[Dịch] Chung Cực Truyền Thừa
Chương 56 : Phong Vân Thư Các. (P1)
.
Ma Đằng Tử Liên là tồn tại đỉnh tiêm trong ma thú! Nghe nói nó có được trí tuệ! Khác với đại đa số ma thú Thực Vật Hệ chính là. . . nó có thể di động!
Ngoại trừ nó bản thân có được dị năng thuật pháp cường đại tiếp cận bát cấp Dị năng Thủ Hộ Giả ra, dây leo của nó cũng là một loại vũ khí công kích cực kỳ lợi hại !
Độc tố phát ra từ nó, có thể hóa một người sống trong khoảnh khắc thành một bãi nước mủ! Vô cùng lợi hại!
Bất quá Ma Đằng Tử Liên tuy rằng rất lợi hại, nhưng lại rất ít ỏi. Bởi vì, nơi mà nó sinh trưởng, hoàn cảnh thực sự quá ác liệt!
Cực Trú Hàn Viên! Một trong tam đại siêu cấp cấm địa của Bạch Đế đại lục! Nghe nói bao năm qua vô số cường giả muốn tìm tòi bên trong đến cùng có bộ dạng thế nào, nhưng chỉ có người đi mà chưa từng có người trở lại.
Nghe nói sự tồn tại của Ma Đằng Tử Liên là do một ít ngươi đi đến ngoại vi đã quay người rời đi truyền ra. Nghe nói loại ma thú đáng sợ này, ở bên ngoài Cực Trú Hàn Viên, vây quanh rậm rạp chằng chịt! Lực công kích khủng bố cùng với công kích kịch độc, đủ để cho tất cả mọi người dừng lại bên ngoài Cực Trú.
Mà nguyên nhân Tông Phạm chiến kỹ học viện lấy Ma Đằng Tử Liên làm làm tiêu chí lại có rất ít người biết rõ.
Ngoại trừ cái này ra, còn có một trương thẻ màu vàng, một cái chìa khóa cùng với một huy chương màu tím tinh xảo. . . So sánh với tiêu chí tử liên trên giấy chứng nhận, tiêu chí cây tử đằng trên huy chương này không thể nghi ngờ càng thêm tinh tế và tinh xảo. . . Mặc dù không nhìn thấy tử liên, nhưng tin tưởng không khác thật là bao.
- Tiếp theo, chúng ta lần nữa xin mời quan chấp hành đại nhân phát biểu nói chuyện với chúng ta!
Thanh âm của thầy chủ nhiệm khiến các học viên đặc biệt từ ban năm 60016 đang nghiên cứu phần thương của Lâm Dịch ngẩng đầu lên.
Trương Hạo khẽ gật đầu cười với thầy chủ nhiệm, mới đi tới trước đài cao, sau khi nhìn thoáng các học viên đã dần yên tĩnh lại, cười mở miệng nói:
- Đầu tiên ta xin đại biểu đế quốc cảm tạ học viện chiến kỹ Tông Phạm đã vì đế quốc mà tạo ra một nhóm lớn nhân tài như vậy!
Nói xong, cứ như vậy đối mặt bái thật sâu với tất cả mọi người, lập tức dẫn phát một hồi tiếng vỗ tay rung trời .
Sau khi đứng thẳng lại, hắn đè ép tay, lập tức phía dưới dần yên tĩnh lại, trên mặt Trương Hạo lộ ra mấy phần cảm khái cười nói:
- Lúc đến ta cũng rất chờ mong. . . Tuy rằng Tông Phạm với tư cách là chiêu bài học viện của Khắc Lâm ta, nhưng ta chưa từng tới nơi này, đây vẫn là chuyện ta tiếc nuối. . . Bởi vậy ta rất chờ mong, đến tột cùng Tông Phạm là nơi thế nào? Nó đến cùng có xứng là chiêu bài của Khắc Lâm ta không? Đồng thời với trông chờ, ta lại ẩn ẩn có một ít lo lắng.
Các học viên đều bị hắn đả động, yên tĩnh nghe hắn tiếp tục nói:
- Nhưng sự thật chứng minh. . . Lo lắng của ta là dư thừa. Tông Phạm tuyệt đối không thẹn với danh xưng học viện chiêu bài của Khắc Lâm ta! ! Các ngươi mỗi người đều ưu tú như thế. . . Ưu tú đến mức dù là ta, cũng chưa từng gặp qua người nào ưu tú hơn các ngươi ở bất cứ chỗ nào!
Ngữ khí đột nhiên trở nên kích động của Trương Hạo khiến cảm xúc của tất cả mọi người đều tăng vọt! Tiếng vỗ tay như sấm rền đinh tai nhức óc, mặc dù sau đó Trương Hạo liên tục làm ra thủ thể áp xuống, nhưng tiếng vỗ tay vẫn là kéo dài không dứt. . .
Thật lâu về sau, mới dần an tĩnh lại, Trương Hạo nói tiếp:
- Nhưng các ngươi lại không thể vì vậy mà tự ngạo. . . Cần biết, vinh dự của Tông Phạm cần các ngươi đi giữ gìn! Các ngươi đi bảo vệ! Mới khiến uy danh Tông Phạm vĩnh viễn truyền thừa xuống dưới! Khiến thanh danh Tông Phạm tốt đẹp, truyền khắp toàn bộ đế quốc!
Câu nói sau cùng, lập tức nghênh đón một đại cao trào. . . Tất cả mọi người hăng hái vỗ tay, tiếng gầm cực lớn kia, cơ hồ khiến đại địa cũng run rẩy. . .
Trong tiếng vỗ tay điên cuồng của tất cả mọi người, Trương Hạo phất tay, đi xuống đài cao với hiệu trưởng. . . Mà biểu dương đại hội, cũng tuyên cáo chấm dứt.
Mãi cho đến chấm dứt, cũng không ai biết đến cùng quan chấp hành rất được người ưa thích này, đến cùng phong thưởng cho Lang Sa như thế nào.
Đương nhiên, đó cũng không phải chuyện Lâm Dịch quan tâm.
Sau khi biểu dương đại hội kết thúc, Lâm Dịch lại lần nữa bị vây lại chúc mừng. Đương nhiên, trong đó tự nhiên ngoại trừ Ám Tương một bên vẻ mặt khó chịu.
Lúc Lâm Dịch trở lại tiểu viện của mình, phát hiện đại môn đã được mở ra.
- Ân?
Mang theo nghi hoặc, Lâm Dịch cất bước đi vào. Chỉ nghe thấy một hồi thanh âm di chuyển vật phẩm ‘ binh binh pằng pằng ’
- Động tác nhanh lên, những vật này đều dời qua.
Trong đại sảnh truyền ra một thanh âm Lâm Dịch rất quen thuộc, trong lúc nghi hoặc liền nhìn thấy hai người bứng cái như bàn trà trong đại sảnh đi ra.
- Các ngươi là. . .
Lâm Dịch nghi ngờ hỏi.
Hai người thấy được Lâm Dịch, lập tức lộ ra dáng tươi cười nói:
- Ngươi chính là Lâm Dịch sao? Ha ha, lúc ấy cách quá xa không thấy rõ. . . Nguyên lai là một đại suất ca a!
Hai người này đều là trung niên, lúc này nói ra lời vui đùa này, lập tức khiến Lâm Dịch xấu hổ một hồi, sau khi xấu hổ gãi gãi đầu, Lâm Dịch lại lần nữa hỏi:
- Các ngươi làm gì vậy?
Tên còn lại vừa cười vừa nói:
- Lưu lão sư ở bên trong, ngươi đi hỏi hắn đi
Nói xong hai người mang bàn trà đi ra đại môn.
Lâm Dịch ngẩn người:
- Lưu lão sư?
Sau đó đi đến đại sảnh.
Vào cửa chỉ thấy Lưu Dương ở trong chỉ huy bảy tám người, những người kia ăn mặc đều giống nhau, lâm Dịch biết rõ, những điều này đều là lao công trong trường.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện