[Dịch]Chinh Phạt - Sưu tầm
Chương 13 : Tế Hồn Thánh Ca
                                            .
                                    
             Bên  trong không gian đen kịt, Ngọc Văn và Kakyou đang rơi xuống rất nhanh.  Khi cảm nhận được mặt đất bên dưới, Ngọc Văn cố gắng ổn định lại linh  hồn mình và nâng Kakyou nhẹ nhàng tiếp đất. Dò xét một thoáng chung  quanh, địa hình dưới đáy vực là đất mềm xốp và đang khá lung lay có thể  sạt lở bất kì lúc nào, với thân thể thiên nhân của mình Ngọc Văn sẽ  không sao nhưng rất nguy hiểm cho Kakyou.
Linh hồn hỗn loạn trong cơ thể khiến Ngọc Văn không thể vận chuyển  Chakra, Nhất vĩ cũng nhận thấy sự yếu ớt của kí chủ, nó điên cuồng công  phá phong ấn. Ngọc Văn nâng lấy Kakyou, để nàng nằm một tư thế thoải mái  trong ngực mình, cậu bước nhanh trên các khối đá lao vút đi, Ngọc Văn  phải tìm được một nơi trú ẩn tốt để tìm cách chữa trị cho cô bé. 
Trong một hang động được dùng tay đào trên vách vực sâu, Ngọc Văn tiến  hành giải độc bằng cách nguyên thủy nhất – hút ra. Mở vạt áo Kakyou, nơi  vết thương đã bắt đầu hư thối bởi chất độc, may mắn là lúc truyền  Chakra sinh mệnh cho Kakyou đã giúp nàng phong ấn chất độc lại, lấy  trong sách trữ vật ra các dụng cụ cần thiết, cậu bắt đầu tẩy sạch vết  thương vô cùng nhẹ nhàng. Thấy miệng vết thương đã ổn, cậu ôn nhu dùng  miệng hút chất độc ra. Dùng băng vải mềm băng bó lại cho Kakyou, Ngọc  Văn ngồi điều tức và chìm vào tiềm thức để chữa trị linh hồn. Cậu dự  định khuya nay sẽ hỏi Angler và Agus về cách thắp lại ngọn lửa sinh mệnh  cho cô bé. Bằng mọi giá cậu phải cứu được Kakyou, những cảm xúc khác  thường trong tim dành cho nàng thôi thúc Ngọc Văn làm điều đó.
Đang điều tức hồi lâu thì cậu nghe được âm thanh yếu ớt của Kakyou:
-Khát…. Cho… nước…
Vì không thể vận dụng Chakra tạo ra nước, Ngọc Văn không do dự cắt cổ  tay mình đưa đến miệng cô, thấy Kakyou  không thế tự uống được Ngọc Văn  tự hút lấy máu mình sau đó dùng miệng mớm cho nàng. Kakyou uống rất  nhiều, năng lực tự hồi phục hiện tại vận hành không mạnh nên sau khi  Kakyou đã hết khát thì Ngọc Văn cảm rất hư thoát.
Lúc này Kakyou đã tỉnh, nhìn chung quanh cô phát hiện một người con trai  không rõ khuôn mặt đang nhắm mắt ngồi xếp bằng bên cạnh, trên cổ tay  trắng tinh sáng bóng như một món gốm tinh mĩ của cậu ta có một vết  thương khá sâu. Cô ngẩn ngơ nhìn người con trai trước mắt, khi mới gặp  Kakyou cũng chỉ hơi ấn tượng bởi khí chất lạnh nhạt, siêu thoát toát ra  từ người con trai này thôi, sau đó cô hứng lấy nhát kiếm cũng chỉ vì  phải bảo vệ quá trình thức tỉnh của tổ tiên, sinh ra và lớn lên trong  một gia tộc ninja cổ đại, được nhận định là tộc trưởng đời kế tiếp,  Kakyou luôn được giáo dục tư tưởng gia tộc là trên hết. Khi đó cô đã  nhận định là dù chết cũng phải bảo vệ quá trình thức tỉnh tổ tiên, không  biết rằng khi tỉnh lại đã thấy mình nằm đây. Kiểm tra vết thương thấy  được đã băng bó sạch sẽ, bỗng nhận ra điều gì cô giật nảy mình với gương  mặt sắp nhỏ máu liếc nhìn Ngọc Văn. Không thấy gì khác thường trên cơ  thể, Kakyou thở dài nhẹ nhõm.
Ôn nhu nhìn người đã cứu và băng bó cho mình, Kakyou rút chiếc khăn tay  tinh xảo từ tay áo kimono và lau mồ hôi chảy ra trên trán Ngọc Văn. Khi  tay cô lỡ chạm vào làn da trắng mịn trên gò má người con trai cô thấy  hàng lông mi bạch kim của cậu ta mở ra. Ánh mắt vàng bên trong sâu thẳm  ẩn chứa vẻ lạnh nhạt, hờ hững nhìn cô thật sâu khiến cô đỏ bừng mặt, lúc  này Ngọc Văn nói:
-Tiểu thư Kakyou đã tỉnh, ta nghĩ cô nên nghĩ ngơi và không nên di chuyển lung tung làm vỡ miệng vết thương.    
Kakyou ấp úng mở miệng với giọng lí nhí:
-Vâng… ngài không… không sao chứ?... Vết thương trên tay ngài có vẻ rất sâu. Ta… ta có thể giúp ngài băng bó chúng
-Không cần, tiểu thư nên nghĩ ngơi cho khỏe.
Lãnh đạm đáp lời, Ngọc Văn hơi thở dài nhắm mắt lại, Kakyou hiện tại  đang trong trạng thái Hồi Quang Phản Chiếu, trước khi trời sáng nàng sẽ  vĩnh biệt cõi đời, có lẽ Kakyou cũng cảm nhận được điều đó nhưng nàng  không muốn làm mình lo lắng. Vẫn đang nhắm mắt Ngọc Văn lạnh lùng lên  tiếng:
-Tại sao?. Lý do gì khiến ngươi đỡ nhát kiếm đó?.
Kakyou vốn muốn nói rằng vì muốn bảo vệ nghi thức nhưng điều gì đó ngăn  cô trả lời như thế, rất bối rối cô mặt ửng hồng dịu dàng đáp lời:
-Không vì gì cả?... Chỉ là lúc đó ta… ta tự dưng nhảy ra đỡ lấy nó… thế thôi. 
Nói xong cô quay đầu đi để che dấu sự bất an vì lời nói dối trẻ con của  mình. Nghe thế, Ngọc Văn nở nụ cười như ánh nắng buổi sớm và dịu giọng  nói:
-Ta sẽ không để cô chết. Có ta nơi đây thì thần chết không mang cô đi được. Yên tâm.
Những giọt nước mắt trong suốt lăn trên mặt cô lấp lánh phản chiếu ánh lửa trong hang động, hơi nức nở cô lên tiếng:
-Vâng…
Thấy nàng khóc Ngọc Văn lấy chiếc khăn trong ngực đưa cho Kakyou sau đó xoa đầu cô mỉm cười nói:
-Làm gì mà cảm động thế, mặt cậu lem luốc trong thật khó coi. Ha ha ha.
Hờn dỗi hứ một tiếng sau đó mỉm cười theo Ngọc Văn, Kakyou cảm thấy  trong lòng thật vui vẻ, đây là điều mà trước đây cô chưa từng cảm nhận  được suốt 14 năm ở trong gia tộc. Ngọc Văn và Kakyou trò chuyện rất  nhiều, rất nhiều về những kí ức và kỉ niệm của mình. Bên ánh lửa bập  bùng, trong hạng động tối tăm thỉnh thoảng vang lên những tiếng cười  trong trẻo, thánh thót và chân thành.
Lúc này đã đến giữa đêm, Ngọc Văn nói với Kakyou:
-Cậu nên ngủ một chút đi, khi nào mình gọi thì hãy thức dậy, chúng ta sẽ bắt đầu chữa trị cho cậu.
Nói rồi Ngọc Văn đỡ Kakyou nằm tựa vào vách đá, rút một chiến mền trắng  thật dày đắp lên người nàng. Quan sát thấy Kakyou đã ngủ, Ngọc Văn lấy  cuốn Bách Khoa toàn thư ra và bắt đầu viết những vấn đề cũng như thắc  mắc của mình lên trang sách trắng tinh. Angler trầm mặc hồi lâu sau đó  từng dòng chữ hiện lên:
-Để làm cháy lên ngọn lửa sinh mệnh đang sắp tắt thì có rất nhiều  cách nhưng,… để giải quyết vấn đề ngay lúc này thì không có phương pháp  nào. Ngay bên dưới lòng đất thung lũng Thủy Kính hồ này 20000 Km là nơi  ẩn thân của bộ tộc Cự Linh nhân, thủy tổ của bộ tộc này là một vị tiên  nhân, ông ta có nhẫn thuật đặc biệt chỉ ông ta mới thi triển được, nó  được có thể cứu được cô bé. Nhưng điều này là không thể nào, chưa kể  việc trạng thái hiện nay của cậu chủ không cho phép cậu đến đó trước  trời sáng, cho dù cậu có đến được thì cũng không có lý do khiến vị thủy  tổ này giúp đỡ cậu. Đây là biện pháp gần nhất rồi thưa cậu chủ. Thứ lỗi  cho tôi.
Ánh mắt cậu dần lạnh lùng và quyết đoán lên, cậu viết:
-Được rồi Angler, ta sẽ hỏi ý kiến thầy Agus xem người có biện pháp nào không.
Hơi chần chừ Angler viết:
-Được rồi cậu chủ.
3h sáng, Ngọc Văn có thể cảm thấy ngọn lửa sinh mệnh của Kakyou đang  chập chờn sắp tắt. Cậu nắm lấy mảnh ngọc sau đó tiến vào thế giới của  Agus. Lúc này Agus đứng trên một ngọn núi, hai tay ông chắp sau lưng,  nghe được Ngọc Văn đến Agus xoay người thở dài:
-Con đến rồi, Angler đã nói với con tất cả những biện pháp có thể rồi, ta…
-Thầy và ông Angler đang dấu con chuyện gì phải không, con có thể cảm  giác được, xin thầy hãy cho con biết biện pháp cứu cô ấy, cầu xin người.
Ngọc Văn cắt đứt lời Agus một cách dứt khoát, cậu đanh thép nói sau đó  quỳ xuống. Agus nâng Ngọc Văn dậy ngăn không cho cậu bé quỳ và ngạc  nhiên nhìn cậu, ông biết Ngọc Văn là người sẽ không bao giờ quỳ gối, mà  nay, không ngờ chỉ vì một cô gái có thể khiến cậu đi tới bước này. 
Với bản tính lạnh lùng, lãnh đạm và ẩn chứa sự tàn nhẫn sâu trong tâm  hồn của Ngọc Văn mà quỳ xuống vì một người khác khiến Agus một lần nữa  đánh giá lại tính cách của cậu bé. Angler và Agus đã sống vô tận năm  tháng, hai người biết một khi mang càng nhiều tình cảm thì con đường và  lý tưởng sẽ gặp rất nhiều trở ngại, ông hỏi:
-Tại sao con lại muốn cứu con bé, ta chắc con biết rõ những thứ tình cảm  đó không nên dành cho những người như chúng ta, con phải là người rõ  ràng hơn ai hết khi từ chối cô bé tên Lệ Băng đó. 
-Nhưng thưa thầy đối với một người mình đã công nhận là bạn mà để mặc  sống chết của họ thì kẻ đó không phải là nhân loại, nhất là người bạn đó  vì mình mà sắp mất di tính mạng. Người tu luyện chúng ta phải nhìn vào  bản tâm chứ không phải chối bỏ cảm tình, lý trí nhưng phải có tình cảm.
Nghe Ngọc Văn nói Agus hơi sửng sốt, bỗng ông bật cười thật to nói:
-Ha ha ha, xem ra con đã hiểu vẫn đề quan trọng mà con thiếu sót trong  quá trình tu luyện, đúng, là lý trí nhưng phải có tình cảm. Xem ra chúng  ta sống lâu quá nên đã quên cả vấn đề cơ bản này. Được rồi, ta sẽ nói  cho con biện pháp duy nhất để cứu cô bé kia. Đây là một đạo pháp không  hề liên quan đến nhẫn thuật được ba vị chủ tịch chúng ta sáng tạo, nó có  thể sử dụng ở bất kì không gian nào, đạo pháp này tên là Tế Hồn Thánh  Ca – một đạo pháp liên quan đến ý chí, linh hồn, sự tự nguyện cũng như  tình cảm của con dành cho người được thi pháp.
Dừng một chút Agus nói tiếp: 
Ý chí càng mạnh, tình cảm càng chân thành thì khả năng thành công và sự  chúc phúc cho người được thi pháp càng to lớn. Để sử dụng thuật này con  sẽ hát một bài hát, khúc ca đó cảm động Đại Đạo tinh linh trong hư không  đến và làm cháy lại ngọn lửa sinh mệnh của cô bé, bài hát có mức độ cảm  xúc càng cao thì Đại Đạo được dẫn đến càng nhiều. Vì mỗi người có một  bài hát riêng nên để nó có thể đến với mình, con cần nhìn thẳng vào bản  tâm và thiêu đốt hơn một nửa linh hồn mình để gọi ra ca khúc này.
Lúc này một thanh niên áo trắng với ánh mắt thông thái và thâm thúy hiện ra nói:
-Với tình trạng linh hồn đang hỗn loạn của cậu chủ hiện nay thì việc này  có thể khiến cậu vĩnh viễn chết đi, vì linh hồn tiêu tán nên không thể  phục sinh cho cậu tại tập đoàn. Chúng ta mong cậu suy nghĩ kỹ hơn rồi  làm, sau khi cậu đã quyết định chúng ta sẽ không ngăn cản cậu.
-Con làm. 
Không hề do dự Ngọc Văn đáp, nghe vậy Angler và Agus gật đầu mỉm cười, hơi cúi người Ngọc Văn nói:
-Cảm ơn hai người đã tin tưởng con, nếu con có chuyện gì xảy ra thì xin  hai người hãy chuyển lời nhắn cho tất cả rằng con đang có chuyện khẩn  cấp tạm thời không thể dứt ra được… Con,… thực ra con từ lâu luôn xem  hai người như người thầy, người cha của mình, con,… xin lỗi hai người đã  không nói ra sớm hơn, hai người bảo trọng, hẹn gặp lại.
Nói rồi Ngọc Văn biến mất khỏi không gian để lại Angler và Agus đang  ngẩn người, một cảm giác mới lạ mang tên gia đình và cha con dâng lên  trong tim hai người, cả hai xúc động thật sâu, Angler bật cười hóm hỉnh  nói:
-Không ngờ được thằng bé có thể khiến hai lão già sống hàng ức tỷ năm  chúng ta tâm trí bất ổn như thế, thôi chúng ta cùng quan sát nó và cố  gắng bảo vệ linh hồn thằng bé hết sức có thể. 
Nói rồi hai người cùng xoay người nhìn vào mặt gương khổng lồ hiện trên  bầu trời, bên trong là hình ảnh của Ngọc Văn với đôi mắt kiên nghị nhìn  Kakyou.
Ngọc Văn chìm vào tâm trí của mình, đi thật lâu, thật lâu trong tăm tối,  lúc này hiện ra một “Ngọc Văn” khác đứng đối diện cậu, Ngọc Văn biết  đây là bản tâm của mình. Kẻ đứng đối diện cậu có gương mặt băng giá,  lãnh đạm không chứa bất kì cảm tình gì, từ bên trong hắn toát ra sự tàn  nhẫn, quyết đoán, và lý trí cực điểm. Bỗng nhiên hắn nở nụ cười với Ngọc  Văn, không có có sự giả tạo chỉ có có sự chân thành, thuần khiết vô  cùng.
-Đây mới chính là ta sao?. Lạnh lùng, tàn nhẫn, lý trí đến cực điểm nhưng cũng chân thành, mãnh liệt đến chí cực. 
Tự thì thầm với mình, Ngọc Văn hiểu ra và cũng nở nụ cười giống hệt bản  tâm của mình, cả hai cùng bước đến đưa tay chạm vào nhau, ánh sách chói  lọi tràn ngập không gian bên trong tâm trí Ngọc Văn.
Mở mắt ra ngắm nhìn Kakyou đang ngủ say với gương mặt an tường xinh đẹp.  Đưa tay vuốt nhẹ mái tóc nàng, tâm cậu không còn tạp niệm, trong trái  tim Ngọc Văn lúc này tràn đầy hình ảnh của Kakyou, nàng ngượng ngùng,  nàng dịu dàng, nàng đỡ lấy nhát kiếm, nàng khóc, nàng vui vẻ,… hình ảnh  Kakyou choáng ngợp tâm trí Ngọc Văn , tình cảm của cậu dành cho cô bé  dâng lên mãnh liệt, cậu cất tiếng hát:
Sami de javon koiny gu kate….
I miru la la fussa de anomi piki jivein…
Nara si devon akaki laxiu…
…
Trong toàn bộ vùng không gian Vũ trụ khác nhau, các Đại Đạo tinh linh  vương bỗng tỉnh giấc. Họ nghe được một trái tim với tình cảm mãnh liệt  đang cất lên bài thánh ca của mình truyền đến những đứa con của Đại Đạo,  tình cảm này to lớn và chân thành đến nỗi đả động vào họ - vua các Đại  Đạo tinh linh. Xuyên qua hư không mà không ai có thể có thể cảm nhận  được, các Đại Đạo tinh linh vương giáng lâm đại lúc Akasai. Trong mắt họ  hiện lên hình ảnh tuyệt đẹp, cậu bé với mái tóc bạch kim xinh đẹp tuyệt  trần đang thiêu đốt linh hồn mình trong ngọn lửa hoàng kim tỏa ra từ  mắt cậu, cậu cất giọng ca trong trẻo, mạnh mẽ vang vọng trong vực sâu và  xuyên thấu qua hư không. Các Đại Đạo tinh linh vương cảm nhận được lời  cầu nguyện và sự chân thành, tha thiết trong lời hát của cậu:
…
Haka fimli magilli  de hono…
Cukavi chimi sa roigi… 
….
Các Đại Đạo tinh linh vương nghe bài hát và thực hiện lời cầu chúc của  họ lên người Kakyou, toàn bộ vực sâu bừng lên ánh sáng bảy màu phóng lên  hư không. Nhìn hai người đang an tường ngủ bên nhau với đôi bàn tay vẫn  còn đan chặt lấy, các Đại Đạo tinh linh vương Bay vút lên trời và biến  mất.
Trong không gian bên trong mảnh ngọc Angler và Agus nhìn hình ảnh hiện  lên trong gương, bây giờ họ đang vô cùng ngạc nhiên, họ không ngờ Ngọc  Văn có thể đả động đến Đại Đạo tinh linh vương:
-Không đơn giản chỉ là tình cảm bạn bè như lời thằng bé nhỉ Agus, bây  giờ chúng ta chỉ có thể theo dõi tình hình tiếp theo rồi quyết định  thôi, chưa bao giờ ta có cảm giác vô lực như lúc này, cái cảm giác như  vừa tìm được đứa con trai của mình rồi để nó mất đi ngay trước mắt mà  không thể làm gì. Chúng khiến ta thật khó có thể chịu được.
Nghe Angler nói, Agus trong ánh mắt lộ ra tình cảm phức tạp rồi cả hai cùng quan sát từng hình ảnh trong gương. 
Lúc này, Kakyou đã cháy lại ngọn lửa sinh mệnh và nó càng mạnh mẽ hơn  trước, cô không hay biết Ngọc Văn hiện tại hơi thở đang yếu dần đi từng  lúc, linh hồn của cậu trong quá trình hiến tế đã tan vỡ và sắp biến mất.   
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện