[Dịch]Chinh Chiến - Sưu tầm
Chương 184 : Hai bên đường
.
Cứ theo như lời kể của Đại Khuyển và Trầm Khuynh Phiến thì những thứ mà Trương Thế Nhân có thể làm rõ cũng không nhiều. Một nam nhân biến thái mạnh mẽ như thế lần lượt tìm được bọn họ, sau đó lại dùng vũ lực tuyệt đối để uy hiếp, làm cho bọn họ không thể không gia nhập đội ngũ bảo vệ Trương Thế Nhân. Mà phương pháp người đó dùng là phương pháp hữu hiệu và đơn giản nhất chính: đe dọa sự an toàn người nhà của bọn họ.
Trương Thế Nhân chưa từng nghe thấy Đại Khuyển nhắc tới việc hắn còn có đệ đệ và cũng chưa từng nghe thấy Mộc Tiểu Yêu và Trầm Khuynh Phiến nhắc tới việc hai người bọn họ còn có người nhà. Kỳ Lân đương nhiên cũng không có nói tới.
Tới tận bây giờ họ mới nói, thật ra Trương Thế Nhân hiểu được lý do vì sao.
Có lẽ bọn họ lúc trước về cơ bản cũng không dám chắc chắn rằng Trương Thế Nhân có phải hoàn toàn không hay biết gì về thân thế của mình hay không. Từ trong lời kể của bọn họ, Trương Thế Nhân có thể cảm giác được tên nam nhân kia giống như thần hoặc ma quỷ tồn tại ở trong lòng bọn họ. Cho dù là hồi tưởng lại, nó cũng sẽ làm cho bọn họ cảm giác sợ hãi và bất an.
Nói cách khác, trước đó bọn họ cũng không dám chắc có tin được Trương Thế Nhân hay không.
Nếu chẳng may một ngày nào đó Trương Thế Nhân đột nhiên thức tỉnh, chuyện gì cũng đều biết rồi, rất có thể hắn sẽ cùng phe với tên nam nhân kia, mà không phải đứng về phía đám người Đại Khuyển? Nếu như thế thì Trương Thế Nhân sẽ trở thành kẻ thù của bọn họ. Trước đó bọn họ không nói với Trương Thế Nhân vì thứ nhất là bọn họ biết được rất ít, thứ hai là bọn họ sợ hãi sẽ có một ngày Trương Thế Nhân biến thành người giống tên nam nhân kia.
Bọn họ chính là vì muốn bảo vệ tính mạng của họ và người nhà của họ mà thôi.
Lúc nghĩ đến điều này, trong lòng Trương Thế Nhân có chút thống khổ.
Hóa ra từ lúc hắn được sinh ra đã giày vò biết bao nhiêu người, làm hại bao nhiêu người tan cửa nát nhà. Nếu như đệ đệ của Đại Khuyển, người nhà của Mộc Tiểu Yêu và Trầm Khuynh Phiến biết chuyện này như vậy thì mười sáu năm qua, người nhà của bọn họ sống như thế nào trong sự sợ hãi cùng cực đó?
Có lẽ là không có lấy một ngày được yên giấc.
Trương Thế Nhân ngồi trong xe ngựa trầm mặc rất lâu, mãi cho đến lúc xe ngừng lại trước cửa hàng, hắn cũng không hỏi thêm chuyện gì cả, bởi hắn bỗng nhiên hiểu được mỗi lần hắn muốn hỏi đều giống như thêm một lần sát muối vào vết thương còn đang đau nhức của Đại Khuyển. Vết thương đó tên là "hồi ức".
Người tu hành hùng mạnh kia tại sao lại phải làm một việc khủng khiếp như vậy? Uy hiếp một đám người vô tội có tu vị thấp hơn mình chỉ để bảo vệ một tên lai lịch bất minh như Trương Thế Nhân sao?
Trương Thế Nhân cảm thấy rất hổ thẹn.
Lúc chuẩn bị xuống xe, Trương Thế Nhân cảm giác tay hắn ấm áp, hắn liền ngẩng đầu lên thì thấy Trầm Khuynh Phiến đang nắm tay hắn và mỉm cười:
- Đừng suy nghĩ nữa... Huynh chẳng lẽ đã quên muội đã không chỉ một lần muốn giết huynh. Nếu không phải do muội sợ hãi mình không thoát khỏi sự đuổi giết của tên nam nhân kia, thì huynh sớm đã là một người chết rồi.
Trương Thế Nhân cười khổ:
- Những lời an ủi này không hiệu quả đâu.
- Nhưng đều là thật.
Trầm Khuynh Phiến sửa lại sợi tóc trên trán rủ xuống hỏi:
- Vừa rồi huynh hỏi muội có phải là vì né cái gọi là vận mệnh nên muội mới không ngừng ép mình tu hành hay không. Muội nói cho huynh biết đúng là như vậy, nhưng còn có một lý do nữa... Muội từng nghĩ tới, khi muội có thể chiến thắng tên nam nhân đó, chuyện đầu tiên muội sẽ làm chính là giết huynh mà không phải kiêng kỵ gì hết, muốn giết như thế nào thì sẽ giết như thế ấy.
Những lời này khiến Trương Thế Nhân rùng mình, nghĩ đến tám chữ "muốn giết thế nào thì giết thế ấy" này đủ khiến người ta không khỏi kinh hãi.
- Nàng không muốn giết ta nữa từ lúc nào?
Trương Thế Nhân hỏi.
Trầm Khuynh Phiến hạ giọng nói:
- Từ lúc gặp lại huynh sau khoảng thời gian ba năm đó. Thời gian mười lăm năm đã qua, muội chắc chắn huynh không thức tỉnh, huynh hoàn toàn không biết gì về lai lịch của mình. Lúc đó muội liền nghĩ: “Ha ha... Hoá ra Tiểu Trương Thế Nhân cũng giống như bọn ta, đều là một kẻ đáng thương”.
Trương Thế Nhân “ừ” một tiếng, tự giễu cười nói:
- Từ trước đến nay với kẻ đáng thương, nàng không hề thương hại, cũng không có hứng thú để giết.
Trầm Khuynh Phiến không phủ nhận mà lại kéo tay Trương Thế Nhân xuống xe:
- Tuy rằng chúng ta vẫn là chúng ta, huynh cũng vẫn là huynh... Nhưng nơi này là Thanh Long.
- Thanh Long thì có làm sao?
Trương Thế Nhân than thở:
- Các ngươi nói tu vi của tên nam nhân kia khẳng định cao hơn cả lão tăng Trí Tuệ của Phật tông. Ngay cả Trí Tuệ đều có thể dễ dàng tiến vào Thanh Long, sau đó lại ngang nhiên thoái lui khỏi vòng vây của các cao thủ Cửu Phẩm. Vậy nên giờ ta mới biết hoá ra thành Thanh Long cũng không phải an toàn như lúc đầu ta tưởng tượng. Từ trước đến giờ vấn đề an toàn đều là bị động chứ không phải đã hình thành thì không thể thay đổi.
Trầm Khuynh Phiến xuống xe, tay vẫn nắm lấy tay Trương Thế Nhân:
- An toàn lớn nhất chính là đến từ thân thể cường đại. Đây chính là việc duy nhất muội nghĩ thông trong những năm gần đây, muội miễn phí tặng cho huynh.
Trương Thế Nhân cười cười, sau khi xuống xe, hắn nhìn thoáng qua thì đã thấy Đại Khuyển và Kỳ Lân. Một cao - một thấp, một tuấn tú - một khô gầy. Hai người bọn họ nhìn hắn cười ngây ngô, ánh mắt sao mà đơn thuần.
- Đi thôi.
Trầm Khuynh Phiến nhìn cửa tiệm của Trương Thế Nhân, khẽ cười nói:
- Chúng ta đi trước xem đám người thợ may kia có trốn việc hay không sau đó sẽ tới Hải Dương Quán mở mang kiến thức một chút, thưởng thức vũ khúc "Song Hoa Kiến Điệp" của Lê cô nương.
- Không ai có thể khiến Lê cô nương nhảy khi nàng ấy không muốn.
Trương Thế Nhân vừa đi vừa nói:
- Có lẽ... ngay cả Lê đại nương cũng không được.
Ngay lúc đám người Trương Thế Nhân đi tới cửa vào thì Đại Khuyển bỗng nhiên kéo tay Trương Thế Nhân. Lúc Trương Thế Nhân quay đầu lại liền phát hiện Trầm Khuynh Phiến đã quay lưng về phía mình, mặt nàng hướng về phía đường cái. Trên ngực nàng không hề ôm kiếm, nhưng không hiểu vì sao Trương Thế Nhân lại cảm thấy rất rõ trong lồng ngực Trầm Khuynh Phiến có một thanh kiếm cực kỳ sắc bén.
Ở phía đối diện bên đường, mỹ nữ tuyệt sắc mặc đạo bào đang thản nhiên nhìn sang bên này.
- Có sát khí.
Đại Khuyển nói rất nhỏ ba chữ này rồi từ từ lấy trong ngực ra đôi găng tay phủ đầy gai sắt. Trương Thế Nhân lắc đầu ra hiệu đám người Đại Khuyển không được manh động. Hắn chậm rãi bước lên trước, rồi hắn nhìn nữ tử đứng đối diện bên kia đường, chăm chú hỏi:
- Vẫn mạnh khỏe chứ?
...
...
Hai người đứng cách nhau một con đường lớn. Bên đường nơi Trương Thế Nhân đứng là một đôi vợ chồng bán canh nóng và bánh bao hấp. Hai người bọn họ cứ tưởng Trương Thế Nhân đang nói chuyện với mình vì thế cười ha hả đáp lễ, nói với:
- Tiểu Thế Nhân, đã lâu không gặp.
Ở đối diện phía bên kia đường cái là một người bán hạt dẻ rang đường lại cũng nghĩ Trương Thế Nhân đang chào mình nên gã hơi sửng sốt rồi nói nhỏ một câu:
- Hâm.
Nữ tử mặc đạo bào nhan sắc như tiên như ngọc vẫn đứng yên bất động. Trong mắt nàng ta dường như không để ý đến bất cứ thứ gì khác mà chỉ có một mình Trương Thế Nhân.
Bốn mắt cứ như vậy nhìn nhau.
Trong lòng Trương Thế Nhân bỗng nhiên nghĩ lung tung, bên này đường cũng là mình, bên kia đường cũng là mình. Tuy rằng một nam một nữ, một thực một giả nhưng loại cảm giác này đột nhiên xuất hiện, song rõ ràng là hắn không thể loại ra khỏi đầu. Người nữ tử kia chính là một Trương Thế Nhân khác đang sống trên thế gian này.
Trương Thế Nhân lên tiếng chào trước, hỏi cô ta lâu ngày vẫn khỏe chứ.
Nhưng Đại Khuyển lại vừa mới ngửi thấy mùi sát khí, Đại Khuyển đã nói có thì chắc chắn không thể sai.
Một nữ nhân có sát khí um tùm như vậy làm sao có thể "vẫn khỏe chứ"?
- Chúc mừng.
Nàng nói với Trương Thế Nhân.
Trầm mặc một hồi lâu Vô Song bỗng nhiên cười cười, khóe miệng nàng cong lên đầy xinh đẹp, vẻ đẹp hồ ly mê hoặc lẽ ra không nên xuất hiện ở nhân gian. Tuy rằng trên người nàng chỉ có một chiếc áo bào không lấy gì là đẹp, cả suối tóc mềm mượt trên đầu cuộn lại thành búi nhưng nàng vẫn rất đẹp, đẹp đến nỗi khiến cho cả đám người trên phố theo bản năng đều dừng chân ngắm nhìn.
- Xin tránh ra một chút.
Trương Thế Nhân mỉm cười, nói với những người trên phố:
- Các ngươi che mất tầm mắt, khiến ta không thể ngắm nàng rồi.
Những người đi đường quay ra nhìn hắn như nhìn một kẻ ngu ngốc, lập tức có người khinh bỉ nói:
- Ngươi muốn nhìn, ta cũng muốn nhìn, ngươi dựa vào cái gì bắt ta nhường chỗ cho ngươi xem?
Lời này quả thật rất có lý, Trương Thế Nhân không thể phản bác.
Hắn cười cười, hướng nữ tử bên kia đường, nói lớn:
- Ngươi xem, bọn họ không chịu tránh ra, làm chậm trễ việc cô giết ta, ta thật sự có lỗi.
Nàng bên kia mỉm cười ngọt ngào:
- Không thành vấn đề, giết ngươi... Không cần phải vội.
Một tên mặc áo gấm gầy như cây sào bước tới, đắm đuối cười hỏi Vô Song:
- Có phải cái tên khốn kiếp bên kia đường đắc tội với đạo trưởng cô nương hay không? Hay là để ta thay cô dạy dỗ hắn nhé? Cô đừng thấy ta gầy mà coi thường, ta đây là một nam nhân cường tráng đó.
Mấy tên đứng gần Vô Song tỏ ra rất sốt ruột, bọn chúng ân hận tự trách vì sao không đến bắt chuyện trước, bọn họ chuyển ánh mắt căm tức sang người Trương Thế Nhân, sau đó quay trở lại trên người Vô Song, mồm năm miệng mười hỏi:
- Đạo trưởng, nếu như cô muốn dạy dỗ tên bại hoại cặn bã đó thì cứ việc nói ra. Người trong thành Thanh Long chúng ta nhìn không quen nhất chính là tên khốn nạn bắt nạt một cô nương. Chỉ cần cô nói một câu, ta sẽ qua đó đánh gẫy hết răng cửa của hắn.
Vô Song nhìn về phía Trương Thế Nhân, có vẻ như áy náy, nhún vai.
Trương Thế Nhân lắc đầu, tỏ vẻ không sao.
Nụ cười trên môi Vô Song chợt tắt, sắc mặt trở nên nghiêm túc. Có thể vì như vậy mà thoạt nhìn nàng ta cũng có vài phần thánh khiết. Loại đẹp này càng khiến cho nam nhân không chịu nổi, thậm chí có kẻ đầu gối như nhũn ra muốn quỳ đi xuống hôn ngón chân của nàng. Nếu nàng ta đồng ý, thì chiếc giày của nàng ta nhất định sẽ bị gặm nát.
- Các ngươi đồng ý giúp ta?
Nàng hỏi.
Cả đám nam nhân lớn nhỏ đều gật đầu như thề nguyện trung thành với nàng ta.
- Vậy các ngươi có đồng ý giúp ta giết hắn không?
Nàng lại hỏi.
Cả đám nam nhân đang xôn xao bỗng yên lặng. Một người đàn ông cao lớn thô kệch ồm ồm nói:
- Giết heo thì ta lành nghề, nhưng giết người thì ta không làm được. Vì ngươi chúng ta có thể vô duyên vô cớ đánh hắn một trận, có thể đánh cho hắn chết khiếp, nhưng không thể giết hắn.
Trên khuôn mặt Vô Song rõ ràng có chút thất vọng, vì thế tên nam nhân mổ heo bắt đầu cảm thấy hối hận. Gã cảm thấy chính mình làm tổn thương nàng, cho nên lòng gã cũng vì nàng mà đau theo. Người bán hạt dẻ rong không kìm nổi liền mắng một câu, gã hung hăng đập cái cân bàn xuống đất.
- Cô đừng buồn nữa, chúng ta đi giết hắn là được chứ gì?
Tên hán tử gầy khô trước đó nhẹ nhàng an ủi, gã rất sốt ruột, luống cuống tay chân.
- Tốt quá.
Nàng lại mỉm cười ngọt ngào:
- Các ngươi đi giúp ta giết hắn đi.
Thế là bọn đàn ông quay người chạy về phía Trương Thế Nhân, ánh mắt đầy điên cuồng. Trương Thế Nhân chỉ biết lắc đầu nhìn Vô Song đang đứng đối diện bên đường cái, lớn tiếng hỏi:
- Cô chính là muốn mọi người đến ghê tởm ta?
- Thế nào?
Nàng hỏi lại.
Trương Thế Nhân gật gật đầu, rất nghiêm túc nói:
- Như vậy cô thành công rồi, có điều làm ta ghê tởm không phải là bọn họ mà chính là cô. Cô có biết rằng bộ dạng vừa rồi của cô rất giống một nữ nhân dâm đãng hay không? Lúc nãy ta thậm chí không kìm nổi còn muốn lấy tiền trong túi ra hỏi cô xem cô sẽ đồng ý bán với giá bao nhiêu.
Hắn vừa nói chuyện vừa dùng một quyền đập tên giết heo xuống đất, một cước đá tên bán hạt dẻ bắn lên cây xoan. Mũi tên nam nhân cao to nở đầy hoa, máu văng tung tóe. Quyền thứ hai của Trương Thế Nhân đấm mạnh vào bụng của tên cao gầy khiến gã kêu la thảm thiết, gập cong người lại, rồi té nhào trên mặt đất chẳng khác nào một con tôm đã bị luộc chín.
Trong nháy mắt Trương Thế Nhân đã hạ cả sáu bảy tên nam nhân, cả đám bọn họ nằm la liệt trên mặt đường. Trương Thế Nhân phủi tay, quay người nhìn thẳng, đôi mắt đối diện với Vô Song. Hắn nhìn thấy trong mắt nàng ta có chút tức giận, biết những lời nói của mình lúc nãy đã khiến nàng ta rất ghét cay ghét đắng nên hắn cảm thấy rất hả hê. Dẫu gì, cái thứ việc làm cho người khác ghê tởm này vẫn luôn là sở trường của Trương Thế Nhân.
- Bao nhiêu tiền?
Hắn thành thật hỏi.
- Ngươi không mua nổi đâu.
Có vẻ như nàng trả lời rất nghiêm túc.
Trương Thế Nhân “ồ” một tiếng, cũng tỏ vẻ rất nghiêm túc nói:
- Vậy thì ta sẽ chuyên tâm kiếm tiền, tranh thủ trước khi có kẻ nào đó dùng bạc trắng chơi sưng cả thân hình trắng trẻo của cô.
Không ngờ Trương Thế Nhân lại dùng giọng điệu rất chí thành để nói những lời vô sỉ lưu manh như thế này.
Vẫn trốn ở một góc, hai vợ chồng bán canh nóng và bánh bao hấp hoảng sợ nhìn về phía Trương Thế Nhân. Lúc này mới nhớ ra rằng Tiểu Trương đại nhân là đầu danh Kinh Võ Viện. Đám người bị thịt tầm thường này làm sao có thể làm bị thương nổi hắn cơ chứ?
- Ta sớm hay muộn cũng sẽ giết ngươi.
Tất cả sự tức giận trong ánh mắt Vô Song đột nhiên biến mất, vẻ mặt bình thản trở lại, không vui không buồn. Âm thanh của nàng ta không lớn nhưng Trương Thế Nhân lại nghe thấy rất rõ ràng. Thanh âm này thật giống như một mũi tên đâm xuyên vào những tên nam nhân đau đớn đang kêu rên trên mặt đất.
- Ngươi quá tàn nhẫn.
Trương Thế Nhân khẽ cười nói:
- Ta chưa từng nghĩ sẽ giết cô, nhưng cô cứ yên tâm... Ta nhất định sẽ làm thịt cô.
Hắn lại nói như vậy với một nữ nhân có vẻ đẹp của một nữ thần, bởi vậy lời nói của hắn trên phố nghe vô cùng chói tai.
Vị nữ tử đứng bên phía đối diện hai vai run lên, quay người bước đi mà không nói gì thêm nữa.
Trương Thế Nhân nhìn theo bóng dáng nàng cho đến khi mất hút rồi thở dài lẩm bẩm:
- Thân ở đạo môn, sao lại luyện ra cái thứ tà môn ngoại đạo như vậy?
- Tiểu Trương đại nhân, ngài nói cái gì vậy?
Người bán canh nóng bước tới trước mặt hỏi hắn.
- Ta nói ta muốn một tô mì, cho ta thêm nhiều thịt xé nhé.
Trương Thế Nhân mỉm cười trả lời.
- Có ngay đây.
Lão bản bắt đầu vui vẻ trở lại, lớn tiếng nói:
- Xin mời ngài cứ vào bên trong đợi một lát, ta sẽ bưng vào ngay.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện