[Dịch] Chung Cực Truyền Thừa

Chương 6 : Thể thuật chân chính!

Người đăng: 

.
Lâm Cường có chút dở khóc dở cười, lắc đầu nói: - Đừng hiểu lầm, ta không phải bảo Lâm Dịch rời khỏi Vũ Môn, chỉ là tạm thời không tham gia tu hành trong Vũ Môn, nó vẫn là môn hạ của Vũ Môn như cũ. Khương Phàm sửng sốt một chút, lắc đầu nói: - Vậy có gì khác nhau? Không được! Ta không đồng ý! Lâm Cương bất đắc dĩ nói: - Ngươi xem ta có phải là loại người vì yêu thương con cái mà làm hại tới tương lai của chúng không? Hơn nữa nếu như ta thực sự là người như vậy sao còn bảo nó tới khảo hạch Vũ Môn? Khương Phàm cũng suy ngẫm một chút, nhưng vẫn nói: - Ta mặc kệ, tuy rằng không rõ vì sao ngươi bảo hắn tới khảo hạch Vũ Môn, sau đó lại đột nhiên không cho hắn tu hành tại Vũ Môn, nhưng không nói cho ta lý do thuyết phục, mặc kệ ngươi nói cái gì đều không được! Lâm Cường than nhẹ một tiếng, sau đó chậm rãi nói: - Được như vậy ta xin hỏi, các ngươi có thể dạy thứ gì cho Dịch nhi? Khương Phàm quay đầu nhìn Lâm Cường, có chút hờn giận nói: - Lâm y sư, ngươi hoài nghi thực lực Vũ Môn chúng ta? Không sai, thực lực Vũ Môn trong trấn chúng ta đúng là không được tốt lắm, thế nhưng ở Vũ Môn chúng ta có cơ hội đưa Lâm Dịch tới Hi Á thành, thậm chí thành phố lớn hơn để học tập! Lâm Cường gật đầu, chân thành nói: - Mặc kệ thế nào, ta rất cảm kích sự quan tâm của ông tới Dịch nhi, thế nhưng... theo ta tới đây, ta cho ông xem một thứ, sau khi xem qua ông sẽ đổi ý... Nói xong Lâm Cường đứng lên, đi tới hậu viện Vũ Môn. Khương Phàm có chút tức giận hừ một tiếng, đối phương nói vậy khiến hắn có chút khó chịu, nhưng vừa nghĩ đối phương là cha của thiên tài mới gia nhập, trong lòng cố ngăn lửa giận, thấy đối phương ra ngoài, trong lòng không khỏi nghĩ: - Xem ngươi cho ta xem cái gì! Vô luận cái gì cũng không khiến ta đồng ý! Nghĩ vậy liền đi theo... Nửa tiếng đồng hồ sau, Lâm Cường và Khương Phàm một lần nữa đi ra, mà lúc này trên mặt Khương Phàm đã không còn biểu tình phẫn nộ, mà thay vào đó là bộ dạng cười khổ bất đắc dĩ. - Như vậy chuyện Dịch Nhi, cảm ơn ông rồi... Khương Phàm cười khổ lắc đầu: - Nếu sớm biết nguyên nhân này... Được rồi, Lâm Dịch tạm thời không cần tu hành ở Vũ Môn, chờ thời cơ đến ta sẽ thông báo cho ông. Lâm Cường nở nụ cười: - Vậy cảm ơn, ta đi trước. ............ Thời gian một ngày đêm qua đi, Lâm Dịch vẫn ở trong sơn cốc nhỏ kia tu hành. Vốn tưởng rằng tiến vào Vũ Môn có thể tu hành cùng đám bạn trạc tuổi, nhưng không ngờ cha vẫn áp dụng phương pháp tu hành cũ, điều này khiến Lâm Dịch có chút nghi hoặc, nhưng mà hắn cũng không phản đối, đối với hắn mà nói, hưởng thụ cảm giác vượt qua cực hạn mới là thứ hắn truy cầu. Từ xuân tới thu, lại đến ngày hè nóng bức sắp trôi qua, sáng sớm hôm đó Lâm Cường cùng Lâm Dịch đều tới nơi tu hành này. - Hôm nay việc tu luyện đợi lát nữa mới tiến hành. Lâm Dịch đang muốn bắt đầu bằng món khai vị năm cây số, Lâm cường đã mở miệng. Nghe Lâm Cường mở miệng, Lâm Dịch không khỏi ngừng động tác, nghi hoặc nhìn về phía Lâm Cường. - Dịch Nhi, con tu hành thời gian không ngắn rồi. Tính qua đã hơn ba năm gần tới bốn năm a? Như vậy có thể nói cho cha biết, con cảm nhận thể thuật này thế nào? Lâm Dịch sửng sốt... những thứ này hắn chưa từng nghĩ tới, cái gì là cảm ngộ thể thuật? Thể thuật còn cần cảm ngộ sao? - Lẽ nào không phải là mỗi lần đều vượt qua cực hạn? Lâm Cường cười gật đầu: - Con nói như vậy cũng không sai, đó đúng là mục đích thể thuật, phàm là ai cũng có cực hạn thân thể, thế nhưng cực hạn này là giả, nếu đúng là có cực hạn làm sao có thể vượt qua chứ? Bởi vì cực hạn là không thể vượt qua. Lâm Dịch mở to mắt kinh ngạc nói: - Nhân thể thực sự tồn tại cực hạn sao? Lâm Cường gật đầu, nói: - Nhân thể có cực hạn, nhưng mà muốn đạt tới cực hạn chân chính này là vô cùng khó khăn, bởi vậy cực hạn của thân thể cũng không có giả dối. Lâm Dịch trừng mắt hỏi: - Phụ thân, người biết cực hạn thân thể chỗ nào không? Lâm Cường suy nghĩ một chút lắc đầu: - Không biết, cha cũng không biết nhân thể cực hạn ở nơi nào... nhưng có thể khẳng đinh, nhân thể có cực hạn. Hơn nữa, mặc dù là cực hạn lực lượng thân thể, như lực sát thương cũng có hạn. Lâm Dịch nhíu mày, câu nói của Lâm Cường dường như có chút mâu thuẫn... nếu không biết cực hạn của nhân thể, nhưng thế nào lại khẳng định thân thể có cực hạn chứ? - Với thời gian tu hành không ngắn của con, hôm nay cha quyết định bắt đầu dạy con--- Thể thuật chân chính! - Thể thuật chân chính? Lâm Dịch nghi hoặc hỏi. Lâm Cường gật đầu, chậm rãi nói: - Không sai, thể thuật chân chính. - Tu hành trước đây của con kỳ thực không phải là thể thuật chân chính, chỉ có một chút rèn đúc thân thể bình thường, tạo nên cơ sở căn bản mà thôi... ta trước tiên biểu biễn cho con một lần, con nhìn kỹ nha. Lâm Cường nói xong đi tới phía trước vài bước, mà hai mắt Lâm Dịch không chuyển nhìn hắn. - Nhìn cho rõ. Lâm Cường nói xong, hai tay nhất thời thu về trước ngực, trong mắt chợt lóe tinh quang, hai tay của hắn cấp tốc giao nhau, làm ra các loại ấn ký phức tạp! Dần dần một tia sáng lam sắc xuất hiện trên tay hắn. Lâm Dịch bị một màn trước mặt làm cho ngây người. Ánh sáng? Người làm sao có thể phát sáng chứ? Một tầng thanh sắc quang mang nhàn nhạt hiện ra quanh người Lâm Cường! Lâm Cường chăm chú mà nghiêm túc, đột nhiên trong mắt lóe lên một tầng tinh mang, hét lớn một tiếng: - Đi! Lam hàn quang chợt phóng đại, một chữ 'cảnh' hiện ra rồi chợt lóe trước người Lâm Cường rồi biến mất! Mà thân thể Lâm Cường trong nháy mắt cũng động! - Ầm!!!!!!! Tiếng nổ lớn vang lên! Còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, một trận bụi bặm kéo tới khiến Lâm Dịch không nhịn được quay đầu che mắt, nhưng mà khói bụi qua đi, Lâm Dịch lập tức quay đầu nhìn lại. Hắn ngây dại! Vốn cách vách đá hai trăm thước, Lâm Cường lúc này đã xuất hiện cạnh vách đá, mà vách đá vốn trơn nhẵn lúc này xuất hiện một hình lõm vào đường kính chí ít mười thước! Một tầng bụi trắng còn đang bay trong không trung, mà dưới chân Lâm Cường lúc này đã bị che khuất bởi một tầng bột trắng.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang