[Dịch]Chinh Chiến - Sưu tầm
Chương 12 : Rất lớn, rất lớn
.
- Có lẽ là do trên đời này không có nhiều kẻ vô sỉ lắm, cho nên trong mắt của ta, ngươi là thiên hạ đệ nhất vô sỉ, một mình một kiểu, không người nào bằng.
Đêm xuống, Trương Thế Nhân khuyên can mãi Kim Phượng mới trở về. Mộc Tiểu Yêu và Đại Khuyển từ từ rời khỏi chỗ ẩn thân. Nhìn cảnh hương diễm vừa rồi, sắc mặt của Mộc Tiểu Yêu rõ ràng không dễ nhìn. Nhất là khi thấy người này đã bị thương tổn đến mức này, lúc Kim Phượng thổi tiêu, còn cố gắng giơ tay nắm bộ ngực của cô nàng kia. Khiến nàng càng thêm tức giận.
Nàng tới trước giường Trương Thế Nhân, kéo một cái ghế ngồi xuống.
Trương Thế Nhân cười ngượng ngùng:
- Ta chỉ là kiểm tra xem thế nào thôi… Dù sao cũng nên quý trọng thân thể chứ?
- Kiểm tra rất đúng.
Đại Khuyển Thương Quốc Hận không quen ngồi, hắn tình nguyện ngồi xuống mặt đất:
- Chỉ là thời gian kiểm tra hơi lâu. Có cần phải đợi tới lúc phun ra mới xong không? Cho dù muốn phun ra, ngươi cũng không thể phối hợp chút, phun ra nhanh hơn được à?
Trương Thế Nhân chân thành nói:
- Ta còn phải kiểm tra khả năng phun ra chứ.
- Kết quả có khiến ngươi hài lòng không?
Đại Khuyển cười hỏi.
- Không hài lòng… Phun không xa bằng lúc trước.
Mộc Tiểu Yêu trừng mắt nhìn hắn, không nói một lời xốc chăn lên ném sang một bên. Trương Thế Nhân chợt cảm thấy trên người lạnh lẽo, muốn cướp lại chăn. Nhưng do tay chân quá đau, căn bản không sử dụng được. Đáng thương hắn chỉ có thể dùng ánh mắt bất lực nhìn Mộc Tiểu Yêu. Nhưng hiện tại mắt của hắn híp như một đường thẳng, căn bản nhìn không ra ý gì.
Mí mắt sưng vù, con mắt híp lại, khó coi muốn chết.
Nhìn tỉ mỉ từ đầu tới chân, Mộc Tiểu Yêu lập tức thở dài:
- Đại Cẩu… đây là lần đầu tiên ta cảm thấy, thì ra nhìn ngươi cũng không xấu như vậy. Bộ dáng hiện tại của hắn, còn không bằng ngươi…Cả người sưng vù thành thế này, vẫn còn tâm tư khiến cho nha đầu kia thổi thổi!
- Chữ thổi này dùng rất diệu! Rất diệu!
Trương Thế Nhân nghiêm trang nói. Hắn không thể ngăn cản Mộc Tiểu Yêu dò xét. Dù sao từ nhỏ nàng đã xem không ít lần.
Thương Quốc Hận cười hắc hắc, lại gần nhìn, liền hít một hơi khí lạnh:
- Quả nhiên sưng vô cùng lớn. Tiểu Thế Nhân, ngươi có biết rằng hiện tại ngươi rất khí phách không?
Trương Thế Nhân cười đắc ý:
- Về sau càng khí phách.
Nói tới hai chữ khí phách, cực kỳ nhấn mạnh.
- Phì.
Mộc Tiểu Yêu gắt một cái, dùng tay ấn vào bụng Trương Thế Nhân. Vừa chạm vào bụng, Trương Thế Nhân chợt hô lên. Chỉ là thanh âm không phát ra được, há to miệng kêu khan. Dù hắn đau đớn kịch liệt, nhưng hắn biết một khi kêu ra ngoài, tiểu nhị của Phường Nguyên Bảo khẳng định sẽ xông vào hỏi han hắn. Việc Mộc Tiểu Yêu và Đại Khuyển ở bên cạnh, cả thành Gia Trang không có một ai biết. Nguyễn Văn Dũng cũng không biết.
Mộc Tiểu Yêu nhìn dấu bàn tay trên bụng Trương Thế Nhân, cau mày lẩm bẩm nói:
- Là nam nhân, bàn tay rất rộng. Ngón tay thon dài, dùng năm ngón tay phát lực. Lực đạo phong bế cả Khí Hải và đan điền. Thủ pháp thật quỷ dị, tu vị thật bá đạo! Đại Khuyển… Đương kim giang hồ có bao nhiêu người làm được như vậy?
Thương Quốc Hận lắc đầu:
- Không rõ ràng lắm, nhưng không vượt qua hai mươi.
- Các ngươi có biết ta bị làm sao không?
Trương Thế Nhân nhịn không được hỏi.
- Không biết.
Mộc Tiểu Yêu lắc đầu:
- Nếu người ra tay muốn giết ngươi, vậy thì ngươi đã sớm thành một bãi thịt nát rồi. Nhưng hắn rốt cuộc đã làm gì, ta nghĩ mãi vẫn không rõ… Ủa?
Nàng còn chưa nói hết, chợt ồ lên một tiếng. Dù thanh âm không lớn, nhưng sự kinh ngạc vẫn thể hiện rõ mồn một.
- Sao vậy?
Trương Thế Nhân lập tức khẩn trương hỏi. Hắn biết Mộc Tiểu Yêu và Thương Quốc Hận đều là cao thủ. Dù không biết cao bao nhiêu, nhưng nhất định là thế ngoại cao nhân kia. Một tiếng ồ này, đã khiến cho hắn khẩn trương.
- Rõ ràng…
Mộc Tiểu Yêu quay đầu nhìn về phía Thương Quốc Hận, vẻ mặt không tưởng tượng nổi:
- Rõ ràng… thông!
Sắc mặt của Thương Quốc Hận thay đổi, duỗi tay đè chặt cổ tay của Trương Thế Nhân. Sau một lát nhịn không được bật cười:
- Thật con mẹ nó không thể tưởng tượng nổi. Tiểu Thế Nhân, rốt cuộc ngươi đã gặp ai vậy? Lại dùng thủ đoạn bá đạo đả thông Khí Hải của ngươi. Quả thực là không thể tin nổi.
- Thông rồi?
Phương Giải cảm thấy tim mình đập thình thịch, kích động tới mức vật ở dưới cũng không nhịn được rung vài cái. Mộc Tiểu Yêu cau mày, lập tức kéo chăn phủ lên người Trương Thế Nhân. Nàng quay đầu giả bộ như rót nước uống, che dấu sắc mặt có chút đỏ ửng.
- Xác thực là thông.
Thương Quốc Hận khẳng định nói:
- Mạch giống như có biến hóa. Điều này rất rõ ràng.
- Thông bao nhiêu?
Trương Thế Nhân nhịn không được hỏi.
Trong lòng hắn thì đang nói, bảo mà, nam tử áo xanh kia nhìn không giống người xấu. Không thể tưởng được hắn lại có bản lĩnh lớn như vậy. Mộc Tiểu Yêu và Thương Quốc Hận suy nghĩ mười lăm năm, đều không nghĩ ra biện pháp. Vậy mà nam tử áo xanh chỉ mất một lúc đã giải quyết. Bởi vậy đủ biết, nam tử áo xanh kia mới là thế ngoại cao nhân chân chính.
- Khí Hải thông, một trăm hai mươi tám khí huyệt…
Thương Quốc Hận nhìn Trương Thế Nhân, nhịn không được thở dài:
- Thông một huyệt.
…
…
- Ngươi không cần uể oải như vậy…Thông một huyệt còn tốt hơn không thông huyệt nào. Không thông huyệt nào, cho dù người rèn luyện đến mức có thể kéo được cung hai thạch, cho dù ngươi coi như là người nổi bật trong đám người thường, nhưng chung quy chỉ là người nổi bật trong đám người thường mà thôi. Thông một huyệt thật không tồi…
Thương Quốc Hận ra vẻ thần bí cười cười, câu dẫn sự hiếu kỳ của Trương Thế Nhân.
- Sao nữa?
- Ngươi có thể kéo được cung hai thạch rưỡi! Ít nhất, ngươi chính là người hiếm thấy trong nhóm người thường.
Phốc…
Trương Thế Nhân giống như quả bóng bị xì hơi, cả người như mất hết khí lực. Hắn nằm trên giường, đôi mắt vô thần nhìn nóc phòng, nói:
- Lão không cần gạt ta. Người bình thường, một trăm hai mươi tám huyệt Khí Hải cũng phải thông ba tới năm huyệt. Mà ta bị giày vò như vậy chỉ thông có một huyệt. Người bình thường có thể kéo được cung nặng hai thạch rưỡi, xác thực là hiếm thấy. Nhưng trong quân nhiều người tu luyện như vậy, chẳng hạn như Nguyễn Văn Trung… Dù chỉ là một võ giả Nhất Phẩm, nhưng kéo cung hai thạch rưỡi rất dễ dàng. Nếu là đánh nhau, dù khí lực của ta có mạnh hơn, cũng không phải là đối thủ của hắn.
- Chưa chắc, luyện thể chưa hẳn là không có tiền đồ.
Mộc Tiểu Yêu có vẻ không đành lòng, nhìn Trương Thế Nhân, khẽ nói:
- Ta biết trong Hữu Kiêu Vệ của Đại Nam có một tướng lĩnh tên là Ân Phá Sơn. Người này cũng chỉ luyện thể mà không tu luyện nội công. Một thân Thái Bảo công phu rất khó lường. Đao kiếm bất nhập, tiến phủ bất xâm, xông vào trận giết địch, ít gặp địch thủ.
- Luyện để giống như người đá thì có ý nghĩa gì?
Trương Thế Nhân thở dài:
- Thôi, thừa dịp hôm nay không thể động đậy, ta đọc thêm sách toán học âm luật vậy. Đợi thương thế khỏi hẳn thì lên đường tới Thanh Long. Tới giữa hè là Kinh Võ Viện bắt đầu mở rồi. Thanh Long xa như vậy, nếu không khởi hành sớm, lại sợ muộn.
- Cũng tốt.
Mộc Tiểu Yêu nhìn màn đêm dày đặc bên ngoài cửa sổ, nói:
- Ở nơi này đã lâu, ta và Đại Khuyển chưa từng bước ra ngoài một bước. Chờ tới Thanh Long sẽ không cần phải giấu diếm như vậy. Có thể đóng giả làm tùy tùng của ngươi.
- Mệt mỏi rồi à?
Trương Thế Nhân hỏi.
Mộc Tiểu Yêu lắc đầu:
- Lúc đầu ở trong phòng này không ra, yên tĩnh làm cho người ta mê muội. Chỉ là ở kiểu này lâu, khó tránh khỏi sẽ có phiền muội. Mười hai năm trước đều là lưu lạc thiên nhai. Tới bây giờ lại hoài niệm cuộc sống cũ.
- Ngươi nói… hiện tại bọn họ đang ở đâu?
Trương Thế Nhân đột ngột hỏi một câu. Nhưng Mộc Tiểu Yêu cũng tốt, Thương Quốc Hận cũng thế, đều hiểu hắn đang hỏi là ai. Trong ba năm này, Trương Thế Nhân thường xuyên hỏi vấn đề đó.
- Có lẽ còn sống, có lẽ đã chết.
Thương Quốc Hận thở dài một tiếng.
- Không biết.
Mộc Tiểu Yêu nghĩ ngợi nói:
- Nếu như bọn họ đã chết, thì chúng ta sẽ không có ba năm yên bình như vậy. Chỉ là không biết bọn họ đã chạy trốn tới nơi nào. Có lẽ đã cách chúng ta mấy vạn dặm rồi. Lúc ấy đã thương lượng, bọn họ đi về hướng đông nam, chúng ta đi về hướng tây bắc.
- Cô nàng kia… nhất định là rất hận ta.
Trương Thế Nhân khẽ nói.
- Chỉ trách số mệnh của nàng ta không tốt…
Thương Quốc Hận nói:
- Mười hai năm trước, chúng ta đều khiến ngươi ăn mặc theo kiểu con gái. Những truy binh kia chưa từng thấy qua ngươi, nên cứ tưởng ngươi thực sự là con gái. Mười hai năm trước để ngươi đổi cách ăn mặc sang con trai. Lại bắt một cô gái có diện mạo giống ngươi hai ba phần mang đi. Muốn lừa dối truy binh cũng không phải rất khó khăn. Chúng ta đi ngược hướng với truy binh, hẳn là còn chưa bị phát hiện. Tiểu Yêu nói không sai, nếu cô bé kia chết… những người kia nhất định sẽ thấy không đúng mà đổi hướng điều tra.
- Hy vọng nàng ta chưa chết, sống tốt cả đời.
Trương Thế Nhân lẩm bẩm nói:
- Rốt cuộc vẫn là ta thua thiệt nàng.
- Lão còn nhớ nàng tên là gì không?
Hắn hỏi Thương Quốc Hận.
- Nữ tử mà chúng ta bắt cóc là từ Mạt gia ở Giang Nam. Hỏi qua nàng tên gì… nhưng ta đã quên. Ngươi cũng biết đấy, trí nhớ của ta không được tốt lắm.
Thương Quốc Hận áy náy nói.
- Mạt Ngưng Chi.
Mộc Tiểu Yêu tung người lên xà nhà, nằm xuống rồi nhàn nhạt nói ra cái tên.
- Là một mỹ nhân bại hoại.
….
….
- Có nhìn ra là thủ đoạn của ai không?
Thương Quốc Hận thấy Trương Thế Nhân ngủ say, liền ấn vào một huyệt trên cổ của hắn. Trương Thế Nhân liền nghiêng một cái ngất đi. Dĩ vãng Đại Khuyển nói chuyện với Mộc Tiểu Yêu, Trương Thế Nhân trong lúc ngủ mơ hồ cũng không biết bị Đại Khuyển làm vậy bao nhiêu lần. Đại Khuyển nhỉn lên xà nhà, nhìn Mộc Tiểu Yêu, hỏi:
- Ta cảm thấy có chút quỷ dị.
- Nhìn không ra. Người có thủ đoạn như vậy, trên giang hồ chỉ đếm trên đầu ngón tay. Nhưng tính đi tính lại, người có thể sử dụng được thủ đoạn này mà gần thành Gia Trang nhất, chính là dã nhân trên núi Ngọa Tiên kia. Nghe nói mấy năm trước Nguyễn Viễn Sơn nhốt hắn ở lồng sắt, nuôi dưỡng như dã thú. Chắc chắn sẽ không phải là hắn. Dù chúng ta không ra khỏi phòng, nếu thành Gia Trang có một cao thủ như vậy tới, chúng ta có thể cảm giác được. Trừ phi… người này mạnh tới mức chúng ta không cảm giác được.
- Không có khả năng!
Thương Quốc Hận nói:
- Cho dù không có cảm giác, lỗ mũi của ta cũng có thể ngửi thấy được.
- Không nghĩ tới nữa. Dù sao đối với Trương Thế Nhân mà nói, có lợi mà vô hại. Người này không có ý hại hắn… ngược lại giúp chúng ta đỡ vất vả một phen. Bằng không… vì không để độc cổ biến Trương Thế Nhân thành thây khô, chúng ta cũng chỉ có thể dùng máu của cơ thể để tẩm bổ. Mãi đến khi tìm được ba dược vật cực kỳ quý hiếm là Quỷ Nguyên Hoa, Phương Thấm Thảo, Thất Giác Xà thì mới giải độc được. Nhưng trời đất bao la, muốn tập hợp được ba vị thuốc đó, thật không phải dễ dàng. Cho dù chúng ta sức cùng lực kiệt, cũng chưa chắc tìm thấy.
- Là do vận khí của hắn tốt.
Thương Quốc Hận vô ý thức nhìn tới lò lửa:
- Thứ trong túi gấm của ngươi là dược hoàn khiến độc cổ thức tỉnh. Bên trong hộp kiếm của ta là thứ điều khiển cổ độc. Chỉ cần huấn luyện mười ngày, hắn liền biến thành một cái xác sống, không đau, không có cảm giác, chỉ biết nghe lệnh làm việc. Ta nghĩ mãi không rõ… vì sao chủ nhân lại làm như vậy. Mười lăm năm, ta luôn suy nghĩ, nhưng nghĩ mãi không thông. Dù sao Trương Thế Nhân và chủ nhân là…
- Không nghĩ ra thì đừng nghĩ nữa.
Mộc Tiểu Yêu nằm ngửa trên xà nhà:
- Dù sao chúng ta đều không quay về được.
- Phải… không quay về được, cho nên vẫn là nhanh chóng tới Thanh Long. Nơi này dù sao không an toàn. Kinh Võ Viện của thành Thanh Long, Nhất Khí Quan của núi Thanh Nhạc, Tam Thanh Quan của núi Võ Đang, đều là những nơi của Đại Nam có thể khiến cho đám người kia kiêng kị. Núi Thanh Nhạc, núi Võ Đang sẽ không chứa chấp chúng ta. Chỉ còn lại Kinh Võ Viện.
- Đông Sở Bồng Lai Các, Nam Yến Mặc Khê Uyển, Nhất Phẩm Sơn Trang Thập Vạn Đại Sơn là những nơi nổi danh, nhưng cũng không giấu được chúng ta.
- Chỉ có Đại Nam, chỉ có Thanh Long.
- Nghe nói Thanh Long rất lớn, rất lớn.
Thương Quốc Hận nói:
- Lớn gấp trăm lần cái thành Gia Trang này.
- Rất lớn cũng rất tốt.
Mộc Tiểu Yêu chăm chú nói:
- Rất lớn, ở tới chết sẽ không buồn chán.
- Vậy thì ở tới chết!
Thương Quốc Hận gật đầu, ánh mắt chờ mong.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện