[Dịch] Chồng Tôi Là Quỷ (Ngã Đích Lão Công Thị Quỷ Vật)
Chương 35 : Chương 35
Người đăng: nhovehanoi
Ngày đăng: 16:00 23-06-2020
.
Tôi có chút nôn nóng, sao vừa rồi lại không hỏi nữ quỷ kia tên là gì, nếu không hiện tại chỉ cần báo tên là có phải dễ dàng rồi sao?
“Chính là… là… bạn gái của anh hồi đại học. Tôi gặp cô ấy, cô ấy vẫn ở nơi đó chờ anh.”
“Không phải cô ấy đã kết hôn rồi sao? Cô định làm gì? Tôi còn phải đi đưa nước.” Nói rồi anh ta đi vòng qua tôi, anh ta như vậy, tay lại cầm hai bình nước, tôi cũng không dám cản lại.
Nhìn anh ta lên xe máy, tôi chỉ có thể ở bên cạnh sốt ruột nói: “Thật sự, cô ấy vẫn ở phòng học múa chờ anh. Anh đến gặp cô ấy rồi cô ấy sẽ đi.”
Anh ta nổ máy rồi đi xa, bà chủ tiệm ngồi trong tiệm ở phía sau cười nói: “Cậu ta đã kết hôn, lại có con rồi. Tiểu nha đầu cô nghĩ thế nào lại đến nhà nước ta gây chuyện vậy? Hừ, đi đi, đừng làm phiền tới việc buôn bán của tôi.”
Lòng đầy sốt ruột, nhìn thời gian này, phỏng chừng chỉ hai giờ nữa trời sẽ tối. Đến lúc đó, thân thể của Khúc Thiên vẫn ở nơi đó, chỉ là một khối thi thể bất động, lỡ như bị chó hoang gì đấy vào thấy được mà cắn xé thì phải làm sao bây giờ?
Nhưng bà chủ cửa hàng đã bắt đầu đuổi người, tôi cũng không thể mặt dày ở trong cửa hàng nhà người ta chờ. Tôi liền sang bóng cây bên kia đứng chờ, hôm nay bất luận thế nào tôi cũng phải bắt người đàn ông này cùng đi một chuyến tới tòa nhà kia.
Đứng dưới bóng cây, tôn nôn nao vạn phần, nghĩ tới Sầm Tổ Hàng, anh ấy lại không cho tôi một chút phản ứng nào, khiến tôi thậm chí còn hoài nghi liệu anh ấy có thật ở trong thân thể tôi không. Nếu anh ấy cùng tôi ở bên nhau, có lẽ tôi sẽ không thấy có bao nhiêu khó chịu. Hiện tại là chỉ một mình tôi, một mình, phải đối mặt với sự xem thường của người khác. Lo lắng, nôn nóng, bất lực đều xuất hiện. Trong lúc nhất thời không khống chế được, nước mắt từ từ rớt xuống.
Tôi biết dù có khóc cũng vô dụng, tôi cũng biết khóc chỉ là biểu hiện của sự yếu đuối. Tôi đã không còn là một đứa trẻ, tôi không nên khóc. Tôi tự động viên chính mình, hút hút cái mũi, cố gắng không để mình khóc nữa. Ban ngày ban mặt, khóc lóc ở trên đường sẽ rất khó coi.
Tôi thở dài một hơi, thấy được bên kia xe máy đã quay lại liền chạy nhanh tới, đứng trước chiếc xe đã dừng lại của anh ta, nói: “Đại ca à, anh nhất định còn nhớ rõ, mười mấy năm trước anh cùng một cô gái có hẹn ở phòng khiêu vũ, nhưng anh còn chưa đến thì nơi đó đã bị cháy. Cô gái đó đã chết ở bên trong.”
Người đàn ông kia cầm bình nước liền ngây dại. Môi run run một hồi lâu mới nói: “Sao cô lại biết được? Khi đó, chuyện này căn bản là không ai biết cả.”
Xem ra đã có tác dụng, tôi chạy nhanh tới, nhỏ giọng nói: “Cùng tôi quay lại trường đi. Bạn tôi bị cô ấy giữ ở trong phòng khiêu vũ kia. Cô ấy nói muốn gặp anh thôi.”
“Cô ấy… không phải đã chết sao?”
“Đi là anh có thể nhìn thấy cô ấy.”
Mặt người đàn ông trắng bệch: “Cô bảo tôi đi gặp quỷ. Tôi… tôi…”
“Nếu anh không đi, bạn tôi sẽ gặp nguy hiểm.”
“Tôi không đi.” Giọng anh ta rất dứt khoát.
Chẳng lẽ thật sự không có biện pháp nào sao? Nữ sinh kia ở đó chờ anh ta nhiều năm như vậy, anh ta lại không chịu đi gặp một chút. Như vậy chẳng lẽ Khúc Thiên thật sự phải ở kia qua đêm sao? Tôi có nên đến đấy ở bên cạnh anh ấy hay không? Tôi… tôi không dám. Tôi nóng ruột, hốc mắt đã đỏ hồng, cảm thấy ngực hơi hơi đau một chút, nhíu nhíu mi nhắm mắt lại. Cơn đau kia rất nhanh biến mất. Chờ khi tôi lần nữa mở mắt ra, người đàn ông kia đi về phía tôi.
“Đi thôi.” Anh ta nhàn nhạt nói với tôi, sau đó quay vào nói với bà chủ bên trong xin phép đi ra ngoài một chút. Bà chủ đó hung hăng trừng mắt nhìn tôi, rồi quay sang anh ta xua xua tay.
Người đàn ông kia đi tới ven đường vẫy tay gọi xe. Tôi đi theo lên xe, nhưng trong lòng lại đầy thắc mắc, không rõ anh ta như thế nào lại đột nhiên thay đổi. Thay đổi này quả thật quá nhanh đi. Vừa rồi nói chuyện vẫn là bộ dáng hùng hùng hổ hổ, trong nháy mắt lại hợp tác như vậy.
Ở trên xe, tôi nhìn anh ta, còn anh ta luôn nhìn ra ngoài cửa sổ xe. Tôi nhỏ giọng nói: “Sư huynh, anh…” Cùng đàn anh học cùng trường, gọi một tiếng sư huynh hẳn cũng được đi.
Anh ta không nói lời nào, cũng không nhìn tôi, vẫn luôn nhìn ra phía ngoài cửa sổ. Tôi nhỏ giọng nói: “Chuyện này, cảm ơn anh. Bằng không bạn tôi đêm nay không chừng sẽ xảy ra chuyện.” Tôi vừa nói xong, anh ta liền hung hăng trừng mắt quay lại nhìn. Tôi rụt cổ lại, không dám nhìn thẳng vào mắt anh ta.
Quả thật cảm thấy anh ta rất kỳ quái.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện