[Dịch] Chung Cực Truyền Thừa

Chương 10 : Đấu Xích Diễm Xà.

Người đăng: 

.
- Ầm!! Đuôi rắn đánh lên vách núi nhất thời đập ra một khối đá lớn, đá vụn rào rào rơi xuống. Mà thân thể Khương Phàm lúc này cũng vững vàng hạ xuống mặt đất! Đầu ngón chân vừa chấm đất, vù một tiếng hắn lại cực nhanh vọt tới, hung hăng đá một cước tới đầu Xích Diễm Mãng! Những động tác này như hoa rơi nước chảy không hề đứt đoạn, mà lúc này Lý đã hoàn thành thủ ấn, khi Khương Phàm lần nữa công kích, Lý cũng động thân! Động tác của Lý còn nhanh hơn Khương Phàm một cấp! Hầu như lần thứ hai Khương Phàm đá chân tới Xích Diễm Mãng ngẩng đầu tránh thoát Lý đã công tới. Mục tiêu là chỗ bảy thốn vòng 30cm giáp bạc dưới đầu Xích Diễm Xà. Tay phải Lý cầm theo một thanh đao như loan đao, hắn dùng tốc độ cực nhanh bay vút tới Xích Diễm Mãng tiếp cận Xích Diễm Mãng, khi đạt tới khoảng cách phạm vi công kích, một quyền đánh ra! Một tầng hoàng sắc nhàn nhạt xuất hiện trên nắm tay! Ầm!!!! Xích Diễm Mãng còn chưa vung đuôi lên công kích Khương Phàm, quyền của Lý đã hung hăng đánh tới thân thể nó. Dưới một quyền này thân thể to lớn của Xích Diễm Mãng đổ xuống, thậm chí ngay cả thân thể nó cũng bật ra cự ly một thước. Bụi đất bùng nổ! Khương Phàm và Lý đều xoay tròn mấy vòng sau đó rơi xuống đất! Bọn họ tuy biết một kích này rất nặng nhưng tuyệt đối không đủ để tổn thương tới tính mệnh Xích Diễm Mãng! Thân thể cự mãng vừa đổ xuống nền đất, hai đạo thân ảnh trước sau lao tới thân thể đổ sập của cự mãng công tới! Xích Diễm Mãng đáng thương vừa đứng dậy muốn ngưng tụ pháp lực nhưng không còn kịp! Hai người đã công kích tới rồi! Khương Phàm giẫm lên lân giáp đỏ sậm trên người Xích Diễm Mãng, chân phải nhấc lên! Sau đó trong không trung một người chợt gia tốc! Vù! Một âm thanh vang lên đồng thời chân phải hắn hung hăng giẫm xuống chỗ bảy thốn trên người Xích Diễm Mãng! - Bộp!! Một cước này lực lượng kinh người! Dưới một cước này mặt đất dưới thân thể Xích Diễm Mãng cũng bị đập vỡ tan! Nhưng mà thân thể Khương Phàm lúc này lập tức bắn lên! Công kích của Lý cũng trong nháy mắt mà đến! Ầm!!! Hòn đá dưới thân cự mãng một lần nữa bị lực lượng đánh cho vỡ vụn! Mà đầu của Xích Diễm Mãng bị lực lượng cường đại đánh vào mà nghiêng hẳn về một phía! Liên tục bị ba lần cường công mỗi lần đều công kích tới bộ phận yếu hại... Xích Diễm Mãng vốn là yếu nhược trong ma thú tứ cấp, vì thế Lâm Cường lúc trước mới dùng cụm từ 'miễn cưỡng đạt tứ cấp ma thú', ba lần công kích của hai chiến sĩ tam cấp, rút cuộc lấy mạng nó. Thân thể cự mãng gục xuống, cuối cùng ầm một cái ngã xuống mặt đất bất động rồi. Xong khi xác định Xích Diễm Mãng đã chết, mọi người nhất thời hoan hô một trận, mà Khương Phàm cũng âm thầm thở dài một hơi... Lúc này có thể nói là hữu kinh vô hiểm, ma thú tứ cấp so với toàn bộ đại lục cũng không coi là cường đại gì, nhưng đối với một cái trấn nhỏ tuyệt đối là một tồn tại vô cùng cường đại, nếu cứ để nó đi vào thôn trấn... hậu quả thực sự khó tưởng tượng. Tuy rằng khoảng cách xa xôi nhưng Lâm Dịch và Trương Tạp vẫn thưởng thức đủ vị, hai cậu nhóc trên mặt đều vì hưng phấn quá độ mà đỏ ửng. - Thật mạnh a!! Lâm Dịch hai mắt bùng phát quang mang, tuy rằng khoảng cách rất xa nhưng họ vẫn có thể nhận ra bóng người, bởi vậy hoàn toàn có thể đoán ra người giết chết Xích Diễm Mãng là ai rồi. - Khương lão sư và Lý lão sư thật lợi hại! Trương Tạp cũng hưng phấn hai mắt lấp lánh tinh quang, hắn cảm giác máu huyết toàn thân vì trận chiến này là đang cuộn trào lên. Lâm Dịch cũng là hưng phấn toàn thân run rẩy. Lâm Cường gật đầu, có chút tán thưởng nói: - Coi như không tồi, hai người tam môn chiến sĩ trong thời gian ngắn như vậy có thể đánh bại Xích Diễm Mãng. Lâm Dịch nghe vậy nhìn về phía cha mình, hắn nhớ lai một quyền kinh thiên hai năm trước, nếu so ra thì lợi hại hơn Khương Phàm cùng với Lý nhiều lắm! - Ta cũng muốn mạnh lên! Phải mạnh như phụ thân mới được! Lâm Dịch nắm chặt tay, trong lòng nổi lên hưng phấn và cảm tình mãnh liệt! Ô ô~~~~ Tiếng kèn hòa hoãn vang lên, đó chính là ý nguy cơ đã được giải trừ. Những người khác trong thôn trấn lần lượt đi ra ngoài, chạy tới cửa trấn... khi thấy thân thể to lớn của Xích Diễm Mãng, tất cả mọi người đều âm thầm líu lưỡi. Lâm Cường đột nhiên nhớ tới Lâm Yến còn ở nhà một mình... tuy rằng chắc là không xảy ra chuyện gì nhưng vẫn có chút lo lắng. Vì vậy cố ý nhìn về phía đám thôn dân mới tới, nhất là mấy đứa nhóc bộ dạng đang hưng phấn, lộ ra bộ dạng tươi cười bất đắc dĩ, lắc đầu: - Được rồi, xuống dưới đi thôi. Nói xong cũng đi về phía đường nhỏ. Lâm Dịch cũng đứng lên nói: - Ngày hôm nay đúng là mở rộng tầm mắt a! Ha ha! Nếu như thêm vài lần thế này thì tốt a?? Hắc hắc... Ngươi nói đúng không Tạp Tử? - Dịch Tử, ta... ta phải đi. Trương Tạp có chút ngập ngừng nói, Lâm Dịch sửng sốt một chút cười nhẹ: - Đi? Đương nhiên phải đi rồi! Lúc nào có ma thú tới chúng ta trở lại... nơi này phạm vi tầm nhìn không tồi a... - Không phải. Trương Tạp ngắt lời Lâm Dịch, Lâm Dịch sửng sốt: - Tạp Tử... Trương Tạp hít sâu một hơi, sau đó nhìn Lâm Dịch nói: - Ta phải đi, rời khỏi trấn. Lâm Dịch ngây cả người... nhiều năm lớn lên cùng nhau, cùng nhau chơi đùa là bạn tốt, đột nhiên hắn nói phải đi? Điều này làm cho Lâm Dịch có chút ngây người không kịp phản ứng. - Đi đâu? - Hình Như là cái gì Lý Á hành tỉnh. - Sao lại đi? Lâm Dịch có chút khó tin la lớn. - Cha ta an bài... không chỉ riêng ta, đến lúc đó Thư Mộng cũng theo cùng chúng ta... Dịch Tử... ta... Trương Tạp cắn môi dưới, cũng không dám nhìn thẳng vào Lâm Dịch. Lâm Dịch thoáng trầm mặc, một lúc lâu sau nói... - Lúc nào đi? - Sáng mai... Lâm Dịch hít sâu một hơi, sau đó chậm rãi ôm Trương Tạp một chút, buông tay xoay người đi về phía trấn nói: - Sau khi rời khỏi đây phải nỗ lực lên, ta sẽ đi tìm ngươi. Trương Tạp cứ như vậy đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng bạn tốt dần mờ đi cho đến khi biến mất. Trương Tạp đi, Lâm Dịch đi tiễn hắn thế nhưng hai người không có gặp mặt... Lâm Dịch chỉ ở trong trấn lặng lẽ nhìn Trương Tạp và cha hắn rời đi, nắm tay rõ ràng siết chặt lại.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang