[Dịch] Chung Cực Thần Đạo
Chương 2 : Dị Giới Trọng Sinh.
.
- Mặt trời ở xa xa vừa lộ ra những tia nắng đầu tiên, lúc này những ngôi sao còn chưa tắt hẳn, dưới ánh sáng mông lung có thể thấy được toàn bộ thành Áo Khắc Lan.
- “Hô -----!”
- Trong một tòa lầu các cao sáu tầng ở thành Áo Khắc Lan, phát ra một hơi thở trầm thấp kéo dài, sau đó cặp mắt chậm rãi mở ra.
- Đó là một đôi mắt vô cùng trong trẻo! Giữa ánh nắng ban mai, cặp mắt kia giống như kim cương sáng long lanh dưới ánh đèn tối, lóe ra quang mang khiến người ta mơ màng.
- “Mười bảy năm rồi, cuối cùng ta cũng đã hoàn toàn thay đổi cơ thể này, cải tạo nó sao cho thích hợp để tu hành. Ta rút cục cũng có thể tiếp tục việc tu hành như trong kiếp trước rồi.” Một tiếng thở dài cất lên, giống như tia sáng mặt trời mới mọc, hiển lộ ra hy vọng vô tận.
- Mười bảy năm trước, lúc Huyền Tiêu dùng bổn mạng máu huyết của mình dẫn động Cửu Tiêu Thần Lôi, triệt để tiêu diệt Tiếu Diện Ma Quân cùng Huyết Sát Yêu Tôn, trước mặt đột nhiên xuất hiện một cái hắc động kỳ lạ. Đạo thất thải lôi điện từ đó bắn ra không chỉ hủy diệt hoàn toàn thân thể hắn, mà còn khiến cho nguyên thần tiêu hao rất nhiều, chỉ còn lại một tia thần thức bị hắc động hút vào. Chờ tới lúc hắn tỉnh lại đã phát hiện mình bị đẩy tới một cái thế giới xa lạ, đồng thời còn trong hình hài một đứa trẻ sơ sinh.
- Vì sao lại phát sinh chuyện tình kỳ dị này, cho đến nay Huyền Tiêu cũng không nghĩ được một đáp án hợp lý, chỉ có thể đổ cho sự thần kỳ của thiên đạo.
- Chuẩn xác mà nói, nơi Huyền Tiêu đi tới được gọi là Á Đặc Tây đại lục, còn đây một tiểu quốc gia gọi là Tạp Lai công quốc. Hơn nữa hắn còn sinh ra ở gia tộc Bố Lai Ni Khắc, một trong hai đại thế tập công tước của Tạp Lai công quốc.
- Bố Lai Ni Khắc gia tộc là gia tộc duy nhất có lịch sử lâu đời như hoàng tộc, bởi vì có được huyết thống tốt đẹp, hầu như mỗi trực hệ đệ tử trong gia tộc đều có tư chất khiến người ta ao ước, cũng vì thế mà người có vũ lực cường đại nhất Tạp Lai quốc thường thường xuất hiện trong Bố Lai Ni Khắc gia tộc. Thậm chí có đôi khi, tam đại cường giả của Tạp Lai quốc đều là thành viên của Bố Lai Ni Khắc gia tộc.
- Từ khi Tạp Lai quốc lập quốc tới nay, chức nguyên soái hầu như đều do gia tộc Bố Lai Ni Khắc đảm nhiệm, mặc dù thỉnh thoảng có người khác, nhưng qua không bao lâu lại trở về trong tay gia tộc Bố Lai Ni Khắc. Chính vì thế gia tộc Bố Lai Ni Khắc được xưng là “Nguyên Soái thế gia”.
- Là trưởng tử một đời của Bố Lai Ni Khắc gia tộc, Huyền Tiêu vô cùng tiếc nuối khi phát hiện ra rằng bản thân hắn kế thừa hoàn mỹ huyết thống tốt đẹp của gia tộc, thể chất của mình ở trong gia tộc Bố Lai Ni Khắc lại càng đặc biệt hiếm thấy.
- Sức bật mạnh mẽ, thân thể dẻo dai và dễ thích nghi, thuộc tính đấu khí so với người thường nhiều hơn gấp đôi, kinh mạch rộng lớn cực kỳ thích hợp để tu luyện đấu khí ----- dùng tiêu chuẩn của Á Đặc Tây đại lục mà so sánh, thân thể này đúng là trời sinh để tu luyện đấu khí ngàn năm khó gặp!
- Điểm này thực sự là cực kỳ tiếc nuối, nếu như tu luyện đấu khí thì thể chất này chính là lựa chọn tốt nhất! Chỉ là trong mắt Huyền Tiêu, cơ thể này ưu điểm quá rực rỡ, hoặc là có thể giải thích như thế này ----- thân thể khuyết điểm cũng vô cùng rõ nét!
- Khuyết điểm lớn nhất của cơ thể này chính là phát triển quá không cân đối. Ví dụ như trong kinh mạch, có nhiều chỗ cuồn cuộn như sông Trường Giang và Hoàng Hà, có chỗ thì lại mỏng manh như dòng suối chảy nhỏ giọt yếu ớt. Đương nhiên, những chỗ này tuy nhỏ nhưng so với người bình thường cũng lớn hơn một chút, nhưng bởi vì từ những chỗ rộng khác chảy qua nên mới trở nên nhỏ yếu.
- Mà công pháp tu chân của Huyền Tiêu lại chú trọng nhất chính là sự cân đối, đặc điểm rõ nét nhất giống cơ thể ma thú hơn con người thế này thật đúng làm cho hắn đau đầu không ít. Không còn biện pháp nào khác, để cho con đường tu luyện về sau này không gặp phải trắc trở, Huyền Tiêu chỉ có thể cải tạo lại thân thể này, sau đó tu luyện trở lại.
- Chính vì không có nguyên lực hung hậu như kiếp trước, cũng không có tiên thảo hay thần đan trợ giúp, quá trình cải tạo cơ thể tiêu tốn mất của Huyền Tiêu mười bảy năm! Mười ngày trước khi hắn cảm thấy thời khắc tối hậu đã tới, liền ở nơi này bế quan tu luyện, nỗ lực tiến hành bước cuối cùng, rút cục vào buổi sáng hôm nay đã thành công mỹ mãn.
- Tuy rằng tốn mất mười bảy năm, nhưng so với thời gian tu luyện dài đằng đẵng thì cũng không tính là gì. Hơn nữa trải qua quá trình cải tạo, tư chất của thân thể này còn vượt qua kiếp trước, không biết có thể tiết kiệm được bao nhiêu cái mười bảy năm về sau đây chứ!
- “Rút cục cũng có thể tu luyện ‘Đạo Nguyên Tâm Kinh’ rồi, thế giới này cùng với thế giới trước kia khác nhau rất xa, không có thực lực thì khả năng sống sót cũng là vấn đề lớn.” Ngẩng đầu liếc mắt nhìn vầng thái dương ở phía chân trời, khóe miệng Huyền Tiêu lộ ra vẻ tươi cười: “Có lẽ với ta mà nói, đây không phải là một cơ hội sao? Kiếp trước lịch lãm ở phàm trần sáu mươi năm cũng không tìm được cơ hội đột phá, cả đời này bắt đầu tu luyện lại từ đầu, khả năng đột phá nhất định sẽ cao hơn nhiều a!”
- Đúng lúc này, bụng của hắn lại kêu thành tiếng, khóe miệng lộ ra nụ cười khổ: “Không thể ích cốc thật đúng là phiền phức, bế quan có mười ngày cũng phải dừng lại mấy lần để ăn thứ gì đó, bây giờ đúng là đói quá đi mất!”
- Nhìn xem thực vật đã chuẩn bị trước lúc bế quan, Huyền Tiêu lắc đầu: “Nếu đã xuất quan rồi thì nên kiếm cái gì nóng mà ăn một chút đi, cứ ăn lương khô thế này không tốt cho bao tử tí nào.”
- Phủi phủi lớp bụi bám ở trên người, thân thể rắn rỏi của Huyền Tiêu thong thả đứng dậy, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng đi ra ngoài.
- Chỗ ở của Huyền Tiêu là tầng cao nhất, rất an tĩnh, cũng rất lợi ích cho việc hấp thu Nhân Uân Tử Khí từ mặt trời vào buổi sáng sớm. Điều này giúp ích cho việc cải tạo cơ thể rất nhiều. Đương nhiên, nếu có thể tìm được ngọn núi đầy sinh cơ và yên tĩnh là tốt nhất, chỉ là loại yêu cầu kỳ quái này hắn lại không thể nói ra được.
- “Duy Khắc Lai Ân thiếu gia, người xuất quan rồi ạ!”
- Huyền Tiêu ----- à, trên thế giới này hắn tên là Duy Khắc Lai Ân – Bố Lai Ni Khắc. Lúc đầu hắn thấy cái tên này tương đối dài, hơn nữa cũng rất khó nghe. Có điều bị người khác gọi mười bảy năm, dần dần cũng thành quen.
- Duy Khắc Lai Ân vừa đi ra cửa phòng, còn chưa kịp hít sâu một hơi không khí lạnh lùng nhưng trong trẻo của buổi sáng sớm, ở cửa lập tức có một thị nữ bước nhanh tới, trên mặt vẫn còn mang theo vẻ ngái ngủ.
- Vào trước khi hắn bế quan, công tước đại nhân đã an bài mấy người thị nữ, thay phiên canh ở ngoài cửa. Xem sắc mặt của thị nữ này, đúng là cả đêm không được chợp mắt, lúc này là lúc mệt mỏi nhất.
- “Đúng vậy, ta xuất quan rồi.” Duy Khắc Lai Ân mỉm cười nhìn người thị nữ, hòa ái nói: “Đi phân phó trù phòng chuẩn bị nước nóng cho ta, chuẩn bị cả điểm tâm sáng nữa, đợi một lát ta vừa tắm vừa dùng luôn. Ngươi đi phân phó trù phòng xong thì đi nghỉ ngơi đi, mắt thâm hết lại rồi kìa.”
- Thị nữ ngẩng đầu nhìn con mắt sáng sủa của Duy Khắc Lai Ân, tâm lý liền hoảng loạn mà cúi thấp đầu xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn trong nháy mắt trở nên đỏ bừng.
- “Vâng, thiếu gia, để nô tì đi phân phó trù phòng.” Thị nữ cảm giác được dị trạng trong lòng mình, vội vã hướng Duy Khắc Lai Ân thi lễ, rồi xoay người vuốt ve khuôn mặt nóng hổi đi xuống lầu.
- Trông thấy bước chân hoảng loạn của người thị nữ, tiếu ý trên mặt Duy Khắc Lai Ân càng thêm dày đặc. Kế thừa huyết thống tốt đẹp của gia tộc Bố Lai Ni Khắc, cộng thêm mười bảy năm không ngừng cải tạo cơ thể, thân thể hắn bây giờ vô cùng hoàn mỹ ----- bất kể tư chất tu luyện hay khí chất bên ngoài cũng vậy.
- Toàn bộ thị nữ từ trên xuống dưới trong phủ công tước sớm đã bị hắn hấp dẫn toàn bộ không thể nào rút ra được, có can đảm liếc mắt nhìn hắn chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Hơn nữa bình thường hắn đối với mọi người đều cùng một sắc mặt hòa ái, ngay cả những nam phó đối với đại thiếu gia hắn hết sức kính trọng, càng không nói đến những thị nữ này.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện