[Dịch]Chồng Ngốc, Vợ Lưu Manh - Sưu tầm
Chương 7 : Say tình (h+)
Ngày đăng: 19:06 08-09-2018
                                            .
                                    
             "A" - Lưu Ngọc cảm thấy cơ thể mình bị kéo mạnh xuống.
Rất nhanh,  vị trí của 2 người đã hoán đổi. Lúc này, Tiểu Nam đã ở trên. Cậu ấy  thật chủ động, chắc là do thuốc phát huy tác dụng.
Tiểu Nam hôn  cô, đầu lưỡi kia cũng bắt đầu công tiến. Bàn tay to lớn kia cũng trượt  khắp người cô rồi dừng lại ở cặp gò đang nhô cao kia xoa nắn.
Đôi  môi anh đào kia lướt qua má, chạm vào vành tai cô rồi lướt qua xương  quai xanh,xuống thấp hơn nữa. Mỗi nơi, nó lướt qua đều để lại những vết  đỏ, như thể đánh dấu chủ quyền. Đôi môi kia dừng lại ở nhũ hoa trên đôi  gò căn tròn, cắn mút trêu đùa.
" A...ưm..."
Cô cảm thấy thật tê dại cứ như có dòng điện xoẹt qua người, chạy khắp cơ thể cô.
Bàn  tay kia bắt đầu không chịu yên phận, trượt xuống, cởi bỏ khóa quần của  cô, chạy vào trong đồ lót.Bàn tay kia chạm vào hoa huyệt của cô vừa thăm  dò vừa kích thích. Thoát chốc, " cô bé " kia đã ướt đẫm.
Cuối  cùng, những mảnh quần áo vướn víu trên người của hai người cũng được lột  bỏ. Lúc này, cả hai thật trần trụi. Xúc cảm va chạm gữa da thịt cũng  mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
Cô cảm thấy vật đàn ông của ai đó đã thức tỉnh. 
" Ưm...a..."
Tiểu  Nam tiến vào trong cô, rất nhanh, rất thuần thục và rất lâu. Đây thực  sự là đứa trẻ Tiểu Nam mà cô biết sao? Không, bây giờ cậu ấy là một  người đàn ông thực sự.
...
Một lần, hai lần, ba lần, cô  cũng không biết đêm nay đã cùng Tiểu Nam làm bao nhiêu lần, bao nhiêu tư  thế. Cô chỉ biết đây là một đêm rất tuyệt, rất nồng cháy trong tình cảm  của cô và Tiểu Nam. 
Lưu Ngọc cảm thấy rất say nhưng không phải  vì rượu mà là vì tình. Đó là cảm giác được thỏa mãn, được trầm luân  trong tình yêu và dục vọng.
-
-------------------
Tại  phòng cấp cứu và chăm sóc đặt biệt, Trần Kiều Hoa đang chăm sóc cho mẹ  chồng của mình trên giường bệnh. Tối qua, đột nhiên mẹ chồng này của bà  bệnh cũ tái phát, ngất xỉu ở gần cầu thang. Cũng may bà kịp thời phát  hiện, đưa đến bệnh viện, cả đên không quản mệt mỏi mà chăm sóc. 
May mắn, lão phu nhân nhịp tim đã ổn định. Bà đã tỉnh lại, sắc mặc cũng có nét hồng hào.
Nhìn  cô con dâu đang đang dọn đi bác cháo vừa đúc xong cho mình, đồng thời  kiểm tra kim truyền dịch đang chảy, bà thở dài: " Kiều Hoa, lão già này  lại khiến con phải lo lắng rồi " 
" Mẹ, sao mẹ lại khách sáo như  vậy. Chúng ta vốn là người một nhà mà. Huống hồ, con đã hứa với Tuấn  Khải sẽ chăm sóc mẹ và Tiểu Nam thật tốt" - Trần Kiều Hoa nắm lấy tay  bà, mỉm cười trả lời.
" Dương gia quả thật tích được nhiều phước  đức nên mới có được một một đứa con dâu như con. Tuấn Khải nó bạc mệnh  mà mất sớm, để lại một mình con và Tuấn Nam. Nhưng Tiểu Nam cũng vì tai  nạn lần đó mà mất trí nhớ mà trở nên khờ khạo. Dương gia không một nam  tử trụ cột. Nếu không phải con tháo vác, ngày đêm bận bịu lo trong lo  ngoài thì e Dương gia ta cũng không có ngày hôm nay " - nói đến đây, mắt  bà cũng đã ngấn lệ.
" Mẹ, mẹ lại như thế rồi. Đó là trách nhiệm  của con. Con gả vào Dương gia thì chính là người của Dương gia,vì Dương  gia phí chút tâm sức thì có đáng là bao". 
" Ta thật hy vọng,  Tiểu Nam sẽ sớm ngày binhf phục để tiếp quản gia nghiệp của Dương gia.  Nếu có thể cưới được một người vợ giỏi giang như mẹ của nó thì tốt biết  nhường nào" - nhắc đến đứa cháu đáng thương này, bà thực rất lo lắng "  Đúng rồi Kiều Hoa, con mau mau trở về xem Tiểu Nam. Hiện giờ chỉ có một  mình nó ở nhà, ta sợ nó lại chạy loạn như lần trước. Mau, con mau về đi "  
" Cũng được, vậy mẹ nhớ giữ gìn sức khỏe. Con về nhà một lát  rồi sẽ đến ngay. Nếu có chuyện gì mẹ cứ gọi quản gia Ân, ông ấy ở bên  ngoài" - Trần Kiều Hoa không quên dặn dò mẹ chồng. 
" Ừ, mẹ biết rồi " 
Trần  Kiều Hoa rời phòng bệnh trở về nhà. Nhưng khi về đến nhà lại phát hiện  ngoài cổng không có người canh gác. Tâm sinh bất an, bà bước nhanh vào  nhà.
Trong phòng khách, tất cả vệ sĩ, người làm đều đang nằm ngủ trên đất, tay chân đều bị trói lại. 
Biết có chuyện chẳng lành, bà bước nhanh lên cầu thang, hướng về phía phòng con trai. Quả nhiên, không thấy Tiểu Nam. 
Định  thần lại một chút, Trần Kiều Hoa xoay người trở về phòng mình. Bà bật  laptop lên, mở hệ thống định vị GPS tốc độ cao để dò tìm. Rút kinh  nghiệm từ lần trước Tiểu Nam đi lạc, bà đã bí mật cấy dưới da cậu một  con chip định vị công nghệ cao. Kích thước của nó cũng khá nhỏ như một  hạt tấm cho nên cũng không ảnh hưởng đến sức khỏe. Bây giờ, thì con chip  kia có thể phát huy tác dụng rồi. Bà chuyển dữ liệu đó qua điện thoại  di động. Sau đó liền mang thêm người để đi cứu con trai.
Trên  đường đi, bà suy nghĩ chuyện này có lẽ là một vụ bắt cóc nhưng khi kiểm  tra điện thoại thì không thấy bất kì tin nhắc hay cuộc gọi tống tiền  nào. Vậy mục đích của chúng là gì, là trả thù ư. Cũng có thể lắm, bà  lăng lộn trên thương trường mười mấy năm nay, quả thực đắc tội không ít  người. Nếu thực là vậy thì chẳng phải Tiểu Nam sẽ gặp nguy hiểm rồi sao.
"A Liu! Nhanh! Nhanh hơn nữa! Thiếu gia đang gặp nguy hiểm". - Bà ra lệnh cho tài xế lái xe nhanh hơn.
Đằng  sau, những chiếc xe chở các thủ vệ cũng tăng tốc nhanh hơn. Chưa đến 15  phút, đoàn xe đã đỗ trước cổng một khách sạn cao cấp. Mặc kệ sự ngăn  cản của bảo vệ, bà cùng 16 thủ vệ kia vẫn xông vào. Những người đang vào  thang máy cũng bị "ném" ra ngoài. Bà cùng thủ vệ tiến vào thang  máy.Thang máy bắt đầu đi lên tầng cao nhất của khách sạn, khu vực chỉ  dành cho khách vip.
Rẽ phải trên hành lang,đi qua 3-4 phòng bà đã  tìm được phòng cần tìm.Là phòng số 102, nút đỏ trên màn hình điện thoại  của bà nhấp nháy. Không sai, chính là phòng này.
" Còn chờ gì nữa, lập tức phá cửa " - bà ra lệnh một cách giận dữ.
Ngay lập tức, các thủ vệ cùng nhau "tông" cửa. 
Lúc  này, bàn tay của Trần Kiều Hoa đã nắm chặt thành nấm đấm, ánh mắt cũng  đằng đằng sát khí. Dám bắt cóc con trai bảo bối của bà, bà nhất định sẽ  cho kẻ đó chết không có chỗ chôn. 
                
                            
                                .
                            
             
                
Bình luận truyện