[Dịch]Chinh Phạt - Sưu tầm

Chương 26 : Hoàng tử Ẩn Tula - Gilly Amgoson

Người đăng: 

.
Phân thân Kakashi hướng đảo Ác quỷ lao vút đi, trên đảo Ác quỷ giờ phút này nhóm người được Ngọc Văn gửi đến rèn luyện đang đứng nghe Naruto thuật lại tình hình của làng lá hiện tại. Tất cả đều nhìn về ba người được Ngọc Văn giao cho đảm nhiệm chức hội phó là Kakashi, Sasuke và Gaara. Gaara lên tiếng: -Nếu phân thân của thầy Kakashi đã nói tất cả lực lượng trên đảo phải tập trung về làng đồng nghĩa với việc phía bên đó phải đạt tới mức không thể khống chế được, nhưng các người vẫn chưa tin tưởng vào sức mạnh tuyệt đối của hội trưởng cho lắm thì phải, ta nghĩ rằng không cần phải kéo hết về như thế, để Sasuke đi đến phía bắc khu thượng tộc thu một số tên kha khá về hỗ trợ là được, sau khi mọi việc xong rồi thì Sasuke sẽ giải quyết luôn tên Danzou, cậu nghĩ sao Sasuke. Sát khí phủ khu rừng, Sasuke đang ngồi trên một nhánh cây gần đó tay rút kiếm phóng nó cắm xuống giữa bãi đất giữa rừng, nhấc bước thuấn thân, Sasuke đáp trên cán kiếm nhẹ nhàng, cậu hời hợt nói: -Ta nhắc lại lần nữa và cũng là lần cuối cùng. Ở đây, tất cả các ngươi đã được hội trưởng thu về nếu còn bàn tán này kia về về quyền lực của Người, ta không ngại xẻ các người thành trăm mảnh trước khi những lời nói dơ bẩn từ trong miệng bọn ngươi đến bên tai cậu ấy, không ngại có thể thử xem. Kakashi đang tựa lưng đọc sách gần đó nhíu mày khi thấy mây trời đang ảm đạm đi vì sát khí nặng nề bốc lên từ Sasuke, anh gấp quyển sách lại tức thì sát khí tan đi, Kakashi nói: -Kiềm chế lại Sasuke, xem như em đã đồng ý, thế thì em nên nhanh chóng làm xong đi rồi trở về đây, hai tháng sau hội trưởng sẽ đến kiểm tra sự tiến bộ của mọi người, tất cả giải tán. Sasuke em nhân tiện báo cáo với hội trưởng về tiến độ thu phục khu thượng tộc của em. Sasuke nghe nhắc đến Ngọc Văn thì trong mắt dịu lại, sát khí tán đi không còn một mảnh. Suốt năm năm đi theo Ngọc Văn cậu đã được chỉ bảo rất nhiều, điều làm Sasuke kính trọng Ngọc Văn nhất ngoài sức mạnh thì còn là trí tuệ, thêm vào đó Ngọc Văn luôn đối xử với Sasuke như một đứa em trai khiến cậu đã giảm đi nỗi hận thù trong tim. Ngọc Văn như người anh cả luôn dạy dỗ, chở che cho Sasuke, Gaara như người anh hai yêu thương khuyên nhủ cậu và kéo cậu ra khỏi sự giết chóc khi Sasuke quá đắm chìm trong nó. Giờ nếu có ai nhắc đên Itachi đi chăng nữa thì cậu cũng cười xòa, quá khứ hành hạ cậu giờ đã như mây mây đen bị vén đi sau trời mưa, cậu đã được Ngọc Văn chỉ cho thấy hạnh phúc hiện tại quan trọng như thế nào. Gaara bên cạnh thấy Sasuke hơi ngẩn người thì cười cười nói: -Hết bệnh hận thù thì giờ cậu lại bị hai căn bệnh khác nặng hơn đấy Sasuke. Sasuke ngạc nhiên, rất ngây thơ cậu hỏi: -Bệnh gì vậy?. -Gay, brocom (yêu anh trai). Nói rồi Gaara biến mất trong tiếng nín cười hị hị của những người khác trong khu rừng. Sasuke mặt đen lại, trên trán nổi gân xanh chằng chịt, cậu hừ mạnh một tiếng, cả khu rừng chìm vào im lặng. Cậu nhìn chung quanh sau đó đánh một thủ ấn bằng tay. Vụt! Vụt! Vụt!..... Những bóng đen lao vút trong rừng sau đó xoát một tiếng, mười bóng đen hiện ra ngay ngắn hiện ra trước mặt Sasuke, trên lưng áo khoác họ có đồ án hình một đám mây trắng viền đỏ tươi – Sát đội. Mười người này là thành viên trong hội do Sasuke trực tiếp chỉ đạo được mệnh danh là lực lượng chiến đấu của hội. Dưới trướng của mỗi thành viên Sát đội có hàng vạn ninja trực thuộc, mỗi thành viên trong Sát đội đều là những thiên tài ninja siêu đẳng cấp bậc Thần giả tuổi đời của học cũng chỉ tầm khoảng 25 trở xuống, tất cả mười người đều được Ngọc Văn lựa chọn kĩ và để Sasuke đích thân thu về công hội. Kakashi nhìn Sát đội thì lắc đầu, Sát đội quá nặng khí tức sát phạt, giết chóc. Anh đã từng nói với Ngọc Văn điều này nhưng cậu nói rằng vấn đề đó cậu đã có định liệu. Trong công hội còn có Vệ đội với biểu tượng đám mây trắng viền vàng do Gaara chỉ huy, Thám đội với đám mây trắng viền xanh biển do anh chỉ huy. Mỗi người trong đội đều được Ngọc Văn nói rằng có khả năng đạt đến mức Tiên nhân nếu đi theo chương trình đào tạo của cậu ta. Ngọc Văn đi đến làng lá lần này mục đích thành lập Y đội và Luật đội, cậu nói rằng cậu biết hai người thích hợp lãnh đạo hai đội này. Ngọc Văn từng nói với Kakashi cậu thành lập năm đội trong hội là Sát đội biểu hiện cho chiến tranh, Vệ đội thể hiện sự bảo vệ, Thám đội tượng trưng cho tầm nhìn, Y đội là sinh mệnh của hội, Luật đội có trách nhiệm cân bằng hội. Với năm đội này và số lượng ninja dưới trướng hiện nay thì Ngọc Văn đã có nền móng vững chắc tại Akashi đại lục, cậu nói giờ chỉ còn phát triển dựa trên cơ sở này đến ngày chiến tranh toàn diện với Lục Đạo thì có 80% khả năng thắng. Kakashi tin tưởng điều này, anh ngẩng đầu nhìn về phương hướng đang có những dư chấn Chakra cực mạnh tỏa ra khắp bề mặt đại lục, đứng từ nơi anh có thể những cột khói bụi khổng lồ thay phiên nhau phóng lên trời cao. … ẦM!.... OÀNH!.... UỲNH!... Trong đám bụi bao trùm thiên địa, từ nơi hỗn độn và dày đặc này truyền ra những âm thanh va chạm, tiếng nổ ầm ầm rung động vòm trời. Lục Đạo hiện ra thân hình thê thảm, hắn giờ đây thực sự đã nổi giận, từ khi ra đời đến nay đây là lần đầu tiên hắn bị đối thủ đánh đến vô lực chống cự, tất cả mọi chú thuật, cấm thuật, ấn thuật đều vô hiệu chỉ bởi một nhát chém của đối phương, cận thân chiến đấu thì Lục Đạo càng thấm nhuần sự đáng sợ về kĩ thuật cận chiến của Ngọc Văn. -Chết tiệt tại sao bây giờ hắn lại mạnh vậy, có cái gì đó không đúng ở đây…. ROẸT!... Ánh chớp xanh lóe lên, thanh Kurogine chém ngang qua hông Lục Đạo làm máu tươi bắn ra, dư chấn từ lực kiếm làm nổ tan một khu rừng cách đó 40000km. Lục Đạo bắt một thủ ấn, phân thân làm trăm nghìn sau đó các phân thân đồng thời rút thanh kiếm đen tuyền phóng ra kiếm ảnh về Ngọc Văn. GẦMMMMMMM!....... Ngọc Văn há miệng gầm lên tạo ra chín luồng dư chấn lay động thiên không và thổi nát hàng trăm nghìn kiếm ảnh đang phóng đến. Lục Đạo thấy vậy thì hét to: -MƯỜI VẠN LUÂN HỒI!... Trên bầu trời xuất hiện vô số cánh cửa mang theo lực hút cường liệt nhằm vào Ngọc Văn hút đi. Không hề chần chờ Ngọc Văn chân dẫm mạnh một cái khiến hư không run rẩy, một tay cầm thanh Kurogine cắm vào mặt đất định trụ lại thân hình, tay còn lại rút khẩu Hades tụ tập Chakra và bắn vào cánh cửa lớn nhất cao hơn 70000 mét. ĐÙNG!.. Cánh cửa bị luồng Chakra nén đỏ sẫm bắn tan thành tro bụi. Cầm khẩu súng Hades, Ngọc Văn tiếp tục truyền lượng Chakra vô cùng vô tận vào khiến luồng ánh sáng càng mãnh liệt hơn sau đó cậu di chuyển nó quét ngang qua toàn bộ các cánh cửa. UỲNH! UỲNH! UỲNH!...... Một loạt tiếng nổ vang dội bung ra làm toàn bộ Akasai đại lục rung chuyển, dư chấn từ vụ nổ thổi bay tất cả trên đường đi của nó. Ngọc Văn không ngừng lại. Cậu nén Chakra vào súng và nhắm hướng Lục Đạo bắn liên tiếp hàng trăm phát. ĐOÀNG! ĐOÀNH! ĐOÀNG!.... Lục Đạo bây giờ đang rơi vào trạng thái nguy cấp, cận chiến hắn vốn không thể, bây giờ lại thêm ra khẩu súng tầm xa vô địch. Tránh né liên tiếp các phát bắn dữ dội từ bên dưới hắn vừa thuấn thân vừa bắt ấn bằng tất cả tốc độ sau đó hét lớn: -LỤC ĐẠ… UỲNH!... Thuật đạo mới hình thành chưa xong đã bị Ngọc Văn bắn tan tành. Trong làn khói bụi mờ mịt, Lục Đạo nhìn đối phương như một cỗ máy chiến đấu vô địch đang lao về phía mình, hắn cắn răng hút ba Tiên nhân ở ngoài xa lại thế thân sau đó giữ khoảng cách rồi lấy thanh kiếm đen đâm vào ngực. Phụt!.... Máu tươi phun ra từ lồng ngực Lục Đạo, hắn hai tay liên tục bắt ấn, cuối cùng Lục Đạo hét lên: -ATULA TẾ ĐẠO ĐẠI ẤN THUẬT!... Cùng lúc này ánh sáng tím từ nơi thanh kiếm đâm vào trên ngực Lục Đạo bắn ra mãnh liệt, chúng rơi xuống như mưa khắp một vùng mênh mông rộng lớn, màu sắc thiên không thay đổi, khói bụi phát ra từ các dư chấn nhanh chóng chìm xuống, khí tức sát phạt nặng đến nỗi các Tiên nhân cũng cảm giác khó thở chập chờn trong trời đất. Ngọc Văn mặc dù chìm đắm trong bản năng chiến đấu một cách vô ý thức để phát tiết nhưng chính bản năng chiến đấu cũng cảm giác được nguy hiểm đang kéo đến từ một hư không nào đó, cậu dừng lại thân hình, đôi mắt đen thẳm thăm dò nhìn vào hư không trên cao. Thiên địa lúc này đã thuần một màu đỏ tím, khí tức sát phạt đã nồng đượm, thân hình Lục Đạo bốc hơi thành các hạt nhỏ màu đỏ chúng bay ra rồi tụ lại thành một người thân cao hai mét, hình dáng tuấn vĩ, đôi con ngươi màu đỏ yêu dị, hai tay đầy móng vuốt, tám đôi cánh dơi màu đen mĩ lệ rộng hơn mười mét chập chờn lôi điện. Hắn đưa cặp mắt phát ra ánh sáng đỏ chói lòa chiếu đến Ngọc Văn, thăm dò không được thực lực của đối thủ hắn cất giọng trầm trầm: -Không ngờ đại lục nhỏ bé này lại có người hùng mạnh như ngươi, giới thiệu với ngươi nhân loại đáng kính. Ta là người của dân tộc Atula, bộ tộc Ẩn Tula, con trai của Đại đế Ẩn Tula bộ tộc Singther Amgoson, Hoàng Tử thứ 101 Gilly Amgoson. Tên đầy tớ nhỏ nhoi này của ta đã triệu hồi ta vượt qua hư không đến đây vì chiến đấu với ngươi, sức mạnh của ngươi nhận được sự kính trọng của ta. Trên hư không xa thẳm, có sáu bóng người đang đứng xem tình huống bên dưới chính là Angler, Agus và nhóm bốn cô gái Mikari, Gikuya, Kyuubi và linh hồn Akasai đại lục. Angler lúc này cười thong dong nói: -Không ngờ lại dẫn ra tên này, ta cũng từng nghe qua tộc Atula tại Ẩn Vũ trụ - Ẩn Tula chiếm địa vị rất cao tại vùng không gian này, điều này rất có ích cho sự phát triển của thằng bé. Agus này ông vào đóng băng quá trình trảm hồn của thằng nhóc lại, để nó tự ra đàm phán với tên Hoàng tử này. -Ta cũng nghĩ vậy. Agus nói rồi cất bước thuấn thân vào mảnh ngọc trên người Ngọc Văn sau đó tiến vào tâm linh cậu, nơi Ngọc Văn đang trảm hồn. ông vung tay khiến thời gian trong nơi này đóng băng lại và kéo Ngọc Văn ra khỏi tâm linh cậu trở về với ý thức bản thân. Bên ngoài, Gilly đang chờ đợi câu trả lời của Ngọc Văn. Hắn có ý muốn chiêu mộ Ngọc Văn vào trướng mình để có thêm một trợ thủ trong quá trình tranh đoạt vương tọa với các anh em khác. Chờ đợi hồi lâu vẫn không thấy đối phương trả lời và chỉ nhìn mình chằm chằm bằng đôi mắt đang bốc cháy ngọn lửa đen hừng hực, điều này làm hắn hơi khó chịu. Đang muốn lên tiếng nhắc nhở thì Gilly nhận thấy ánh mắt đối phương chuyển thành màu hoàng kim chiến ý, sát ý và Chakra từ Ngọc văn hoàn toàn ẩn đi. Ngọc Văn khôi phục bình tĩnh đánh giá Gilly.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang