[Dịch] Chung Cực Truyền Thừa
Chương 58 : Phong Vân Thư Các. (P3)
.
Thẳng đến sau khi nghe xong, Lưu Dương mới lòng còn xót lại nói:
- Lâm Dịch, về sau ngươi ngàn vạn lần không nên làm việc xúc động như vậy a! Sự hung hiểm của sơn mạch phía sau núi, mặc dù là ta cũng không nắm chắc sau khi xâm nhập sẽ toàn thân trở ra! Thực lực ngươi bây giờ tuy rằng coi như không tệ, nhưng muốn lăn lộn trong đó với ma thú vẫn không có khả năng, thật sự muốn đi vào, ít nhất cũng chờ ngươi đột phá Cảnh Môn đã rồi nói sau! Biết không?
Nói ra câu cuối, trong thanh âm Lưu Dương mang theo một tia nghiêm khắc... Nghĩ đến là đã có thời gian dài làm lão sư, ngữ khí lúc giáo dục đệ tử không tự giác được lộ ra.
Đương nhiên, sự thật Lâm Dịch cũng xem Lưu Dương như lão sư của mình. Lúc này thanh âm Lưu Dương tuy rằng hơi nghiêm khắc, nhưng vẻ lo lắng lộ ra trong mắt lại không phải giả vờ, trong lòng có chút ấm áp, trên mặt lại cúi đầu nói:
- Ân, đệ tử đã biết Lưu lão sư.
Nghe thấy Lâm Dịch trả lời thuyết phục, Lưu Dương mới khẽ thở phào nhẹ nhõm. Lúc này đồ ăn của hai người đã sớm được bưng lên, Lưu Dương bưng chén rượu trước mặt lên, sau khi hít sâu một hơi cười nói:
- Vạn hạnh không có việc gì, hơn nữa vì kích thích từ chuyện này mà khiến ngươi tiến nhập cấp bậc Thương Môn nhanh như vậy, coi như là không uổng công chịu một lần tổn thương nặng như vậy. Lão sư ở chỗ này chúc mừng ngươi!
Nói xong, uống một hơi cạn sạch.
Lâm Dịch cũng bưng chén rượu lên, nói:
- Ân, cám ơn Lưu lão sư.
Nói xong, cũng ngẩng đầu uống một hơi cạn sạch.
Sau khi lại ăn uống một hồi, Lưu Dương đột nhiên cười nói:
- Đúng rồi, ngươi biết ‘ Phong Vân Thư Các ’không?
Lâm Dịch ngẩn người, sau đó mới nhớ tới trong ban thưởng hôm nay của mình, tựa hồ có huy chương là có tư cách tiến vào ‘ Phong Vân Thư Các'. Buổi chiều bởi vì Lưu Dương nên hắn mới đặt chuyện này qua một bên, lúc này Lưu Dương nhắc đến, hắn cũng lập tức nghĩ tới.
Nói lên ‘ Phong Vân Thư Các ’ này, chỉ sợ chỉ cần là đệ tử của Tông Phạm, sẽ không ai không biết. Nguyên nhân rất đơn giản... Ở chỗ sâu nhất khu đạo học, có một căn phòng độc lập, phòng ở cũng không quá lớn, chiếm diện tích ước chừng chỉ chừng 200~300 mét vuông. Hơn nữa luận độ cao, lại có năm tầng lầu, nếu so với mấy nhà lầu cao hơn mười tầng lầu ở chung quanh thì kém hơn nhiều.... Nhưng kỳ quái chính là... Ở chung quanh đó, lại dựng lên một bức tường cao. Độ cao của tường, cũng khoảng chừng ba tầng! Hơn nữa chỗ cửa ra vào, cơ hồ thời thời khắc khắc đều có mấy lão sư bảo vệ. Bất luận người nào vô luận là cố ý hoặc vô ý tiếp cận chỗ này, đều lập tức bị đuổi đi! Nhưng lại có một quy định chính là, bất luận người nào không chấp mệnh lệnh rời, lão sư trông coi có quyền lợi đánh chết hắn tại chỗ!
Đánh chết! - - chỉ với một điều quy định này thôi, cũng có thể thấy được trường học đối với chỗ này coi trọng cỡ nào. Bởi vì, ở trong này có chứa thứ đủ khiến bất kỳ người bình thường nào đều điên cuồng - - Phá môn ấn ký của Kinh, Khai hai môn.
Trong trường học, Lâm Dịch tự nhiên đã nghe qua truyền thuyết về thư các này. Lúc ấy liền sinh lòng hướng tới... Dù sao phá môn ấn ký ‘ Kinh Môn ’ và‘ Khai Môn ’ đối với một võ giả mà nói, lực hấp dẫn thật sự quá lớn! Nghe nói, trong toàn bộ đại lục, cũng chỉ có mấy nơi có thể đếm được trên đầu ngón tay có được ghi chép về Phá môn ấn ký hai môn này. Mà nơi có được Phá môn ấn ký của hai môn này, không chỗ nào mà không phải là tổng bộ của thế lực chí cao trên đại lục. Khách quan mà nói, ở trong một học viện, ‘ Phong Vân Thư Các ’ ngược lại là nơi có lực lượng phòng vệ yếu kém nhất trong những nơi này rồi.
Theo như truyền thuyết, trong lịch sử, đã có không dưới mấy trăm lần ngoại nhân xâm lấn đại quy mô, muốn đi vào chỗ này cướp lấy Phá môn ấn ký hai môn này, nhưng cuối cùng lại không thành công.
Lâm Dịch tuy rằng hướng tới, nhưng cũng không có ngu ngốc mà muốn đến xem một chút, Dù sao, mạng nhỏ vẫn tương đối trọng yếu.
Cho nên khi biết được trong ban thưởng hôm nay, rõ ràng có ban thưởng huy chương tư cách tiến vào ‘ Phong Vân Thư Các ’, lập tức khiến tin Lâm Dịch đập rộn lên, lúc này nghe Lưu Dương nhắc tới, cũng có chút hưng phấn.
- Lưu lão sư, ngài nhất định đã đi vào ‘ Phong Vân Thư Các ’ hả? Ngài có thể nói cho ta nghe một chút tình huống bên trong không?
Lâm Dịch hi vọng nhìn Lưu Dương.
Lưu Dương nhẹ gật đầu cười nói:
- ‘ Phong Vân Thư Các ’ được thành lập vào hơn ba nghìn năm trước khi trường học vừa thành lập. Ngay lúc đó kiến trúc kỹ xảo còn không thành thục như hiện giờ, cao ốc năm tầng, đã là cực hạn lúc đó, mà ‘ Phong Vân Thư Các ’, cũng là nhà lầu cao nhất toàn bộ học phủ lúc đó.
Lâm Dịch nghe vậy thì giật mình, khó trách thời điểm trước kia hắn qua sát căn phòng này ở phía xa xa, có cảm giác phong cách kiến trúc phi thường cổ xưa, thì ra là kiến trúc của ba ngàn năm trước! Nhưng mà, kiến trúc hơn ba ngàn năm trước, thật sự có thể bảo trì tới bây giờ sao? Hơn nữa còn không có một chút tổn hại.
Lưu Dương đương nhiên nhìn ra nghi hoặc của Lâm Dịch, vì vậy cười giải thích nói:
- Đương nhiên, hiện tại ‘ Phong Vân Thư Các ’ đã được tu sửa rất nhiều lần, với tư cách là kiến trúc mang tính tiêu chí của học viện, vẫn bảo trì phong cách cổ xưa của nó, cho nên thời điểm sửa chữa, đều dựa vào bộ dáng kiến trúc ban đầu mà tu sửa, bởi vậy đến bây giờ nhìn nó vẫn có kiến trúc cổ xưa, tính toán thời gian, lần sửa chữa gần đây nhất, cũng đã có hơn ba bốn mươi năm a.
Lâm Dịch giờ mới hiểu được, gật đầu nói:
- Thảo nào ... Ha ha...
Lưu Dương cười cười, nói tiếp:
- Thời điểm mới vừa thành lập, tàng thư bên trong ‘ Phong Vân Thư Các ’ phi thường thưa thớt, trừ "Kinh" "Khai" là hai quyển sách quý nhất ra, những tư liệu còn lại đều rất bình thường, nhưng theo thời gian trôi qua, tư liệu sách vở ở các nơi trên đại lục từ từ thất truyền, mà những tư liệu thập phần bình thường trong ‘ Phong Vân Thư Các ’, đến bây giờ đã biến thành những tư liệu phi thường trân quý.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện