chúa tể do linh hồn của Lệnh Hồ chia lìa ra. Bởi vì bọn họ độc lập, nên cũng không có sự liên hệ quá cẩn mật với Mệnh Hồn. Lực lượng linh hồn của Mệnh Hồn không thể nghi ngờ là mạnh mẽ hơn Thiên Hồn và Địa Hồn hơn nhiều, cũng vì lý do này nên Lệnh Hồ mới chia lìa hai hồn bảy phách độc lập ra, để cho chúng nó tự động thôi diễn mà không ảnh hưởng đến suy nghĩ cùng năng lực phán đoán bình thường của Lệnh Hồ. Cũng chính vì Mệnh Hồn quá cường đại nên mới không có khả năng dùng lực lượng bàng bạc lúc kết Anh để đánh sâu vào hóa hình, cũng bởi vì Mệnh Hồn cường đại mà Chứng Hồn quyết do Lệnh Hồ sáng tạo ra có thể thành công được. Nếu Mệnh Hồn không cường đại thì hai hồn bảy phách không thể nào hành động độc lập được, cũng không có khả năng tự nghiên cứu cùng thôi diễn. Giai đoạn quan trọng nhất của Chứng Hồn quyết sau này chính là làm cho Thiên Hồn, Địa Hồn có thể chân chính có được thân thể của mình, trở thành một người hoàn toàn độc lập. Không thể nghi ngờ rằng Lệnh Hồ là một siêu cấp thiên tài, hơn nữa, hắn còn là người có dã vọng siêu cấp. Có lẽ, phi thăng thành tiên là đại đạo theo đuổi cả đời của vô số người tu tiên! Nhưng mà, phi thăng thành tiên còn không phải là đích đến cuối cùng của Lệnh Hồ, mục đích cuối của hắn chính là chạm tới đại đạo thật sự, trở thành vô thượng chí tôn! Vốn Lệnh Hồ cũng không có dã vọng lớn như vậy. Vào lúc đầu, hắn cũng như những người tu tiên khác, phi thăng là nguyện vọng cuối cùng,còn những chuyện sau đó thì phải phi thăng xong mới suy nghĩ tiếp. Nhưng việc lĩnh ngộ được Chứng Hồn quyết đã hoàn toàn phá tan đi đại đạo mà hắn theo đuổi trước kia, để sau đó có thể chuyên tâm đi theo một đại đạo mênh mông và huyền diệu hơn, đó chính là hồn đạo! Thành tựu hồn đạo được là có thể chân chánh chạm đến được sự huyền diệu của đại đạo, lĩnh ngộ được những sự huyền diệu đó xong thì thậm chí co thể thành tựu đại đạo được. Càng chứng kiến Chứng Hồn quyết được hai đại linh hồn chúa tể thôi diễn cùng lĩnh ngộ thì Lệnh Hồ càng biết nhiều. Có đôi khi, Lệnh Hồ hoài nghi rằng có phải Chứng Hồn quyết này là do hắn thật sự ngộ ra? Hay là của trí nhớ kiếp trước? Thân là người tu tiên, mỗi người đều hiểu mình có sự luân hồi ở kiếp trước, nhưng sau khi luân hồi xong thì toàn bộ trí nhớ kiếp trước đều không được lưu lại chút nào. Có lẽ, một chút trí nhớ kiếp trước vẫn còn lưu lại đâu đó, nhưng trừ phi có thể thành tựu được đại đạo, phá vỡ gông xiềng của thiên địa thì mới có thể nhận lại được trí nhớ kiếp trước. Cho nên, càng về sau thì Lệnh Hồ càng rung động với sự thần diệu của Chứng Hồn quyết, cũng càng hoài nghi mình có đủ khả năng để sáng tạo được vô thượng chân quyết Chứng Hồn quyết này không? Lệnh Hồ không biết rằng hắn có hoài nghi như vậy là do Mệnh Hồn chưa sản sinh ra, còn chưa đủ hợp lại thành thập phương chi niệm. Cũng vì linh hồn không đầy đủ nên hắn mới cảm thấy tuy mình là thiên tài, nhưng việc lĩnh ngộ ra bộ vô thượng chân quyết hình như vẫn có chút miễn cưỡng đối với hắn. Tuy nhiên, nếu như ba hồn bảy phách của Lệnh Hồ tập hợp đầy đủ thì năng lực suy đoán của hắn sẽ được đề cao cực độ, đối với vạn vật sẽ có sự lĩnh ngộ cao hơn, đến lúc đó hắn sẽ không sinh ra hoài nghi với năng lực của mình.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang