[Dịch]Chủ Nhà Của Tôi Là Mỹ Nữ- Sưu tầm
Chương 26 : Thời huy hoàng của Dương Hùng
.
“Tên khốn kiếp này cũng dám dùng kế với mình!"
Báo Tử không phải là kẻ ngu ngốc. Tất nhiên gã chỉ suy nghĩ chút là có thể hiểu được, tên Lăng Phong này kính rượu nhận lỗi, vốn chính là một âm mưu. Nhưng hiện tại gã đành phải ngậm đắng nuốt cay, câm điếc có khổ nói không nên lời. Còn phải trơ mắt nhìn đàn em của mình bị người ta đạp một cước lại thêm một cước vào bụng.
- Được rồi, anh Lăng, chuyện này là do đàn em của tôi không tốt. Tôi thay nó nhận lỗi với anh!
Báo Tử cắn chặt răng, rốt cục rất không cam lòng thốt ra vài tiếng.
Lăng Phong đang đạp sướng chân, thực sự còn chưa muốn dừng lại, nhưng trên mặt vẫn làm bộ như rất hối hận.
- Anh Báo, vì sao? Chẳng phải tôi giúp anh giáo dục một chút sao? Đàn em như vậy, nếu không trừng trị thích đáng, sớm hay muộn gì cũng sẽ làm hỏng thanh danh của anh Báo thôi!
Báo Tử cười khổ.
- Cảm ơn, tuy nhiên vẫn không cần ! Loại chuyện này vẫn nên để tôi tự mình làm!
- Vậy được rồi!
Lăng Phong vẫn còn luyến tiếc, bổ sung thêm một cước cuối cùng, trừng mắt nhìn tên côn đồ đang nằm trên mặt đất nhe răng trợn mắt trông rất thảm hại, nói.
- Về sau nhớ cho kĩ, ngàn vạn lần không nên đánh mất mặt mũi của anh Báo các người.
Báo Tử thiếu chút nữa thì không kìm chế được lửa giận trong lòng mình. Hai hàm răng nghiến chặt vào nhau, thiếu chút nữa thì chảy máu.
- Anh Lăng, vậy không quấy rầy các người ăn cơm! Chúng ta gặp lại sau!
Câu cuối cùng đã lộ rõ sát khí rất lớn. Sau đó, Báo Tử trực tiếp xoay người, đá một cước vào bụng tên côn đồ vốn đã bị Lăng Phong tra tấn đến mức người không giống người này, gầm nhẹ nói.
- Đứng lên cho tao!
Nhìn bóng dáng đám người Báo Tử rời đi, Lăng Phong kêu lên.
- Sao không ngồi xuống uống vài chén đã!
Báo Tử vừa mới đi tới cửa chính, lảo đảo một cái thiếu chút thì ngã sấp xuống. Gã hơi sửng sốt, không trả lời, tiếp tục đi thẳng ra ngoài!
Hùng trọc là người đầu tiên vỗ tay vang dội như tiếng sấm!
- Thích thật. Thật sự là quá sung sướng, anh Lăng!
- Đúng vậy, anh Lăng, anh không thấy mặt Báo Tử cũng đen như đáy nồi sao? Tôi đoán gã tức giận tới mức muốn nổ phổi rồi!
- Đúng vậy, vẫn là anh Lăng có bản lĩnh. Không chỉ có thân thủ rất cao, cái đầu này càng cao hơn! Quả thực chính là văn võ song toàn. Có thể khiến Báo Tử chịu buồn bực lớn như vậy, lại chỉ có thể cắn chặt răng mà nuốt vào trong bụng. Quả thật Hùng trọc tôi vẫn chỉ mới thấy lần đầu! Ha ha ha!
Hùng trọc bắt đầu nịnh bợ tâng bốc hắn tới mức buồn nôn.
- Được rồi, được rồi, cũng ít nịnh nọt thôi. Nếu ruồi bọ đi rồi, chúng ta tiếp tục thôi!
Lăng Phong giơ chén rượu lên.
Tất cả mọi người giơ chén rượu lên, một đám đều uống cạn!
Sau một lần rượu, mọi người lại tập trung trên bàn cơm. Lăng Phong thấy Dương Hùng dùng ánh mắt ra hiệu về phía hắn mấy lần, vì thế đẩy mọi người đang kính rượu ra, đi theo Dương Hùng vào toilet!
- Anh Dương, có chuyện gì không?
Lăng Phong nghi hoặc hỏi.
Dương Hùng đốt một điếu thuốc lá, thuận tay đưa cho Lăng Phong một điếu!
Sau khi thở ra một vòng khói, Dương Hùng thở dài một hơi, nói.
- Lăng Phong, hôm nay cậu quá kích động rồi. Tuy rằng nhìn qua thực sự trút được giận, nhưng cậu có biết tên Báo Tử này là ai không? Gã trẻ tuổi như vậy, đã có thể có thực lực ra lệnh cho Hùng trọc, khẳng định thế lực phía sau gã không đơn giản đâu!
- Anh Dương, tôi biết! Nhưng khẳng định anh càng hiểu rõ hơn so với tôi. Cái việc lăn lộn trong giới giang hồ không giống như việc buôn bán, chỉ cần khéo léo! Có một số việc, có thể anh không đi trêu chọc người khác, nhưng nếu người khác khi dễ tới cửa, nếu không dám đánh trả, vậy chỉ có thể để cho người ta tùy ý khi dễ!
Lăng Phong bĩu môi nói.
- Đúng là như vậy. Lăng Phong! Tuy rằng cho đến bây giờ tôi vẫn không đồng ý để cậu cuốn vào chuyện này, nhưng nếu cậu lựa chọn, tôi cũng không có cách nào khác! Cái tôi có thể cho cậu, cũng chỉ là một chút kinh nghiệm mà thôi. Con đường này, muốn lăn lộn nhất định phải lăn lộn lớn một chút, lăn lộn ra tới phòng khách. Bằng không có lẽ chỉ cần qua vài năm, có thể sẽ bị người mới đào thải! Tuy nhiên nếu có thể đợi tới khi bị đào thải, vậy coi như cũng không tệ. Rất nhiều người đi trên con đường này, đều không có kết cục tốt, đều là liếm vết máu trên đao. Cho nên, nhất định phải chú ý bảo vệ lấy mình. Mặc kệ là gặp được chuyện gì, cũng phải nhớ rõ bảo vệ mình. Lưu lại núi xanh, lo gì không có củi đốt!
Dương Hùng chậm rãi nói.
- Cám ơn anh Dương, tôi sẽ nhớ kỹ! Tuy nhiên, anh Dương, anh thật sự không tính đến giúp tôi sao?
Lăng Phong vẫn có chút luyến tiếc, không chịu buông tha.
- Ôi, tôi già rồi, đã sớm bị đào thải ! Hiện tại khi không có việc gì tôi chỉ thích xem kênh NBA, cảm giác chúng ta lăn lộn cùng nhóm người này thật sự rất giống với vận động viên bóng rổ, chính là trẻ tuổi liều mạng. Một khi đã đứng tuổi, còn có bao nhiêu người có thể tiếp tục ở lại đó, mà không bị người mới đào thải? Cậu nói người đã rời khỏi hàng ngũ, sau đó lại trở lại, có mấy người có thể vinh quang được một lần nữa?
Dương Hùng nhìn Lăng Phong, hàng nghìn hàng vạn cảm khái nói.
NBA? Lăng Phong thật sự không ngờ được, Dương Hùng từng này tuổi, không ngờ còn thích xem NBA. Lăng Phong không mấy hứng thú với loại vận động bóng rổ này. Chỉ thỉnh thoảng nhàm chán không có việc gì làm hắn mới xem thử. Đương nhiên, hắn không phải đứng ở trước TV xem, lại càng không thể ôm di động xem nội dung được gửi tới. Trước khi về nước, hắn đều mua vé, đến sân bóng rổ xem trực tiếp. Trung tâm bóng rổ Staples, quảng trường Madison, Trung tâm bóng rõ hạm đội, Sân bóng rổ hàng không của Mỹ.... hắn cũng từng vào!
- Anh Dương, nhưng dù thế nào, tôi cũng cảm thấy anh là nhân vật có thể tạo ra truyền thuyết sống mãi không già!
Lăng Phong cười trêu ghẹo nói.
- Ha hả, quá khen! Tôi chỉ là một người bình thường mà thôi, không nguy hiểm như vậy. Được rồi, Lăng Phong, hôm nay tôi về trước đây. Không quay lại bàn tiệc nữa!
- Vì sao vậy? Anh Dương chưa cơm nước xong đã muốn về rồi sao? Tôi còn chuẩn bị đại chiến ba trăm hiệp với anh mà?
Lăng Phong có chút kinh ngạc.
- Thôi vậy là được rồi. Đêm nay đã uống quá nhiều. Nếu tôi còn uống nữa sẽ say mất!
Trở về tiệc rượu, Tống Thiên là người đầu tiên phát hiện ra Dương Hùng vốn đi cùng Lăng Phong. Sau khi Lăng Phong quay ra, lại không thấy anh ta ra cùng.
- Có chuyện gì vậy? Tiểu Lăng, anh Dương đâu?
Tống Thiên liền đi qua hỏi.
- Anh Dương đi về trước rồi!
- Tiểu Lăng, xem ra anh Dương vẫn không thể cởi bỏ được phiền muộn trong lòng, vẫn không muốn quay trở lại rồi!
Tống Thiên thở dài một hơi nói.
- Phiền muộn trong lòng? Anh Tống, rốt cuộc trong quá khứ của anh Dương đã xảy ra chuyện gì vậy?
Lăng Phong tò mò hỏi.
- Tôi cũng không biết rõ lắm. Tôi cùng anh ấy quen biết nhau cũng đã mấy năm nay, bắt đầu từ khi tôi vào làm nhân viên bảo vệ trị an trong nhà máy. Nhưng từ đó tới giờ, anh ấy cũng chưa từng nói với tôi về quá khứ của anh ấy!
Tống Thiên lắc đầu.
-Anh Lăng, quá khứ của anh Dương rất oanh liệt đấy!
Hùng trọc nghe được hai người bọn họ nói chuyện, vội vàng nói chen vào.
- Hả? Anh biết sao? Nói một chút xem nào!
- Ha ha, cái này tôi cũng không hiểu rõ lắm. Khi anh Dương đang nổi danh trên giang hồ, tôi còn đang học sơ trung! Chỉ nghe người ta nói, lúc đó thân thủ của anh Dương rất tốt. Một người anh ấy thể thoải mái đánh lại bảy tám người. Lúc ấy anh ấy cũng có một nhân vật khá nổi danh. Dưới quyền anh ấy cũng có tới mấy chục đàn em. Rất uy phong!
Hùng trọc khoác lác nước miếng bay tứ tung.
- Trọng điểm!
Lăng Phong tức giận nói.
- A, chính là sau này, không biết vì sao, anh Dương đột nhiên tuyên bố rửa tay gác kiếm. Từ đó về sau thật sự không ai còn nghe thấy tin tức về anh ấy nữa. Điều làm người ta thật sự không ngờ được chính là, một nhân vật uy phong như vậy, không ngờ có thể an an phận làm một nhân viên bảo vệ trị an nhỏ nhỏ trong một nhà xưởng!
- Hết rồi?
Lăng Phong kinh ngạc nhìn anh ta.
- Hết rồi!
- Toàn nói những lời vô nghĩa. Nói vậy có khác nào chưa nói chứ?
Lăng Phong tức giận quay người bắt đầu cảm thấy xem thường anh ta.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện