[Dịch] Chung Cực Truyền Thừa

Chương 59 : Phong Vân Thư Các. (P4)

Người đăng: 

.
- Sau đó các đời Tông Phạm đều không ngừng thu nạp, bổ sung... Đến bây giờ, không chút khách khí nói, tàng thư ở bên trong ‘ Phong Vân Thư Các ’ đều rất trân quý, cơ hồ có thể so với ‘ Bạch Đế Thư Uyển’ của đế quốc! Trên mặt của Lưu Dương lộ ra biểu hiện phi thường tự hào. Đương nhiên, loại thuyết pháp này đúng là quá mức khoa trường, phải biết rằng‘ Bạch Đế Thư Uyển ’ của đế quốc, ở bên trong tàng thư phi thường phong phú, nhiều đến mức người thường không cách nào tưởng tượng! Trong đó trừ hai quyển ‘ Kinh ’‘ Khai’ ra còn có ‘ Phá Môn Ấn Ký ’, còn có thuật giả dị năng giả Đô Nhãn Hồng ‘ Thuật Giả Tổng Thiên’..., đại đa số sách vở ở trong đó, đều là độc bản, tuy sách vở tư liệu trong ‘ Phong Vân Thư Các ’ cũng được coi là tương đối trân quý... Nhưng so sánh với một đế quốc thống nhất đại lục suốt hơn sáu vạn năm, không thể nghi ngờ vẫn chênh lệch nhiều cấp bậc. Nhưng không thể phủ nhận, tàng thư ở bên trong ‘ Phong Vân Thư Các ’ vẫn còn kém so với ‘ Bạch Đế Thư Uyển ’, nhưng so với cả đại lục mà nói, tuyệt đối là hiếm có. Cứ như vậy, Lưu Dương đều đem tình huống trong ‘ Phong Vân Thư Các ’ nói đại khái một lần cho Lâm Dịch nghe. Đến cuối cùng, bỗng nhiên sắc mặt của Lưu Dương trở nên nghiêm túc nói ra: - Tuy bây giờ ngươi có tư cách tiến vào ‘ Phong Vân Thư Các ’, nhưng tầng thứ năm không nên đi vào. Nếu không... Cho dù hiệu trưởng rất coi trọng ngươi, cũng bảo vệ không được ngươi. Lâm Dịch nghe xon sững sờ, không khỏi nghi ngờ nói ra: - Vì cái gì lại thế? Lưu Dương khẽ thở dài một cái, sau đó mới nói: - Kỳ thật về ‘ Phong Vân Thư Các ’, có rất nhiều bí mật mà ta cũng không biết, giống như lần trước chúng ta bị tập kích mấy trăm lần, dùng lực lượng của học viện chúng ta, quả quyết không có khả năng bảo vệ nổi thư các, nhưng sau đó thì sao? Những người cường đại của thế lực kia xâm nhập, không một người nào tiến vào thư cách xong còn có thể đi ra, phải biết rằng... Trong những người xâm nhập vào thư các, tuyệt đối không thiếu chiến sĩ cấp bậc cường giả Khai Môn a... Con mắt Lâm Dịch trợn trừng, bỗng nhiên trong nội tâm nhảy ra hai chữ: Thánh Giai! - Ở bên trong thư các... Có Thánh Giai? Con mắt Lâm Dịch trợn tròn, sững sờ nhìn Lưu Dương. Lưu Dương nhẹ nhàng lắc đầu, nói: - Ta cũng không rõ ràng lắm, nhưng mà, không nên tới gần tầng năm, đối với ngươi mà nói cũng không có ảnh hưởng gì. Dù sao với thực lực của ngươi bây giờ, có đi lên được hay không cũng làm được gì, chỉ cần thực lực của ngươi đạt đến, tin tưởng hiệu trưởng sẽ cho ngươi quyền lực tiến vào tầng năm. Lâm Dịch sững sờ thật lâu, mới hồi phục tinh thần lại, sau đó chân thành nói với Lưu Dương: - Cảm ơn ngài, Lưu lão sư. Lưu Dương cười cười, lắc đầu. Sau đó, hai người ăn cơm xong, liền cáo biệt rời đi, đương nhiên, tiền bữa ăn tối là Lưu Dương trả! Thời gian từ từ trôi qua, bất tri bất giác, thời gian cũng tiến vào cuối tuần. Sau khi chương trình học buổi sáng hoàn tất, Lâm Dịch liền từ trong phòng học đi ra, ánh mặt trời đọng trên bầu trời, tản ra hào quang nóng rực, trên bãi tập người đến người đi, lộ ra nhân khí phi thường náo nhiệt. Sau khi đi ra khỏi phòng học, Lâm Dịch chạy thằng từ khu phòng học ra khu vực đằng sau. Từ trong lòng ngực lấy miếng tử sắc Ma Đằng Tử Liên Huy Chương ra, cẩn thận đặt lên ngực, Lâm Dịch liền bước về phương hướng ‘ Phong Vân Thư Các ’. Tử sắc huy chương nằm trên ngực áo màu trắng của Lâm Dịch, thập phần bắt mắt, sau khi những đệ tử trên đường đi nhìn thấy, cũng không khỏi dùng ánh mắt ngạc nhiên và thần sắc hâm mộ nhìn Lâm Dịch... Sau đó nhỏ giọng nghị luận, mà những nơi Lâm Dịch đi qua đều là như thế. - Hắn là... Hình như gọi là Lâm Dịch đúng không? - Ừ, ta nhớ ra hắn, trong đại hội ngày đó hắn được khen gợi, hắn chính là kẻ đã đứng bên cạnh tiểu thư Lang Sa! Ta có ấn tượng rất sâu với hắn đấy! - Oa... Ngày đó ta đứng xa quá nên không nhìn thấy rõ ràng, không nghĩ tới hắn lại đẹp trai như vậy a? - Bây giờ hắn đi tới chỗ nào? Chẳng lẽ muốn đi ‘ Phong Vân Thư Các ’ sao? - Hẳn là vậy, đúng là hâm mộ nha! ... Đều là đệ tử, đương nhiên không có gì phải cố kỵ cả, tuy tiếng nghị luận được đè thấp xuống, nhưng Lâm Dịch vẫn nghe rõ rành mạch, đối với tính cách hướng nội trời sinh của Lâm Dịch, hắn không quen nhất chính là bị người ta chỉ chỉ chỏ chỏ, lúc nghe được người khác nghị luận, bước chân không khỏi nhanh thêm một chút, trên mặt không khỏi xuất hiện một tia ửng đỏ. Những học sinh kia đoán không sai, lúc này Lâm Dịch có ý định tiến vào trong ‘ Phong Vân Thư Các ’. Nhìn xem cái thư các phủ lên màu sắc thần kỳ trong mắt của các học sinh kia, bên trong rốt cuộc có bộ dáng như thế nào. Dần dần người đi đường bắt đầu ít dần, hắn cũng đi vào sâu trong khu dạy học, xa xa, tường vây cao lớn xuất hiện trong tầm mắt của Lâm Dịch. Tới nơi này người đương nhiên là ít rồi, cho nên hoàn cảnh lộ ra màu sắc tươi đẹp và tĩnh mịch, rừng cây hai bên xuất hiện tiếng chim kêu, buồn bực âm hiểm, ánh mặt trời xuyên thấu tán cây chiếu xuống mặt đất những quang ảnh pha tạp. Tường vây phong cách cổ xưa bị quang ảnh pha tạp chiếu vào, lộ ra cản giác tuế nguyệt xa xưa. Tiếng tim đập nhanh của Lâm Dịch không cách nào ức chế, sau khi hít sâu mấy hỏi, mới miễn cưỡng áp chế được, mà lúc này, hắn chạy tới trước chạy tới trước cổng chính của tường vây. - Người nào? Đột nhiên âm thanh thập phần âm trầm vang lên, Lâm Dịch lập tức cả kinh ngẩng đầu nhìn chung quang, đại môn vẫn im ắng như trước, trên tấm biển phong cách cổ xưa viết lên bốn chữ ‘ Phong Vân Thư Các ’ lộ ra khí thế trang nghiêm thần thánh bức người. Âm thanh kia từ bốn phương tám hướng mà đến, cho nên làm cho Lâm Dịch không cách nào phân rõ âm thanh này đến từ phương hướng nào.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang