[Dịch]Chồng Ngốc, Vợ Lưu Manh - Sưu tầm

Chương 30 :  Lưu Ngọc \'ốm nghén\' ?

Người đăng: 

Ngày đăng: 18:46 30-09-2018

.
Sáng hôm sau, phòng hồi sức đặc biệt, Lưu Ngọc mơ màng mở mi mắt. "Lưu Ngọc, cậu tỉnh rồi !" - Tô Thư Kỳ mừng rỡ. Lưu Ngọc khẽ gật đầu. "Đau không?" - Tô Thư Kỳ dùng tay ấn vào vết thương đang được băng bó sau lớp áo của Lưu Ngọc "Đồ độc ác! Cậu muốn tôi chết sớm đúng không?" Lưu Ngọc giận dỗi quát lớn. Vết thương vừa bị động làm cô đau đến choáng váng đầu óc. Con nhỏ Tô Thư Kỳ này rốt cuộc có phải là bạn cô không, muốn làm cô đau chết thì mới hả dạ sao? Tô Thư Kỳ phì cười - " Còn biết đau là tốt,còn biết đau là tốt. Bác sĩ nói sau khi cậu tỉnh dậy phải kiểm tra độ phản xạ để đảm bảo trí nhớ không bị tổn hại" " Tổn hại cái bà cô cậu! Lão nương bị trúng đạn chứ có bị đập đầu đâu mà kiểm tra phản xạ trí nhớ" - Lưu Ngọc rướn người muốn ngồi dậy. Môi cô mím nhẹ, chịu đau vì vận động. Tô Thư Kỳ giúp cô kê gối sau lưng, trách nhẹ. " Thật là, cậu đúng là chẳng bao giờ chịu nằm yên trên giường quá 3 phút" " Ai nói không yên, cậu ném lên giường tớ một soái ca xem tớ có nằm yên không!" "..." Lưu Ngọc nở nụ cười gian trá, đáp lời Tô Thư Kỳ khiến cô nàng á khẩu là niềm vui của cô. " Đúng rồi, Tiểu Nam của tớ đâu? Anh ấy an toàn chứ!" - Nhắc đến Tiểu Nam, Lưu Ngọc rất lo lắng. Tối qua lúc cô ngất đi không biết Ôn Thất và Tô Thư Kỳ có kịp đến cứu anh ấy không, nhỡ xảy ra chuyện... " An tâm, an tâm đi. Lão công nhà cậu hoàng toàn bình an vô sự. Tối qua cậu đánh nhẹ quá nên nửa đêm hắn đã tỉnh lại la hét om xòm tìm kiếm cậu, tớ chịu không nổi nên nhờ bác sĩ tiêm cho cậu ta một mũi an thần,ngủ say rồi." "Vậy bây giờ anh ấy ở đâu? Mấy người lớn trong nhà có biết chuyện tối qua chưa? Tuyệt đối không thể để họ biết.Còn nữa..." "Xem cậu kìa! Bản thân mình bị thương nặng như vậy mà còn lo lắng cho người khác,hỏi nhiều như vậy,lo chuyện không đâu không à!" "Người ta là lão công của tớ đó. Không lo lắng sao được!" "Rồi rồi rồi. Bây giờ đã là vợ của người ta rồi nên trong tâm chỉ có mỗi ông xã của cậu, cách xưng hô cũng thay đổi luôn rồi, đâu có còn quan tâm tới người bạn này nữa. Đúng là con gái gả đi như bát nước hất bỏ, đau lòng,đau lòng quá đi mất". "Cậu còn chưa trả lời câu hỏi của tớ" "Rồi rồi, nói ngay đây.Lúc cậu chưa tỉnh thì người đã tỉnh lại trước, cậu ta cũng đã đến đây thăm cậu. Gọi cậu mãi không dậy, còn khóc sướt mướt tưởng là cậu chết rồi. Thế nên Ôn Thất đã tẩn cho hắn một trận rồi lôi đi rồi". "Cái gì..." "Đùa đấy! Xem cậu căng thẳng chưa kìa!" Cửa phòng bị đẩy ra, Lưu Ngọc thấy Tiểu Nam, cậu ấy hấp tấp chạy đến ôm cô như đứa trẻ. Lưu Ngọc cũng choàng tay ôm anh, lần này quả thực rất nguy hiểm,vẫn may vẫn có thể sống sót mà gặp được anh. Ôn Thất đi phía sau, vào phòng rồi khẽ đóng cửa. "Vừa nhắc tào tháo thì tào tháo đến rồi kìa" - Tô Thư Kỳ nói xong liền đứng dậy đi về phía Ôn Thất để nhường chỗ cho Dương Tuấn Nam. "Vợ!Nhớ!" - Tiểu Nam như sắm khóc đến nơi. "Em cũng nhớ anh!" -Lưu Ngọc nhìn Tiểu Nam cười thâm tình" Tô Thư Kỳ nhìn thấy cái khung cảnh hạnh phúc này trong lòng cũng thấy vui vẻ. Người bạn này của cô cuối cùng cũng tìm được hạnh phúc thật sự của riêng mình. Chuyện của 6 năm trước cũng nên bỏ qua rồi. Hy vọng người đàn ông Dương Tuấn Nam này có thể thực sự một lòng một dạ với Lưu Ngọc, vĩnh viễn yêu và không phản bội cậu ấy. Nếu có thể thì hắn nên mãi mãi là một tên ngốc, ngốc mới không biết làm người khác đau lòng. "Honey à, em thấy Ngọc tỷ cùng Nam ca yêu nhau chưa kìa. Em đó, cũng đừng có lạnh lùng với anh quá"- Ôn Thất ôm lấy eo Tô Thư Kỳ dỗ ngọt, đồng thời đặt một nụ hôn lên má cô. "Làm gì đó hả, không biết xấu hổ" "Xấu hổ gì chứ, chúng ta đang thể hiện tình yêu chân chính đó" Tô Thư Kỳ thẹn đến đỏ mặt. Hắn thế mà công công khai khai 'chiếm tiện nghi' của cô, còn ở trước mặt Lưu Ngọc. Cô thiệt muốn kiếm cái lỗ mà chui xuống quá. Ôn Thất nhìn thấy dáng vẻ ngượng ngùng của Tô Thư Kỳ thì lấy làm vui sướng. Người yêu bé nhỏ của anh không ngờ cũng có cái bộ dạng yểu điệu thục nữ này. Toàn bộ quá trình đều được Lưu Ngọc thu vào đáy mắt. Oh no! Cô không ngờ cặp đôi này nhân lúc cô ngủ mà tiến triển nhanh như vậy. " Tiểu tử thối! Chẳng phải nói cậu sẽ cho tôi và mấy anh em tận mắt thấy cảnh cậu bạo dạng tỏ tình với Tô Hồ Ly sao? Nhân lúc tôi hôn mê lại lén đi một mình vậy hả" Lưu Ngọc trách Ôn Thất. Cái tên nhóc này chẳng nghĩa khí gì cả. Rõ ràng cả đám đã chuẩn bị mất công mất sức để tạo dựng 'một khung cảnh nên thơ' ở một nơi bí mật để cậu ta tỏ tình với người trong lòng là Tô Thư Kỳ vào mấy hôm nữa. Cô còn tốt bụng chuẩn bị ống nhòm từ xa và camera quay lén để bắt cận cảnh cái khoảnh khắc ấy.Vậy mà hắn dám lẻn đi đến đó trước. "Không có! Ngọc tỷ. Vẫn chưa đến... (nơi đó). Tóm lại, đệ vẫn có thể làm lại chuyện đó để kẻ nhiều chuyện như tỷ ngắm mà. Vẫn còn một nghi thức (cầu hôn) nữa mà!" - Ôn Thất đá mắt tinh quái với Lưu Ngọc. "Này,này! Mấy người có chuyện gì giấu tôi phải không?" -Tô Thư Kỳ nghi ngờ. "Không có chuyện gì đâu? Đi thôi!" Ôn Thất đưa cho Tiểu Nam cái túi nilong tròn tròn trong tay mình rồi kéo tay Tô Thư Kỳ rời khỏi phòng. Trả lại không gian riêng tư cho đôi vợ chồng son. "Vợ! Đói chưa. Ôn Thất có dắt Tiểu Nam đi mua cháo cho Ngọc.!" Tiểu Nam lấy trong túi nilong ra một hộp cháo rồi vui vẻ lắc nhẹ tay trước mặt Lưu Ngọc. "Đói rồi!" Lưu Ngọc đưa tay toang lấy hộp cháo nhưng liền bị Tiểu Nam phất tay cô ra, nhăn mặt. "Thất nói Tiểu Nam là chồng nên phải đúc cho vợ!" - Tiểu Nam tỏ vẻ kiêng quyết. Cậu loáy hoáy mở nắp hợp cháo rồi lục lọi khắp tủ đầu giường để tìm muỗng. Lòng Lưu Ngọc gợn lên một xúc cảm khó tả...là hạnh phúc. Mỗi muỗng cháo ăn vào miệng không chỉ thơm ngon trên vị giác mà ở tận trong tâm cũng lưu lại một hương vị ngọt ngào trân quý của tình yêu. Sau khi ăn xong Tiểu Nam đưa cho Lưu Ngọc mấy viên thuốc nhỏ nhỏ cùng một ly nước ấm. "Thất nói vợ bị ốm nghén nên phải ăn cháo và uống thuốc đúng giờ. Từ giờ Tiểu Nam sẽ chăm cho vợ uống thuốc và ăn cháo đúng bữa" Lưu Ngọc suýt nữa sặc đến nôn mửa. Cũng may mấy viên thuốc con nhộng đã nuốt xuống, nếu không cô thật sự sẽ cắn nát nó rồi chịu đắng chết mất. Ốm nghén!Ốm nghén cái gì chứ, kinh nguyệt của cô mấy ngày trước vừa dứt lấy đâu ra ốm nghén. Tên Ôn Thất đáng chết dám ăn nói bậy bạ như vậy, chờ cô xuất viện xem làm sao trừng phạt hắn. Tiểu Nam thấy cô ho sặc sụa liền vỗ vỗ lưng cho cô. "Vợ! Thuốc đắng lắm sao? Để Tiểu Nam đi mua kẹo ngọt cho vợ. Ăn kẹo rồi sẽ không thấy đắng nữa". "Không! Không! Đừng đi. Ổn rồi!" Dằn lại cơn sốc cùng cơn giận, Lưu Ngọc thăm dò Tiểu Nam. "Anh...anh biết 'ốm nghén' là gì không?" "Không biết. Thất không có nói!" Lưu Ngọc thấy Tiểu Nam nói rất chân thật liền thở phào nhẹ nhõm. Cũng may 'tâm hồn trong sáng' của ông xã cô vẫn chưa bị cái tên tiểu tử thối kia đầu đọc. Nhưng cũng không thể cứ để anh ấy nghĩ cô bị 'ốm nghén' mãi được. Chuyện này để người lớn hai bên biết lại càng thảm,nhất định họ sẽ hiểu lầm rồi hy vọng, cuối cùng rồi lại thất vọng mất. "Em không có bị ốm nghén. Ôn Thất gạt anh đó. Em chỉ hơi mệt một chút thôi! Tuyệt đối không phải ốm nghén" Thấy Tiểu Nam có vẻ ngờ ngợ nên Lưu Ngọc vội giải thích thêm, cô chỉ vào kim tim nước biển đang ghim trên tay mình. "Xem nè! Nhớ cái này không, lần trước anh bị ngất, em đưa anh đến bệnh viện bác sĩ cũng ghim cho anh cái này nè. Nhớ không?" Tiểu Nam lục lại trí nhớ, một lúc sau cậu liền hiểu ra chuyện. "Đúng rồi ha! Lần trước Tiểu Nam ghim cái này vì bị ngất, bây giờ vợ ghim cái này cũng tức là chỉ bị ngất, sẽ sớm khỏe lại thôi" Tiểu Nam cười tít mắt vì biết Lưu Ngọc không có bị 'ốm nghén' (cậu ấy nghĩ đó là bệnh nặng) nên rất hài lòng. Lưu Ngọc lại cảm thấy nhẹ nhõm khi lừa được tâm hồn ngây thơ của Tiểu Nam để cậu ấy không phải lo lắng cho vết thương của cô.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang