[Dịch] Chứng Hồn Đạo
Chương 158 : Phần thưởng
Người đăng: Zeroman
Ngày đăng: 02:35 01-09-2018
.
Giác Ngưu Thánh phải bắt buộc mình bĩnh tĩnh lại, nếu không, chắc chắn sẽ tự mình hại mình. Tuy đầu óc của hắn toàn là cơ bắp, nhưng cũng không phải là người ngu.
Câu Phá Thiên cười khổ, nói:
- Chắc giờ ngươi đã hiểu ta và ngươi giống nhau, đều là thân bất do kỷ thôi!
- Thân bất do kỷ?
Lòng Giác Ngưu Thánh vẫn còn sợ hãi, mặt kinh sắc, không có người nào rõ cảm giác thân bất do kỷ hơn hắn nữa. Đó là cảm giác sợ hãi làm cho người ta gần như muốn điên, không cách nào làm chủ hành động của mình, hoàn toàn phản phịch với ý muốn trong tâm. Loại cảm giác thân bất do kỷ bị điều khiển vô hình thế này rất kinh khủng.
Câu Phá Thiên nói:
- Mặc dù chúng ta còn có suy nghĩ của mình, ý nghĩ của mình, nhưng linh hồn của chúng ta không thể do chính mình làm chúa tể nữa, bởi vì hắn, tất cả nằm trong tay của hắn.
Giác Ngưu Thánh biết “hắn” trong lời nói Câu Phá Thiên chính là Lệnh Hồ.
Câu Phá Thiên tiếp tục nói:
- Ta từng có ý nghĩ giống ngươi, dù cận kề cái chết cũng không khuất phục. Nhưng mà chính bản thân chúng ta cũng không làm chủ được cái chết nữa, bởi vì chúng ta không còn làm chủ được linh hồn chính mình. Ta cho là cuộc sống mình đã mất đi màu sắc, con đường tu tiên rất tăm tối, nhưng Lệnh Hồ chủ nhân nói với ta, ngài sẽ không can thiệp bất cứ chuyện gì của chúng ta, ngài chỉ muốn chúng ta trở thành thế lực sau lưng, khi ngài cần sự giúp đỡ thì phải giúp đỡ. Lúc bình thường, ngài sẽ không tham dự bất cứ chuyện gì chúng ta làm, chúng ta vẫn có thể như trước kia, muốn tu luyện cứ tu luyện, muốn tranh đấu cứ tranh đấu...
Giác Ngưu Thánh cười lạnh, nói:
- Ngươi tin tưởng hắn?
Câu Phá Thiên thở dài:
- Không tin thì chúng ta có thể làm gì?
Giác Ngưu Thánh trầm mặc, trên mặt hiện rõ thần sắc do dự.
Câu Phá Thiên nói tiếp:
- Hiện giờ Lệnh Hồ chủ nhân chỉ muốn chúng ta chỉnh hợp Cửu Yêu sơn, thu lấy toàn bộ Yêu tộc ở Cửu Yêu sơn trở thành thế lực sau lưng ngài.
Nhìn Giác Ngưu Thánh, giọng nói Câu Phá Thiên có chút khổ sở:
- Có lẽ ngươi không tin, nhưng chúng ta không phải là tôi tớ duy nhất và đầu tiên của chủ nhân...trước chúng ta, đạo tôn Tiêu Đỉnh Thiên Yêu Thân đạo mới là tôi tớ thứ nhất của người.
- Ngươi nói gì?
Giác Ngưu Thánh không thể tin được, mở to hai mắt ra:
- Đạo tôn Tiêu Đỉnh Thiên Yêu Thân đạo vậy mà...
Câu Phá Thiên buồn bã gật đầu.
Lúc này âm thanh Lệnh Hồ chậm rãi vang lên bên tai hai cường giả Yêu tộc này:
- Trừ việc bọn ngươi phải phục tùng ta ra, thật ra không có gì phải thay đổi cả. Các ngươi vẫn là cường giả tất cả Yêu tộc sùng bái, ngoài bọn ngươi, sẽ không ai biết sự tồn tại của ta, sẽ không người nào biết các ngươi là tôi tớ của ta. Mà ta chỉ tồn tại sau lưng, trừ khi cần thiết, thậm chí ta còn không xuất hiện trong linh hồn các ngươi. Các ngươi vẫn là các ngươi, dĩ nhiên, điều kiện tiên quyết là các ngươi không được phép có ý nghĩ bất lợi đối với ta. Nếu không, người bị thống khổ, bi thương...chính là các ngươi! Các ngươi chỉ có thể tin tưởng ta, dù không tin tưởng cũng phải tin tưởng!
Giác Ngưu Thánh trầm mặc một hồi, cuối cũng phải quỳ sát dưới Lệnh Hồ, tỏ ý thần phục, nói:
- Chủ nhân!
Lệnh Hồ mỉm cười, nói:
- Sẽ có một ngày các ngươi không hối hận lựa chọn ngày hôm nay!
Giác Ngưu Thánh thu hồi nguyên hình bò xanh bốn mươi trượng lại, biến trở về hình thể đầu bò thân người. Hắn và Câu Phá Thiên nhìn nhau cười khổ, bất đắc dĩ đáp:
- Hi vọng đúng như lời chủ nhân nói, chúng ta sẽ không hối hận vì lựa chọn hôm nay.
Lệnh Hồ cười ha ha, nói:
- Còn làm mặt đưa đám ư? Như vậy đi, các ngươi đã trở thành tôi tớ của ta, nhưng là do các ngươi bị bắt buộc, chắc chắn trong lòng vẫn không phục. Tuy nhiên, ta sẽ tặng cho các ngươi một phần thưởng để giúp các ngươi thoải mái hơn. Nhưng có thể được bao nhiêu thì phải dựa vào sự lĩnh ngộ các ngươi. Nếu như không đạt được thứ gì, chỉ có thể trách căn nguyên các ngươi quá kém.
Câu Phá Thiên cùng Giác Ngưu Thánh nhìn Lệnh Hồ, bộ dáng không hiểu chuyện. Rốt cuộc phần thưởng mà Lệnh Hồ muốn tặng bọn hắn là cái gì?
- Giác Ngưu, dẫn đường đi, đến Đô Thiên sơn ngươi tìm một động phủ thanh tịnh, ta sẽ sắp xếp!
- Vâng, chủ nhân!
Hai người Giác Ngưu Thánh và Câu Phá Thiên chỉ đành tạm thời kiềm chế mê hoặc trong lòng, thu khối Nhân Uân Băng ngọc trên đất vào trong túi trữ vật, sau đó bay trở về Đô Thiên sơn.
*****
Đô Thiên sơn.
Lúc này các Yêu thú - Yêu tu trên Đô Thiên sơn đang dò xét không ngừng, bộ dáng như đang đối mặt với đại địch, thần niệm thường xuyên quét tới quét lui, dò xét khắp nơi.
Sau khi nhìn thấy Giác Ngưu Thánh lão tổ bọn họ cùng Độc Câu Thiên lão tổ mang theo một tu sĩ Nhân tộc quay về, tất cả Yêu thú - Yêu tu đều hoan hô, ai ai cũng cho rằng lão tổ bọn họ đã bắt được tên tặc tử trộm Nhân Uân Băng ngọc về. Nhưng không ai biết rằng lão tổ bọn họ không những không bắt được tặc tử trộm bảo, mà còn biến thành tôi tớ của tên trộm đó.
- Người này là khách quý lão tổ ta, không ai được phép mạo phạm! Nên làm gì thì đi làm đi, tụ tập chung một chỗ nói cái gì? Đi hết cho ta!
Âm thanh Giác Ngưu Thánh ầm ầm chấn vang ngọn Đô Thiê sơn, phá vỡ mọi phỏng đoán các Yêu thú - Yêu tu.
Ý chỉ lão tổ lớn hơn hết thảy, cả trời cũng không bằng. Đám Yêu thú - Yêu tu nghe vậy lập tức giải tán, dù trong lòng còn nghi vấn, nhưng không ai dám mở miệng!
Giác Ngưu Thánh dẫn Lệnh Hồ và Câu Phá Thiên vào trong Ma Vân động.
Ma Vân động là chỗ Giác Ngưu Thánh để Nhân Uân Băng ngọc, trừ hắn ra, trước giờ chưa có ai được phép tiến vào. Nhưng bây giờ hắn đã trở thành tôi tớ Lệnh Hồ, nếu xét theo góc độ nào đó, tất cả mọi thứ thuộc về hắn cũng trở thành của Lệnh Hồ, nên hắn phải dẫn Lệnh Hồ tới nơi quan trọng nhất của mình.
Thông qua Mệnh hồn trong linh hồn Giác Ngưu Thánh, tất nhiên Lệnh Hồ hiểu rõ tâm tư Giác Ngưu Thánh, nên Lệnh Hồ rất tán thưởng thái độ người này.
Sau khi để Nhân Uân Băng ngọc vào chỗ thường ngày, Giác Ngưu Thánh lại dẫn Lệnh Hồ và Câu Phá Thiên vào một gian phòng đá khác.
Nhường bồ đoàn chủ tọa cho Lệnh Hồ, còn Giác Ngưu Thánh và Câu Phá Thiên lại phân phải trái ngồi bên dưới.
Thái độ lạnh nhạt của Lệnh Hồ càng làm cho hai yêu cảm thấy chủ nhân mình hết sức thâm sâu khó lường.
Lệnh Hồ thản nhiên nói:
- Phần thưởng ta dành cho các ngươi là một môn đạo pháp tập hợp những lĩnh ngộ của chúng sanh, có tên là Chúng Sinh đạo. Ta nghĩ nó sẽ trợ giúp được các ngươi, về việc có thể lĩnh ngộ hay không, phải xem cơ duyên các ngươi đã.
Nói xong, hai mắt Lệnh Hồ chậm rãi đóng lại, đồng thời Nê Hoàn cung trên đỉnh đầu toát ra một mảnh linh quang màu xanh. Linh Tuệ Khung Lư đạo nhân mặc trang phục cổ sơ hiện ra trong đám mây, hai tay kết xuất những ấn ký huyền ảo, rồi đưa một ngón tay về phía Giác Ngưu Thánh và Câu Phá Thiên. Bỗng nhiên linh quang trên người Giác Ngưu Thánh và Câu Phá Thiên bùng cháy mạnh mẽ, mấy ấn ký kỳ lạ chậm rãi phiêu động xung quanh, rồi nguyên thần hai yêu nhất thời buông lỏng, thoát xác đi ra.
Bàn tay nhỏ bé của Linh Tuệ Khung Lư đạo nhân nhẹ nhàng vẫy, hai nguyên thần Giác Ngưu Thánh và Câu Phá Thiên liền bay về phía đỉnh đầu Lệnh Hồ, bước vào trong mảnh linh quang như mưa lất phất, theo Linh Tuệ Khung Lư đạo nhân từ Nê Hoàn cung tiến vào tinh thần thức hải Lệnh Hồ.
Nhìn thấy tinh thần thức hải sinh động, tinh khí dạt dào giống như một thế giới chân thật, hai yêu kinh hãi không thôi.
Linh Tuệ Khung Lư đạo nhân lại phất tay một cái, dưới lòng bàn chân lập tức xuất hiện một đám mây, nâng Linh Tuệ Khung Lư đạo nhân cùng nguyên thần Giác Ngưu Thánh và Câu Phá Thiên bay về Tri Căn Phong.
- Thần thông Giá Vân!
Nguyên thần hai yêu chấn động.
Phải biết rằng việc ngự mây cưỡi gió là pháp thuật chỉ có các tiên nhân trong truyền thuyết mới có thể nắm giữ, nhưng nguyên thần Lệnh Hồ bây giờ lại thi triển được thần thông Giá Vân, chẳng lẽ...
Trong lúc hai yêu đang kinh hãi phán đoán, thì Linh Tuệ Khung Lư đạo nhân lại cười ha ha:
- Các ngươi nghĩ lầm rồi, ta không phải là nguyên thần mà các ngươi vẫn nghĩ. Ta là Linh Tuệ phách trong ba hồn bảy phách của linh hồn bổn tôn!
Trong lúc hai yêu chưa hiểu, Mệnh hồn trong nguyên thần hai yêu đã giải thích hình thái ba hồn bảy phách, giúp hai yêu nhanh chóng hiểu được.
Ngay lúc này hai yêu mới biết được thì ra thần thông Hồn đạo của Lệnh Hồ đã cường đại đến mức như thế. Ba hồn bảy phách Lệnh Hồ hiện giờ đã đạt tới trình độ độc lập hóa hình, không nói đến ba hồn, chỉ bất kỳ phách nào trong bảy thần phách thôi đã cường đại đến mức người khác không thể tưởng tượng được.
Hai yêu đi tới đàn tràng Khung Lư tại Tri Căn phong của Linh Tuệ Khung Lư đạo nhân, hòa mình vào trong ba nghìn đệ tử, lắng nghe Linh Tuệ Khung Lư đạo nhân ở trên đài cao truyền bá giảng giải thần thông Chúng Sinh đạo. Tuy không có cảnh tượng xa hoa tráng lệ, dị tượng nổi lên, nhưng vào lúc nghe giảng, hai yêu có thể cảm nhận được sự rộng lớn của thần thông Chúng Sinh đạo.
Khi đến đoạn Linh Tuệ Khung Lư đạo nhân nói về các loại đạo pháp của các sinh linh khác nhau, tuy hai người không thể lĩnh ngộ được điều gì, nhưng trong lòng lại có chút hiểu được. Lúc này khoảng cách đột phá chỉ là tờ giấy mỏng, có thể xuyên thủng bất cứ lúc nào.
Vì vậy hai yêu cũng biết cơ duyên lần này không hề tầm thường, nhất định phải cố gắng bắt lấy mói được. Cho nên, tâm thái hai người hoàn toàn lắng nghe cảm ngộ những gì Linh Tuệ Khung Lư đạo nhân giảng giải, tích lũy từng chút một.
Nhưng điều kỳ lạ là những gì họ nghe được lại "tiến vào tai trái, đi ra tai phải", bọn họ căn bản không nhớ được. Bởi vì những đạo pháp Linh Tuệ Khung Lư đạo nhân mới giảng giải một giây trước đó, thì ngay giây sau bọn họ đã quên đi, nhưng điều này không hề cản trở bọn họ lĩnh ngộ.
Thật ra vô số Tự nhiên thần thức sinh linh ở Khung Lư vào lúc lắng nghe Linh Tuệ phách giảng đạo cũng có cảm giác giống như nguyên thần hai yêu.
Mà tất cả đều này là do thần thông Chúng Sinh đạo, bởi vì Chúng Sinh đạo không khác gì một loại thần thông phụ trợ, có thể kích thích linh căn chúng sanh, giúp họ ngộ ra một loại thần thông huyền bí.
Cho nên, tuy Linh Tuệ Khung Lư đạo nhân nói cùng một loại đạo pháp, nhưng vô số sinh linh lại có cách hiểu khác nhau. Mà Linh Tuệ Khung Lư đạo nhân lại hấp thu những gì hiểu được của chúng sanh, rồi đưa vào bên trong thần thông Chúng Sinh đạo, sau đó lại nói ra. Vì vậy, chỉ cần có sinh linh nghe đạo, có được cảm ngộ riêng của mình là thần thông Chúng Sinh đạo sẽ không ngừng phát triển, ngày một thâm ảo sâu xa hơn.
Lúc nguyên thần hai yêu nghe đạo, trong lòng đã có chút hiểu được, tuy bọn họ còn chưa đột phá tờ giấy mỏng kia để lĩnh ngộ hoàn toàn, nhưng ý niệm hiểu mơ hồ của họ lại truyền đến cho Linh Tuệ Khung Lư đạo nhân, và Linh Tuệ Khung Lư đạo nhân lại tập hợp ý niệm hai người họ và những người khác, bổ sung vào trong đạo pháp, giảng đạo lần nữa.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện