[Dịch]Chủ Mẫu Mạnh Nhất - Sưu tầm
Chương 17 : Đụng đến ta, muốn chết?
.
Úc Băng nghe lời nói của Tô Vãn, nghi ngời nói: “Ý của ngươi là, làm cho ta giống như đã bỏ trốn, ngươi sẽ giúp chúng ta sao?”
Tô Vãn cảm thấy rất chán ghét mùi phấn son này, hẳn là Nam Cung Như Doanh, theo bản năng lùi lại hai bước, vươn đôi tay nhỏ bé trắng ngần: “Ta sẽ chứng tỏ cho ngươi thấy!”
“Ngươi có biết biểu cữu rất nghèo?” Úc Băng buồn bực hỏi.
Tô Vãn nhún nhún vai: “Vậy thì quên đi, ngươi phải biết rằng không bao giờ ta làm ăn lỗ vốn, hơn nữa nếu biểu tỷ của ngươi biết ta giúp cô bỏ trốn, không biết chủ mẫu sẽ truy cứu ta như thế nào đây?”
Úc Băng nghe cô nói vậy, thất vọng thở dài một hơi: “Ai.. Xem ra không có hi vọng, ngay cả Vãn Vãn thiện lương cũng không thể giúp ta.”
Tô Vãn khẽ nhếch môi, lạnh lùng cười nói: “Ngươi thật sự định bỏ trốn như vậy, sao không làm từ sớm, bây giờ lại đến cầu ta, ngươi thật sự thấy đệ nhất thiên hạ phế vật có thể làm sao? Hay là ngươi có dụng ý khác?”
Úc Băng lại thở dài một tiếng: “Vãn Vãn thế nhưng lại hoài nghi biểu cữu của người, có trời đất chứng giám, biểu cữa ta nhất định không có tính kế gì với ngươi, nếu không lập tức bị thiên lôi đánh chết!”
Tô Vãn giả cười hai tiếng: “Ha ha, vậy sao. Biểu cữu, thời gian không còn sớm, ta muốn nghỉ ngơi, bye bye.” Dứt lời, liền thả người nhảy xuống, làn váy trắng nhẹ tung bay, thân thể nàng chậm rãi rơi xuống đât.
Úc Băng nhìn bóng dáng của nàng đi xa, đáy mắt hiện lên chút tán thưởng, nữ nhân này quả thực trong tưởng tượng của nàng có chút bất đồng.
Tô Vãn trở lại sương phòng, rút trường kiếm thô lỗ chém chiếc ghế ra làm hai, đồng thời hướng về phía Thủy Nguyệt hô to: “Đem đồ bỏ đi này vứt đi. Ai làm ta mất hứng, nhất định ta sẽ làm co kẻ đó như đồ bỏ đi này!”(Ari:Mất hình tượng quá ^^)
Thủy Nguyệt chần chừ vâng một tiếng, lập tức thu dọn. Úc Băng ở trên nóc nhà nhìn thấy cảnh tượng như vậy, cười nhẹ thành tiếng, hóa ra nàng ta là một tiểu hổ.
……
Ngày đại hôn càng ngày càng đến gần, Tô Vãn càng ngày càng luống cuống, gần như mỗi ngày đều phải phá hư một cái ghế con hoặc là cây cảnh trong nhà. Làm cho Thủy Nguyệt cùng A Bích sợ đến mức e dè, làm gì cũng đặc biệt cẩn thận.
Nàng cảm thấy rất phiền chán, ngay cả chuyện cho Đức Lâm công chúa Nội công tâm pháp cũng bỏ quên. Nhưng vị công chúa không câu nệ tiểu tiết này chạy thẳng đến quý phủ, làm cho cho toàn bộ phủ tướng quân náo loạn cả lên, bận làm chuyện này đến chuyện kia.
Đức Lâm công chúa không quen nằm trên tiểu tháp, lười biếng vặn thắt lưng: “Lâu Vãn, ngươi ở nơi này thật thoải mái, nếu không ta ở đây thêm vài ngày đi. Ở trong cung thật buồn, ngươi biết không, ở đấy chẳng có ai chơi với ta. Ta ở đây, ngươi còn có thể dạy ta tập nội công.”
Tô Vãn chần chừ ách một tiếng: “Này này, như thế sao được. Nếu dọa đến Thái Hậu và Hoàng thượng, hơn nữa công chua nhìn cảnh tượng phủ tướng quân bây giờ đi,ngươi muốn nhìn thấy cảnh tượng như thế này?”
“Không muốn, ngươi giúp ta bảo các nàng đi, nói thế nào cũng được. Dù sao bản công chúa cũng quyết định sẽ ở đây rồi…” Đức Lâm hưng phấn nói xong, đồng thời ôm một cánh tay của Tô Vãn, làm ra dáng vẻ dù có đánh chết cũng không buông tay.
Cuối cùng Tô Vãn chỉ có thể đầu hàng.
Ban đêm Tô Vãn đưa Đức Lâm công chúa đi ngắm sao, ban ngày lại đưa nàng ấy đến hoa viên luyện nội công. Hai người cứ thế chơi đùa, nhưng mà sự yên tĩnh này chẳng kéo dài được bao lâu.
Đức Lâm công chúa là công chúa đương triều duy nhất. Hoàng thượng, vương gia, thái hậu đều coi nàng ấy là bảo bối mà cưng chiều. Quyền lực của nàng ấy lớn như vậy, nếu mượn quyền lực để báo thù cũng có thể.
Tô Vãn mang theo Đức Lâm , nhảy lên nóc nhà của phủ tướng quân, hai người đứng trên một tòa viện có vẻ hoang vắng,cũng đã là đêm khuya, nhưng đèn vẫn sáng như thế.
Đức Lâm tò mò hỏi: “Tướng quân phủ đã trễ như vậy còn có người làm việc sao? Thật kì lạ, Lâu Vãn chúng ta xuống xem đi!”
“Không cần, ở trên này rình coi là được rồi!” Tô Vãn thần bí chỉ viên gạch ngói, Đức Lâm hưng phấn vỗ tay:”Ngươi quả nhiên rất thông minh, mở ngói ra xem là biết bên trong đang làm gì!”
Mở ngói ra, nhìn vào trước mộc án, nữ nhân kia chính là đại phu nhân, nàng đang xem xét sổ sách. Chiếc túi lụa đang bọc kia chính là tiền bạc của phủ tướng quân.
Bà nghiêm túc xem xét sổ sách, sau khi đếm bạc xong, lấy một chiếc túi từ bên hông mình xuống, bỏ một đĩnh bạc từ trong túi của mình vào trong túi tiền của phủ.
Đức Lâm nhẹ nhướng mày, nghi hoặc hỏi: “Phu nhân đang làm cái gì? Sao lại lấy bạc của chính mình cho vào chiếc túi kia, còn sửa lại sổ sách?”
Tô Vãn chớp mắt, trước đó vài ngày nàng đã đến phòng thu chi, có mấy nhóm thu chí là báo sai, đặc biệt là chuẩn bị gia cụ cho Lâm Thủy Uyển. Nàng cũng cảm thấy rất kì quái, không nghĩ tới khi Đức Lâm xuất hiện,nàng vận khí tốt lại bất gặp cảnh tượng này.
Tô Vãn không nói gì, kéo tay Đức lâm nhảy xuống vườn, đi thẳng vào phòng thu chi.
Đại phu nhân thấy có người xông tới, hoảng sợ ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tô Vãn và Đức Lâm đứng trước mặt, sắc mặt lập tức trắng bệch, ngay cả lời nói cũng run rẩy: “Công……công chúa điện hạ, các ngươi…”
Đức Lâm cười híp hai mắt tiêu sái đi đến, cầm lấy sổ sách, tặc lưỡi hai tiếng, ngạc nhiên nói: “Hóa ra Đại phu nhân vẫn ở đây chỉnh sửa sổ sách nha! Khó trách lúc này vẫn còn ở lại làm việc, ta tưởng mọi người trong tướng quân phủ rất chăm chỉ, hóa ra..”
Tô Vãn thần sắc bình tĩnh nhẹ nhàng đi đến nắm lấy tay Đức Lâm: “Công chúa, ngài đang hiểu lầm Đại phu nhân rồi! Nàng ấy là chủ mẫu, sao có thể…”
Đức Lâm thô lỗ hất tay Tô Vãn: “Lâu Tứ thiểu thư, cũng bởi vì nàng ta là chủ mẫu, làm như vậy càng không thích đáng!”
Đại phu nhân thấp thỏm nhìn hai ngươi trước mặt, cuối cùng cũng hiểu được vị công chúa này muốn nhúng tay vào chuyện này, vậy tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì? Vị trí chủ mẫu của bà ta còn có thể giữ lại sao?
Đêm nay nhất định không yên tĩnh.
Giờ Tý (từ 11h đêm đến 1h sáng): Trong đại sảnh của tướng quân phủ.
Lâu Thương Trạch sắc mặt tái xanh ngồi trên ghế, bên cạnh là Đức Lâm công chúa, phía dưới là Nhị phu nhân, bên phải là tiểu thiếp Nam Cung Như Doanh, Úc Băng, Lâu Nghiên hợp lại đứng ở bên kia. Lâu Vãn lẳng lặng đứng thẳng trên đại điện.
“Vãn Vãn, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?” Lâu Thương Trạch trầm giọng hỏi.
Lâu Vãn nghiêng nửa thân nói: “Vãn Vãn và công chúa đang đi ngắm sao, thấy đã là giờ Tí mà trong phòng thu chi vẫn sáng đèn, hiếu kỳ liền đến xem có ai đang làm gì bên trong, thì không ngờ nhìn thấy Đại phu nhân đang sửa lại sổ sách, rút bớt tiền của phủ. Hơn nữa, Vãn Vãn đã nhìn qua sổ sách, nhìn thấy đồ đạc mà Lâm Thủy Uyển mua thêm tất cả đều báo khống. Tỷ như ghế là từ gỗ cây lê so với gỗ đàn hương còn kém xa nhưng trong sổ sách lại viết là của gỗ đàn hương”
Lâu Thương Trạch nghe xong, tức giận hất vớ tan mấy ly trà, thấp giọng nói:”Úc Tiêm Tiêm, người còn muốn nói gì sao?”
Đại phu nhân hoảng sợ trừng lớn hai mắt, nhìn Lâu Thương Trạch trước mặt, toàn thân tím tái, chưa bao giờ thấy lão gia quát lớn như vậy, nước mắt liền trào ra. “Lão gia, đúng là khi Lâm Thủy Uyên mua thêm gia cụ, quản gia đứng giữa ăn hoa hồng, Nhưng đêm nay, thiếp thân đã lấy bạc ra bù vào!”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện