[Dịch] Chung Cực Thần Đạo
Chương 17 : Giận Dữ Đập Bàn.
.
Quốc vương bệ hạ đột nhiên đến, làm cho thực khách trong bữa tiệc không kịp thích ứng, chỉ có thể từ từ dùng bữa, người nói chuyện ít đi rất nhiều. Hôm nay bệ hạ quả thực rất cao hứng, một bên phê bình ưu khuyết điểm của thức ăn, một bên thỉnh thoảng đề cập đến vài câu quốc sự.
“Loại bắp cải này chế biến không tệ, tươi mát ngon miệng, ngay cả trẫm ở trong hoàng cung cũng không thường xuyên được thưởng thức a! Tạp Lai quốc chúng ta là nước ven biển, thực đơn hằng ngày hơn phân nửa là hải sản như sò hến…, hoặc là vài món rau đặc sản bản địa, trẫm sớm đã ăn đến phát ngán rồi. Nghe nói bình dân ở Lạc Luân Tác đế quốc bên kia ngày ngày cũng được ăn thứ cải bắp này, nhưng mà chúng ta muốn ăn lại không dễ dàng chút nào!” Mới nếm thử vài miếng bắp cải, quốc vương bệ hạ lại bắt đầu cảm thán.
“Ha ha, hoàn cảnh khí hậu đất nước ta bên này không phù hợp cho bắp cải sinh trưởng, cho nên ở chỗ chúng ta mới là vật hiếm có. Vì những thứ này, thần phải phái tâm phúc bất chấp nguy hiểm lẻn vào Cổ Tư Mông công quốc, dùng giá cao mới mua được! Ở Cổ Tư Mông công quốc cũng có rất ít khu vực có thể trồng chúng, chờ khi bán đến chỗ chúng ta, giá cả đã bị đẩy lên rất cao, nếu không phải do chuẩn bị yến tiệc sinh nhật cho Duy Khắc Lai Ân, thần cũng không nỡ đem ra a!” Mã Đặc Sâm cười nói.
“Ân, nhắc đến Cổ Tư Mông công quốc, trẫm lại nhớ đến một chuyện.” Quốc vương bệ hạ bỗng nhiên đặt dao nĩa trong tay xuống bàn, sắc mặt trở nên nghiêm túc: “Đại chiến lần trước giữa chúng ta và Cổ Tư Mông công quốc cách đây đã mười ba năm, nhiều nhất là ba năm nữa, đất nước ta sẽ phải chống đỡ một đợt tấn công quy mô lớn của bọn chúng. Căn cứ theo lệ cũ, chức vụ nguyên soái là do đệ tử các đại gia tộc trải qua tỉ thí, người chiến thắng cuối cùng sẽ đảm nhận. Vì để cho tân nguyên soái có đủ thời gian huấn luyện quân đội, trẫm cảm thấy việc lựa chọn nguyên soái nhiệm kỳ tiếp theo là cực kỳ cấp thiết, không biết Mã Đặc Sâm công tước có ý kiến gì không?”
Nghe được câu này, trong lòng Mã Đặc Sâm hồi hộp một chút: “Rút cục đến chuyện chính rồi, xem ra bệ hạ lần này tới là muốn nhắc nhở chuyện tuyển chọn nguyên soái! Không nghĩ đến bệ hạ lại nói ngay bây giờ, ta còn tính đợi kết thúc sinh nhật của Duy Khắc Lai Ân, ngày mai sẽ cùng người thương lượng kỹ càng, xem ra đúng là không còn kịp nữa.”
Hơi hơi liếc mắt nhìn qua, trên mặt Mục Thác cùng Tác Lạp Địch đều có vẻ đắc ý, chắc là muốn ở bên cạnh chế giễu.
“Bệ hạ, lựa chọn tân nguyên soái cho nhiệm kì tiếp theo là việc hệ trọng của quốc gia, tất không thể qua loa. Thần thiết nghĩ hay là chờ ngày khác quân thần tập hợp đầy đủ, sau đó bàn luận kỹ càng là tốt nhất, hôm nay chẳng qua chỉ là bữa tiệc sinh nhật của Duy Khắc Lai Ân, thật sự không thích hợp thảo luận đại sự.” Ở trước mặt mọi người, Mã Đặc Sâm cũng không tiện từ chối, làm bệ hạ mất mặt trước các thần tử, không thể làm gì khác hơn là đưa ra một cái thang để leo xuống.
“Mã Đặc Sâm công tước, lời này của ngài là không đúng rồi. Ngươi cũng nói, lựa chọn nguyên soái là quốc gia đại sự, với lại đại chiến đã như lửa cháy đến chân mày, lúc này phải nhanh chóng quyết định mới đúng, nếu không để muộn một chút chính là nguy cơ mất nước a!” Tác Lạp Địch bất ngờ há mồm nói.
“Tác Lạp Địch công tước nói rất chính xác, với lại hôm nay là sinh nhật Duy Khắc Lai Ân, tất cả các vị đại thần đều đến tham dự, chỉ cần Mã Đặc Sâm công tước đáp ứng, chúng ta có thể sớm thương nghị khi nào bắt đầu tỉ thí.” Mục Thác bá tước cũng chen vào một câu.
Quốc vương bệ hạ gật đầu: “Lời Tác Lạp Địch công tước và Mục Thác bá tước vô cùng chuẩn xác, quyết định sớm ngày nào thì càng tốt ngày đó. Hôm nay tất cả mọi người đều ở đây, bản thân trẫm thấy đây là một cơ hội không tệ.”
Mã Đặc Sâm không ngờ tới ba người lại liên thủ đối phó hắn, chính mình mới nói một câu, đối phương đã nói ba câu, trong lúc nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.
Lúc này Duy Khắc Lai Ân đột nhiên đứng dậy, cất cao giọng: “Bệ hạ, thần cảm thấy có chọn hay không chọn nguyên soái cũng không sao cả. Đầu tiên, đệ nhất và đệ nhị cao thủ đều là người của gia tộc Bố Lai Ni Khắc, mà đệ tam cao thủ Mục Thác bá tước lại do gia tộc Bố Lai Ni Khắc chúng thần đề bạt, mới có được địa vị ngày hôm nay. Hơn nữa nói đến sự hiểu biết đối với quân đội quốc gia, không ai có khả năng vượt qua gia tộc Bố Lai Ni Khắc, nhất là hiện giờ thế cục rối loạn, Cổ Tư Mông công quốc tùy thời có thể tiến công, vì vậy lựa chọn nguyên soái lúc này có chút không thỏa đáng. Cho nên, lần tuyển chọn nguyên soái này không làm cũng được, tiếp tục để cho gia tộc Bố Lai Ni Khắc đảm nhiệm, chắc chắn sẽ không làm bệ hạ thất vọng!”
“Duy Khắc Lai Ân, chúng ta bây giờ đang thảo luận quốc gia đại sự, ngươi là tiểu hài tử vắt mũi chưa sạch tham gia vào làm gì? Ngươi không có danh hiệu quý tộc, chẳng lẽ không sợ bị phán tội quấy phá quốc gia đại sự sao?” Tác Lạp Địch vỗ bàn “ba” một cái, lớn tiếng khiển trách.
“Quốc gia đại sự bất quá là một chữ lý, hiện tại cũng không phải đang nghị sự trên triều, mà chỉ là yến tiệc gia tộc, làm sao có thể tính là quấy nhiễu việc hệ trọng quốc gia chứ?” Duy Khắc Lai Ân không hề sợ hãi, ngang ngạnh phản bác lời Tác Lạp Địch.
“Hắc hắc, toàn bộ quân thần đều đang tụ tập ở chỗ này, có gì khác biệt so với trong triều chứ? Quốc vượng bệ hạ ở đâu thì đó chính là nghị sự triều đình!” Mục Thác bá tước đánh giá Duy Khắc Lai Ân một chút, giọng nói đầy nham hiểm: “Cho dù ngươi có gia gia là thế tập công tước, nhưng mà có một vài tội lớn không phải là ngươi có thể gánh được. Với lại nhìn bộ dạng của ngươi, có điểm nào giống người của gia tộc Bố Lai Ni Khắc chứ, nói không chừng là đồ…”
“Câm miệng!” Duy Khắc Lai Ân chợt vỗ mạnh vào bàn, cái chén nhỏ phía trên khay chén bắn lên rất cao, nước đổ lênh láng ra khắp mặt bàn. Hắn bỗng nhiên đập bàn, không chỉ khiến cho Mục Thác bá tước, mà ngay cả bệ hạ cũng giật nảy mình.
“Mục Thác, ngươi lại dám vũ nhục danh tiếng gia tộc Bố Lai Ni Khắc trước mặt mọi người, ta đại biểu thân sinh phụ mẫu cùng với tất cả các vị trưởng bối đã hy sinh vì bảo vệ Tạp Lai quốc, nhất định phải đòi ngươi một cái công đạo, loại khuất nhục này chỉ có dùng máu tươi mới có thể rửa sạch!” Vừa nói Duy Khắc Lai Ân liền căm phẫn quay đầu, khuôn mặt thống hận nhìn chằm chằm quốc vương bệ hạ: “Bệ hạ, những lời của Mục Thác bá tước người cũng chính tai nghe thấy, thần thỉnh cầu bệ hạ cho phép thần dùng danh dự gia tộc Bố Lai Ni Khắc quyết đấu sinh tử với Mục Thác bá tước!”
Bởi vì Duy Khắc Lai Ân từ nhỏ cải tạo thân thể, nên hắn cố ý thay đổi sao cho giống đến tám phần hình dáng Huyền Tiêu kiếp trước. Đầu tóc đen bóng, còn có đặc điểm nét mặt điển hình của người Trung Quốc, khác hoàn toàn so với người của gia tộc Bố Lai Ni Khắc, thậm chí là tuyệt đại đa số người trên Á Đặc Tây đại lục.
Mà lời Mục Thác bá tước thật sự có phần thái quá, hắn đem tướng mạo Duy Khắc Lai Ân ra làm cớ công kích, trên thực tế chính là ám chỉ gia tộc Bố Lai Ni Khắc gia môn bất hạnh, làm ra việc bại hoại thuần phong mỹ tục. Chuyện này nếu như truy cứu tới cùng thì đúng là không chết không thôi, Duy Khắc Lai Ân ở trước mặt quốc vương bệ hạ nóng nảy như vậy cũng là hợp tình hợp lý.
Tất cả mọi người đều bị hành động của Duy Khắc Lai Ân dọa ngây người, trong đó người kinh hãi nhất không phải ai khác, chính là Mã Đặc Sâm công tước luôn cho rằng mình là người hiểu rõ Duy Khắc Lai Ân nhất. Trong ấn tượng của hắn, Duy Khắc Lai Ân chưa từng nổi nóng với bất kỳ ai, thậm chí chưa nặng lời với ai bao giờ.
Nhưng mà bây giờ, Duy Khắc Lai Ân không chỉ quát bảo một vị bá tước “Câm miệng”, mà còn đập bàn, trọng yếu hơn là ở trước mặt đông đảo quý tộc, đông đảo đại thần, thậm chí là cả quốc vương bệ hạ!
Trời ạ, không nói những thứ khác, chỉ riêng việc vỗ bàn trước mặt bệ hạ, Mã Đặc Sâm tự nhận rằng mình không có cái dũng khí đó.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện