[Dịch]Chủ Nhà Của Tôi Là Mỹ Nữ- Sưu tầm
Chương 7 : Tôi muốn đối phó với anh
.
Buổi tối khi đi ngủ, Hà Diệp ở trên giường lăn qua lộn lại mãi vẫn ngủ không được. Hiện tại, ngày nào còn chưa đuổi được tên Lăng Phong này đi, ngày đó cô sẽ còn ngủ không yên. Có một tên biến thái điên cuồng vì tình dục ngủ ở trong nhà mình, không biết mình sẽ chết lúc nào!
Thật ra, lúc này Lăng Phong lại cảm giác ngủ rất ngon. Ở không phải trả tiền phòng. Ăn cơm miễn phí không phải thanh toán hóa đơn. Điện nước cũng không cần chi trả. Ăn không ở không như vậy, hỏi có ai lại không vui được cơ chứ!
Ngày hôm sau, Hà Diệp đi làm sớm. Cô lại tìm tới thẩm mỹ viện của chị Vương.
- Chị Vương, chị nhất định phải nghĩ biện pháp giúp em đi! Em sắp không chịu nổi nữa rồi!
Trên mặt Hà Diệp hiện rõ đôi mắt thâm quầng. Dáng vẻ rất oan ức.
- Em làm sao vậy? Bảo bối, lẽ nào tối hôm qua bị người ta lên giường rồi sao?
Chị Vương cười đi tới.
- Em nhất định phải đuổi hắn đi. Để tên điên cuồng vì tình dục ở trong nhà của em, em thật không chịu nổi! Chị biết không? Hắn còn thích xem tiết mục người mẫu ăn mặc quần áo hở hang. Hắn xem chăm chú tới mức, nước miếng cũng chảy ròng ròng!
Hà Diệp tỏ ra rất ghê tởm.
- Vậy trực tiếp đuổi hắn đi là được rồi mà!
- Không được, em không mở miệng nói ra được! Chị nghĩ biện pháp khác giúp em đi mà!
Hà Diệp làm nũng.
- Được rồi, được rồi. Chị Vương sẽ suy nghĩ, sẽ suy nghĩ mà!
Chị Vương đặt một ngón tay lên trên miệng, bộ dạng giống như đang suy ngẫm.
- Có rồi. Nếu em ngại không thể đuổi hắn đi, vậy thì dọa hắn đi! Buổi tối, em giả quỷ, hù dọa hắn!
- Giả quỷ? Ôi, sợ là hắn còn chưa bị hù chết, có thể em đã tự hù dọa mình chết trước rồi!
Nhắc tới quỷ, Hà Diệp rất sợ cái này.
- Vậy giả vờ bị mộng du đi, cầm dao gõ vào cửa phòng hắn. Chị bảo đảm chưa tới hai ngày, hắn sẽ phải sợ tới mức thu thập đồ đạc cút khỏi đó!
Chị Vương rất hài lòng với biện pháp của mình.
- Mộng du?
Hà Diệp gật đầu, lông mày cũng nhíu lại.
- Được, vậy đêm nay em về sẽ thử xem sao. Nhất định phải dọa hắn đến khi hắn bỏ đi mới được!
Đêm khuya, trong lúc Lăng Phong đang mơ màng ngủ, đột nhiên hắn nghe được tiếng động phía bên ngoài. Cảnh giác trong nghề nghiệp khiến hắn lập tức mở mắt, thần kinh căng thẳng, nín thở!
Lắng nghe được tiếng đá bàn ở bên ngoài, Lăng Phong nhẹ nhàng mặc quần áo, hé một khe cửa. Trong phòng khách tối đen, một hình bóng trông vô cùng quen thuộc!
- Đây không phải là Hà Diệp sao? Khuya như vậy rồi cô ta còn làm gì nữa vậy? Chẳng lẽ là tìm dưa chuột?
Lăng Phong nhíu mày.
Hắn bật công tắc, mở đèn điện trên tường.
- Chị Hà, chị đang làm gì vậy?
Hà Diệp không quay đầu lại, vẫn tiếp tục đá cái bàn phía trước. Lúc này, Lăng Phong mới phát hiện cô còn cầm một con dao làm bếp trong tay!
Lăng Phong nhẹ tay nhẹ chân đi đến phía sau người cô. Hắn nghe thấy cô luôn miệng lẩm bẩm.
- Cây cải củ đâu? Cây cải củ đâu? Tôi muốn chặt củ cải!
Xem cô lăm lăm cầm con dao bếp trong tay, thực sự khiến Lăng Phong sợ tới mức muốn nhảy dựng.
- Chẳng lẽ cô ta mộng du?
Lăng Phong đi vòng đến trước mặt cô. Hắn thấy sắc mặt cô dại ra. Con mắt nhìn giống như vô thần, nhưng chỉ cần quan sát cẩn thận, không khó để phát hiện, ánh mắt của cô ta chợt lóe ra. Thì ra cô ta giả vờ mộng du?
Lăng Phong muốn nhìn xem rốt cuộc cô ta muốn làm gì. Khuya như vậy rồi còn giả vờ mộng du!
Vì thế, hắn cố ý ngáp một cái nói.
- Chị Hà, hiện giờ cũng không còn sớm nữa. Chị nghỉ ngơi sớm một chút!
Sau đó, hắn đi vòng qua cô, đi về phòng mình. Hắn còn cố ý không khóa cửa, cởi hết toàn bộ quần áo, chui vào trong chăn!
Hà Diệp tưởng rằng tên Lăng Phong này không phát hiện mình đang mộng du. Nhưng cô vẫn không chịu từ bỏ ý định.
“Trời ơi, mình đến là để hù dọa anh ta. Nếu anh ta không phát hiện ra, vậy chẳng phải mình đã làm việc vô ích rồi sao?”
“Không được, mình phải xâm nhập vào doanh trại quân địch!"
Hà Diệp tiếp tục cầm dao làm bếp, giả vờ như đang mộng du, đi đến cửa phòng Lăng Phong, gõ gõ vào cửa. Nhưng hắn không hề có phản ứng gì.
Cô dán tai trên cửa, nghe được bên trong vọng ra tiếng ngáy khe khẽ của Lăng Phong! Cô thầm vui mừng tự nhủ.
- Tên khốn này đang ngủ. Thật tốt quá. Để xem tôi có hù chết được anh không!
Cô vừa nắm lấy tay nắm cửa, không ngờ cánh cửa liền mở ra!
Cô đẩy cửa vào, một tay cầm dao làm bếp, miệng lẩm bẩm.
- Chặt củ cải, chặt củ cải!
Lăng Phong cố ý giả vờ như ngủ, tiếp tục phát ra tiếng gáy rung trời!
Hà Diệp đi đến bên giường Lăng Phong, vụng trộm liếc mắt nhìn Lăng Phong. Hắn ngủ say trông thật giống một lợn chết à!
Cô mạnh mẽ tung chiếc chăn của Lăng Phong ra, vừa mới kêu.
- Cây củ cải..
Nhưng không ngờ, đập vào mắt cô là một Lăng Phong đang nằm trần truồng. Hai chân hắn dang ra, nằm ở trên giường. Nhất là cơ quan sinh dục của hắn đang dựng lên, trông hết sức bắt mắt!
- A...
Hà Diệp hoảng sợ, vừa muốn kêu to, vội vàng ôm lấy miệng mình. Khuôn mặt cô đỏ ửng, dường như bấm chút cũng ra máu.
Đầu Lăng Phong quay vào phía bức tường. Hắn thầm cười trộm, nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ như đang ngủ say. Tiếng ngáy vẫn phát ra đều đều!
"Hừ, cô nàng trơ tráo, lợi cho cô rồi, đang không lại được nhìn thấy trạng thái nguyên thủy nhất của tôi!"
Trong lòng Lăng Phong thầm nói.
Trong lòng Hà Diệp lại vô cùng đau khổ. Cô vốn dự tính hù dọa tên Lăng Phong này, ai ngờ được hắn lại thường ngủ khỏa thân. Cảnh tượng xấu hổ thế này, khẳng định mình không thể giở trò gì được nữa rồi. Chỉ có thể chán nản mà trốn đi! Trong lòng hận tên kia đến nghiến răng nghiến lợi. Cô có chút kích động, thật sự muốn quơ con dao làm bếp, cắt vật đang dựng thẳng kia của hắn thành những lát mỏng như cắt cây củ cải!
Khi Hà Diệp vừa xoay người, Lăng Phong lại hành động!
Cô hát xong tới lượt tôi lên sân khấu!
Lăng Phong nắm lấy tay trái của Hà Diệp, miệng lẩm bẩm nói.
- Em à, sờ lên tay em thật thích!
Hà Diệp sợ tới mức tim cũng muốn nhảy ra ngoài. Tay cô bị Lăng Phong nắm được, nhưng cô không dám dùng sức giật ra, sợ Lăng Phong giật mình tỉnh khỏi giấc mộng xuân này! Nhưng nếu không rút được tay ra, vậy lại càng không được. Nếu đợi đến sáng mai hắn tỉnh lại, nhìn thấy cảnh tượng xấu hổ như vậy, nói không chừng còn tưởng rằng chính hắn là một hoa cúc bị một khuê nữ phi lễ hắn cũng nên!
- Ôi, thanh danh một đời trong sạch của tôi!
Trong lòng Hà Diệp âm thầm muốn giết người.
Cô chậm rãi cố gắng rụt tay lại, muốn thoát khỏi bàn tay của hắn!
Nhưng Lăng Phong lại cố ý nắm thật chặt, không cho cô giãy ra!
- Em à, em đừng đi mà! Qua đây với anh đi!
Lăng Phong"nói mớ" xong, lại hơi dùng sức, trực tiếp kéo Hà Diệp ngã lên giường mình.
Dù thế nào Hà Diệp cũng không nghĩ ra tên Lăng Phong này lại có sức như vậy. Cô đứng không vững, liền ngã lên trên người Lăng Phong. Con dao làm bếp trong tay phải của cô thiếu chút nữa đã phạt qua khuôn mặt anh tuấn của Lăng Phong.
Tim Hà Diệp đập thình thịch. Cô đang run rẩy trên người Lăng Phong chợt chấn động! Cô cảm giác được bộ phận sinh dục xấu xí kia của Lăng Phong đang chọc vào bụng mình, cảm giác vô cùng khó chịu!
“Trời ạ, khuya như vậy, mày không ngủ đi, còn dựng dậy xem náo nhiệt làm gì!"
Trong lòng Hà Diệp thầm mắng cơ quan sinh dục đang dựng thẳng của Lăng Phong.
Cô muốn giãy dụa, nhưng bị Lăng Phong giữ chặt, khiến cô không thể nhúc nhích được chút nào. Nếu động tác của mình quá lớn, cô lại sợ Lăng Phong sẽ tỉnh giấc. Đến lúc đó cục diện sẽ càng thêm xấu hổ!
Khi Hà Diệp đang ở thế khó xử đó, Lăng Phong cũng hiểu được mình đùa như vậy có chút quá trớn. Đột nhiên, hắn nói.
- Em à, em cởi quần áo trước đi. Anh đi vệ sinh một chút đã!
Nói xong, hắn đẩy Hà Diệp sang một bên. Với dáng vẻ như còn buồn ngủ, hắn đứng lên, đi về hướng WC!
Hà Diệp thầm mắng.
“Ôi ôi, sao lại tệ thế chứ. Mình giả vờ mộng du, lại gặp được kẻ mộng du thật! Mình bán sách lậu không ngờ lại bán tới tận cửa nhà người ta? Thật đúng là giả thần lại gặp quỷ!
Thừa dịp Lăng Phong đi WC, cô vội vàng mở cửa chạy vội về phòng mình!
Bởi vậy kế hoạch của cô đã chấm dứt trong thất bại!!!!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện