[Dịch]Chủ Nhà Của Tôi Là Mỹ Nữ- Sưu tầm

Chương 55 : Có chút khó xử

Người đăng: 

Trầm Nam tiến lên một bước, vẻ mặt vẫn bình thản nhìn Dương Hùng, ôm quyền nói. - Trầm Nam! Xin chỉ giáo thêm! Dương Hùng thoáng gật đầu. - Dương Hùng! - Khốn kiếp, Trầm Nam, tôi bảo anh đi giáo huấn lão già kia, chứ không phải bảo anh đi thỉnh giáo đâu! Báo Tử rất khó chịu mắng. Trầm Nam lộ vẻ giận dữ, nhưng trong nháy mắt đã áp chế xuống, nén cơn giận dữ trong lòng! Hai chân chuyển động, một quyền sắc bén liền đánh thẳng về phía Dương Hùng! Tốc độ và lực kết hợp vừa phải! Dương Hùng thoáng nghiêng người, linh hoạt né tránh! Mọi người đang đứng vây xem liền cảm thấy kinh ngạc. Không mấy người tin được Dương Hùng nhìn qua đã lớn tuổi rồi, không ngờ còn có phản ứng khiến nhiều người trẻ tuổi phải hổ hẹn! Đường quyền công kích của Trầm Nam sắc bén không chút do dự, mỗi một chiêu đều rất kín kẽ! Cước bộ của Dương Hùng thì lại tạp nham mà không loạn. Nhìn thoáng qua dường như hỗn loạn, nhưng kỳ thật huyền cơ rất sâu. Những người khác có lẽ nhìn không ra, nhưng một kẻ thường xuyên giao thủ với người khác như Lăng Phong thì nhìn rất rõ. Đây đều là cố ý cả. Người không có kinh nghiệm giao đấu nhất định sẽ không đi nổi mấy bước nhìn như nước chảy mây trôi như vậy đâu. Thật sự là bước chân đáng để khiến cao thủ trong nghề phải vỗ tay tán thưởng! Trầm Nam liên tục tấn công nhiều lần, đều bị Dương Hùng tránh được dễ như trở bàn tay. Rốt cục, y bắt đầu có chút sốt ruột! Thân thủ của y không bằng Lăng Phong, không bằng Hải Đông còn chưa tính làm gì. Nếu như ngay cả ông chú này cũng không bằng, vậy mặt mũi của y còn biết để vào đâu! So chiêu với cao thủ nhất định phải cẩn thận gấp bội. Một sai lầm nho nhỏ cũng có thể bị thua hoàn toàn! Trầm Nam đã phạm vào sai lầm nà thiếu kiên nhẫn dẫn tới lộ ra sơ hở. Ánh mắt Dương Hùng sắc bén, nhìn qua bộ dạng như đang buồn ngủ nhưng kì thực lại cực kỳ sắc bén, mau chóng nắm được sơ hở này của Trầm Nam. Anh ta khom người, tung quyền, nhắm ngay sơ hở dưới nách của y, liên tiếp đá ba phát, nhanh, chuẩn, tàn nhẫn! Điều này khiến Trầm Nam liên tục lui về phía sau năm sáu bước! Dường như Trầm Nam đã bị sỉ nhục không gì sánh nổi, đang muốn xông lên, tiếp tục liều mạng với Dương Hùng! Hải Đông ở bên cạnh, nhìn thấy vậy đột nhiên mở miệng nói. - Được rồi. Trầm Nam, lui về đi! Cậu thua rồi! - Anh Đông, em... Hiển nhiên Trầm Nam có chút không phục. - Trầm Nam, vừa rồi nếu anh Dương đây xuất ra toàn lực đá liên tiếp ba đá đó, bây giờ cho dù cậu không chết, ít nhất cũng đã nằm trên mặt đất không đứng dậy nổi! Anh Dương đã hạ thủ lưu tình rồi! Hải Đông nói. - Người anh em này, ánh mắt không tệ! Dương Hùng không phủ nhận, cười nói. Lúc này mặt Báo Tử đã đen cả lại. Đàn em của gã bị thua. Đương nhiên một đại ca như hắn trên mặt không sáng nổi rồi. Gã âm trầm nói. - Phế vật. Thật sự là uổng công nuôi phế vật như mày rồi! Hải Đông, anh lên đi! Đừng để tôi thấy, anh cũng là phế vật giống như Trầm Nam đấy! Tuy rằng trong lòng Hải Đông cũng tức giận, nhưng y chịu đựng giỏi hơn so với Trầm Nam. Trên mặt chỉ thoáng biến đổi, sau đó lập tức khôi phục lại bình thường! Y sải bước chân tiến lên trước một bước. - Hải Đông thấy thân thủ ông anh không tệ, lĩnh giáo một chút. Lúc này, Lăng Phong thấy khó chịu rồi. Tôi cũng không muốn để cho các ngươi khi dễ như vậy. Thích luân chiến sao? - Tôi nói anh Báo, thế này có phải là hơi vô lý không? Hai đánh một, chẳng phải đã quá rõ ràng là khi dễ người khác sao? - Ha ha, anh Phong thật sự biết nói đùa! Có điều, nói đi cũng phải nói lại, hôm nay tôi đến đây làm gì chứ? Không phải là khi dễ của anh sao? Nếu không, tôi mang nhiều người như vậy đến để làm gì? Xem kịch hả? Bây giờ Báo Tử đã hoàn toàn không còn tâm tình mà tranh cãi với tên Lăng Phong đáng ghét này nữa. - Vậy được. Nếu anh Báo đã nói như vậy. Anh Dương, anh tiếp nổi mấy người kia không? Lăng Phong hoàn toàn nổi giận. Hắn vẫn căn cứ vào nguyên tắc người không động mình, mình cũng không động người. Nhưng nếu bây giờ Báo Tử đã khi dễ người một cách rõ ràng như vậy, đương nhiên hắn cũng phải chiêu đãi cho tốt rồi. - Không thành vấn đề! Dương Hùng rất bình thản nói. - Được lắm, thật oai hùng! Hải Đông, nếu người ta khinh thường anh, anh cứ lui ra đi. Tốt xấu gì thì chỗ tôi còn hơn mười anh em cầm dao. Cho dù đánh hội đồng cũng có thể chém tên này thành đầu heo ! Báo Tử rất khinh thường thoáng nhìn về phía Hải Đông nói. - Anh Báo, rất xin lỗi. Hải Đông tôi có nguyên tắc của mình. Tuy rằng giờ tôi đang giúp anh làm việc, nhưng nguyên tắc thì không thể thay đổi! Anh sai Hải Đông đánh nhau thì có thể. Nhưng rõ ràng là đánh hội đồng g như vậy, còn cầm dao, khi dễ hai người bọn họ! Loại chuyện này, Hải Đông tôi không thể nhúng tay, cũng tuyệt đối sẽ không hỗ trợ! Hải Đông nói rất rõ ràng. - Anh muốn làm gì? Hải Đông, anh đừng quên. Anh chỉ là một thủ hạ, một đàn em của tôi mà thôi. Giờ tôi là đại ca của anh. Chẳng lẽ mệnh lệnh của tôi, anh cũng dám cãi lời sao? Báo Tử đen mặt quát. - Anh Báo, Trầm Nam tôi cũng không tham gia! Tuy rằng Trầm Nam đánh thua, nhưng dù sao anh ta cũng là một người đàn ông chân chính. Cho dù thua, cũng phải thua một cách quang minh chính đại. - Sao hả? Anh cũng muốn tạo phản sao? Được, hai người cứ đứng ở chỗ này mà nhìn. Chờ sau khi tôi thu thập xong hai kẻ này, xem tôi có không bảo đại ca thu thập hai tên khốn các anh không! Báo Tử chỉ vào hai người, mắng. - Được rồi, anh Báo. Anh có thấy mất mặt không hả! Chuyện xấu hổ như vậy, anh làm cũng đủ mất mặt rồi đấy! Người ta không muốn đánh hội đồng khi dễ người khác, đó là vì người ta không phải dạng người vô liêm sỉ như anh! Nói ít đi vài câu, đừng khiến chúng tôi cười anh, có được hay không hả? Lăng Phong rất tức giận nói. - Mày nói gì vậy? Thằng khốn kiếp! Hôm nay, nếu ông đây không chém chết tên khốn kiếp là mày, ông sẽ mang họ mày! Bây giờ Báo Tử đã hoàn toàn nổi cơn thịnh nộ. - Hay là thôi đi. Nhà họ Lăng từ xưa đến nay không có loại người bại hoại! Nếu anh họ Lăng, như vậy sợ rằng truyền thống tốt đẹp nhà tôi sẽ hủy ở trên đầu anh mất! Lăng Phong trêu ghẹo trào phúng. - Chém chết hắn. Cùng lên cho tao, chém chết tên khốn kiếp này. Xảy ra chuyện gì, anh Báo tao chịu trách nhiệm! Báo Tử phát điên quát. Một đám côn đồ vây quanh Lăng Phong và Dương Hùng giơ đao, cùng nhau xông lên! Dương Hùng và Lăng Phong lập tức dựa lưng vào nhau. Đây là cách thức hợp tác điển hình, nhất là lúc bị kẻ địch vây quanh! Nhưng phương thức giao phía sau lưng mình cho đối phương, nhất định phải là bạn bè đáng tin. Nếu không, thật sự là vô cùng nguy hiểm. Nếu như bị đối phương lập mưu thì chỉ có thể đánh cược với tính mạng của chính mình! Tuy rằng thời gian Lăng Phong và Dương Hùng quen biết nhau chưa lâu, nhưng cũng đã cực kì tin tưởng vào đối phương, yên tâm phó thác phía sau lưng mình cho đối phương! Đối phó với đám côn đồ, tuy rằng nhìn qua thì hung ác nhưng không có thực lực gì, hai người cũng khá thành thạo. Không phải cứ cầm đao là có thể tạo thành lực sát thương được! - Anh Đông, làm sao bây giờ? Trầm Nam đi tới bên cạnh Hải Đông, nhìn chiến cuộc bên này, rất nhỏ giọng hỏi. Hải Đông vẫn luôn chau mày, do dự một hồi, nói. - Những người này không tổn thương được bọn họ. Không bao lâu nữa, có lẽ toàn bộ bọn họ sẽ quỳ rạp trên mặt đất! Đến lúc đó tôi sợ là tên Báo Tử tự cao tự đại này sẽ phải chịu thiệt rồi! - Không phải như vậy càng tốt sao? Báo Tử suốt ngày chỉ biết cuồng vọng tự đại. Nếu không có anh của gã chống lưng thì đã chẳng làm nên được trò trống gì! Tôi thật sự không muốn tiếp tục đi theo gã nữa. Không phản đối là anh Niên đối xử với chúng ta tốt. Nhưng em trai của anh ta thì thật sự là không dám khen tặng! Trầm Nam rất tức giận nói. - Đúng vậy, anh Niên là một đại ca không tệ! Nhưng nếu anh Niên phái chúng ta đến trợ giúp em của anh ta, vậy chung quy chúng ta cũng không thể để gã bị khi dễ đúng không? Đến lúc đó chúng ta cũng khó bàn giao với anh Niên! Hải Đông có chút khó xử. - Chẳng lẽ anh Đông muốn lên hỗ trợ sao? Dù sao đã nói rồi, loại chuyện này, Trầm Nam tôi làm không được! Tôi tuyệt đối sẽ không lên đâu! Trầm Nam rất xem thường. - Không cần, báo cảnh sát đi! Hi vọng mấy cảnh sát kia có thể đến trước khi Báo Tử bị đánh! Hải Đông cũng tuyệt đối không lên giúp. Đây là nguyên tắc của sẽ không phá vỡ. Báo cảnh sát xem như là biện pháp trung gian rồi. - Anh Đông, anh biết đấy. Nếu cảnh sát nghe được có người đánh nhau, bọn họ còn dám đến không? Bọn họ còn sợ chuyện hơn so với xã hội đen chúng ta! Nếu báo cảnh sát nói nơi diễn ra đánh nhau, sợ là trong vòng nửa giờ cũng chưa tới đây đâu! Trầm Nam hơi chút chế nhạo cảnh sát Trung Hoa. - Ngu ngốc. Cậu có thể nói là nơi này xảy ra tai nạn giao thông. Như thế bọn họ tuyệt đối cam tâm tình nguyện tới xử lý! Không dưới ba phút, lập tức sẽ có xe cảnh sát gào thét chạy đến! Hải Đông tức giận nói. - Ý kiến hay! Trầm Nam rất kích động, lấy di động ra trốn ra sau xe, báo cảnh sát. - 110 phải không? Không xong rồi, nơi này xảy ra tai nạn xe cộ, rất nghiêm trọng! Quả nhiên, đầu kia vừa nghe đến tai nạn xe cộ, lập tức hỏi địa chỉ! Trầm Nam cười trộm nói địa chỉ cho 110. - Tất cả xong xuôi! Trầm Nam đi tới trước mặt Hải Đông, nhỏ giọng nói. - Đáng tiếc hình như có hơi chậm rồi! Hải Đông chỉ biết lắc đầu. Lúc này Trầm Nam mới phát hiện. Mấy tên côn đồ đã ôm dao ngủ ở trên mặt đất cả rồi. - Trời, đánh kiểu gì vậy. Trong nháy mắt, một đám người mà đều bị đốn ngã hết cả sao? - Thực lực của đối phương không đơn giản! Chúng ta đã lăn lộn nhiều năm, người có thân thủ xuất sắc như vậy thật sự đúng là không nhiều lắm! Nhất là tên Lăng Phong này, quả thực khiến người ta nhìn không thấu. Tôi cảm thấy, thực lực của hắn rất có thể còn cao hơn so với tưởng tượng của tôi! Ít nhất, có thể ngang với với anh Niên! Hải Đông rất khâm phục nói. - Không thể nào. Anh Đông, tôi đã được thấy thân thủ của anh Niên rồi! Ở Tân Hải này, phỏng chừng cũng có thể xếp hàng đầu mà! Trầm Nam rất kinh ngạc nhìn Hải Đông. - Cứ chờ xem, người thanh niên này không đơn giản đâu! Lăng Phong vỗ vỗ tay, đi tới đã trước mặt Báo Tử đã sợ tới mức sắp tiểu ra quần. - Sao hả anh Báo? Nếu không hai chúng ta luyện một chút? - Mày, mày, mày, mày muốn làm gì? Báo Tử sợ tới mức vội vàng lui về phía sau. Gã cũng chỉ dựa vào thế lực của đại ca để làm mưa làm gió mà thôi. Nếu bàn về thân thủ của hắn, phỏng chừng túm bừa một tên thủ hạ cũng có thể chế phục được gã! - Đâu có gì đâu, anh Báo. Anh là đại ca của cả một đám người. Đương nhiên thân thủ không đơn giản! Lăng Phong tôi chỉ lcó tật xấu là thích luận bàn cùng cao thủ! Kỳ thật Lăng Phong t đã sớm nhìn ra được gã là một tên chỉ được cái vẻ bề ngoài. Bản thân gã, chỉ cần một quyền cũng có thể đốn ngã. - Anh Phong, thôi đi. Nếu anh đã thắng thì nể mặt tôi, dừng tay ở đây đi! Hải Đông cũng không muốn đi lên đỡ Báo Tử, mà là rất uyển chuyển thương lượng với Lăng Phong.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang