[Dịch]Chiêu Diêu - Sưu tầm
Chương 76 : Chương 76
                                            .
                                    
             Vết thương của Mặc Thanh tốt lên như vậy thật quá kỳ quặc, nhưng thân  thể hắn lại chẳng xảy ra vấn đề gì. Hằng ngày đều xử lý chuyện của Vạn  Lục môn, không có bất cứ dị thường nào cả …
Đó là cảm giác của  ta, tuy rằng thỉnh thoảng cũng có nghe được đám môn đồ phía dưới thì  thầm oán trách, dường như tính khí của Lệ Trần Lan càng lúc càng xấu đi.  Nhưng sao ta lại không phát giác ra tính cách của hắn xấu đi nhỉ. Bởi  vì bất luận là ta nói gì, hắn đều nói được.
Qua một thời gian bận rộn, ta bắt Cố Hàm Quang tới bắt mạch lại cho hắn, hắn vẫn ngoan ngoãn đưa tay ra để Cố Hàm Quang xem thử.
Chả  biết cái danh hiệu Thiên hạ đệ nhất thần y của cái tên Nam Sơn chủ này  có tác dụng gì, liên tục thăm khám ba ngày, buổi tối còn ở trong phòng  lặng lẽ lật qua lật lại một đống sách thuốc mà cũng không biết thân thể  của Mặc Thanh bị làm sao.
Mà Mặc Thanh cũng chẳng cảm thấy khó chịu ở chỗ nào.
Hắn  vẫn sinh hoạt như thường lệ, tuy những việc cần Môn chủ xử lý khiến hắn  bận tối mắt tối mũi, nhưng chỉ cần dư một chút thời gian rảnh, hắn sẽ  lặng lẽ xuất hiện ở bên cạnh ta.
Không cần biết là tại thời điểm  đó ta đang dạy Chỉ Yên tu hành, đang đi dạo cùng Thập Thất ở chợ, hay  đang nghiên cứu về Mộc Đầu Nhân với Tư Mã Dung, hắn sẽ lẳng lặng xuất  hiện ở bên cạnh ta, không quấy rầy, chỉ nhìn ta hưởng thụ cuộc sống nhân  thế bình dị vui vẻ.
Lúc ta dạy Chỉ Yên múa kiếm trên đỉnh núi,  hắn liền dựa vào thân cây im lặng nhìn ta. Đến khi quay đầu lại ta mới  phát hiện ra sự hiện hữu của hắn, hắn chỉ nhẹ nhàng mỉm cười, đôi mắt  phát ra những tia sáng đẹp đẽ như ánh bình minh.
Lúc ta đi dạo  cùng Thập Thất ở chợ, vì để bù lại cảm giác thiệt thòi không một xu dính  túi khi còn ở Chợ quỷ, ta mua lấy mua để được một đống đồ thật lớn. Chỉ  cần là những thứ vừa mắt, mặc kệ là có người đã mua, ta hét giá cao gấp  ba lần để mua lại. Thập Thất khí lớn lực lớn mà chỉ xách đồ thôi cũng  không ôm xuể. Sẽ có lúc Mặc Thanh lại lơ đãng xuất hiện bên cạnh ta, nhẹ  nhàng nhận lấy thứ gì đó từ tay ta. Hắn cầm một tay, tay còn lại sẽ tự  nhiên dắt tay ta, cùng ta đi dạo.
Thập Thất ở phía sau hậm hực lẩm bẩm, hắn cũng không để ý, độ cong ở khóe miệng so với cầu vồng nơi chân trời còn đẹp hơn.
Lúc  ta tìm Tư Mã Dung để nghiên cứu về Cơ Quan Thuật, Tư Mã Dung có rất  nhiều tin tức nên rảnh rỗi thường hay tán gẫu với ta. Mặc Thanh liền  ngồi ở một bên, cùng ta đùa nghịch mấy khối gỗ, thỉnh thoảng góp chuyện  đôi câu. Có khi, hắn sẽ kể một vài chuyện lý thú hay truyền thuyết trên  giang hồ ít người biết đến, những câu chuyện vặt vãnh qua lời kể của hắn  đều hài hước thêm ba phần.
Ta nhìn hắn cười, vẻ mặt hắn dịu dàng hơn cả gió mùa xuân.
Mà  quan trọng nhất chính là hằng đêm, ở trong Vô Ác điện yên tĩnh, tại tẩm  điện cũ của ta mà hiện nay là tẩm điện của hắn, trên chiếc giường lớn,  hắn nhẹ giọng nỉ non tên ta ở bên tai, thưởng thức thật tỉ mỉ mỗi một  tấc da thịt trên thân thể ta. Cảm xúc đó gây ra kích thích thật lớn cho  mỗi một giây thần kinh của ta.
Từ đêm này qua đêm khác, hắn làm ta đắm chìm không màng đến thế sự, mặc kệ nhân gian.
Ta  làm Môn chủ Vạn Lục môn hoành hành ngang ngược lâu như vậy, nhưng chưa  từng có những phút giây thư thái giống như hiện giờ chung sống cùng Mặc  Thanh, khiến cho ta không ngừng mê say.
Cuộc sống này tốt đẹp như  một giấc mộng, cho đến một ngày, Cố Hàm Quang mang theo khuôn mặt mệt  mỏi đến tìm ta, hắn nói: “Ta biết Lệ Trần Lan làm sao rồi.”
Nội  tâm ta lộp bộp một tiếng, đột nhiên lại không muốn đối mặt với chuyện đó  nữa. Nhưng trước khi Cố Hàm Quang mở miệng nói chuyện với ta, Lâm Tử Dự  bất ngờ xuất hiện. Vẻ mặt hắn vô cùng lo lắng, nặng nề quỳ xuống trước  mặt ta: “Thuộc hạ biết tội, nhưng những huynh đệ Ám La Vệ đều nghe lệnh  thuộc hạ làm việc. Bọn họ không có tội, hy vọng Môn chủ tiền nhiệm có  thể nói giúp để Môn chủ tha thứ, bỏ qua cho huynh đệ Ám La Vệ. Hôm nay  giữ lại, ngày sau bọn họ còn có thể liều mạng vì Vạn Lục môn.”
Nghe hắn nói xong, ta thoáng ngây người.
Lần  trước đánh với Khương Vũ một trận xong, có không ít Ám La Vệ bị thương  được đưa về Vạn Lục môn. Sau khi được chữa trị thì cùng Lâm Tử Dự đi  nhận phạt, hình phạt là làm nô dịch khổ sai ở dưới chân núi, làm tròn ba  năm rồi sẽ quay lại tiếp tục làm việc cho Vạn Lục môn.
Ta cứ  nghĩ sau khi Mặc Thanh xử phạt như vậy xong, chuyện đó coi như đã kết  thúc. Nhưng hiện giờ đã qua mười ngày nửa tháng, Lâm Tử Dự chợt mang  theo một thân đầy máu, dùng thuật di chuyển đi tìm ta cầu xin tha thứ.  Ta nhất thời cảm thấy có chút khó hiểu.
“Chẳng phải chỉ là phạt  các ngươi làm nô dịch khổ sai hay sao? Chỉ như vậy thôi mà cũng không  làm được nữa à?” So với phương thức trừng phạt những kẻ phản bội Vạn Lục  môn của ta trước kia, cách xử phạt này của Mặc Thanh nhẹ hơn rất nhiều  rồi…
Lâm Tử Dự ngẩng đầu nhìn ta: “Môn chủ… muốn đưa tất cả những Ám La Vệ đang làm nô dịch khổ sai … ra lăng trì.”
Ta ngẩn ra: “Ngươi nói gì?”
“Môn chủ tiền nhiệm, Tử Dự tự biết hại Vạn Lục môn gặp đại nạn này, tội đáng muôn chết, nhưng những Ám La Vệ kia…”
“Mặc Thanh đang ở đâu?” Ta đứng dậy, cắt ngang lời hắn.
“Ở trước sơn môn.” Bấm thuật di chuyển một cái, ta đã đến trước sơn môn, Cố Hàm Quang cũng theo đuôi ta tới.
Ngay  trước đền thờ của sơn môn, không biết từ lúc nào mọc lên mấy cái cột gỗ  thật dài. Vài tên Ám La Vệ bị đâm thủng ngực, treo người trên cọc gỗ.  Chung quy thì cũng đã lớn tuổi, lại lâu chưa được nhìn thấy cảnh tượng  này, ta thoáng giật mình sửng sốt. Mặc Thanh đang đứng chắp tay, ngửa  đầu nhìn lên mấy kẻ đang bị treo lơ lửng, lạnh giọng hạ lệnh: “Lắm mồm,  trước tiên cắt đầu lưỡi.”
Lệnh vừa đưa ra, môn đồ Vạn Lục môn  đang đứng trên đền thờ liền cầm đao, khom lưng đi xuống, vạch miệng của  một tên Ám La Vệ đang nửa sống nửa chết ra, đang định động thủ thì ta  hét lên một tiếng: “Dừng tay.”
Môn đồ trong đền thờ nhìn Mặc  Thanh một cái, Mặc Thanh khẽ gật đầu. Sau khi quay lại nhìn ta, sự lạnh  lẽo trong mắt Mặc Thanh mới ấm lại vài phần: “Sao nàng lại tới đây?”
Ta liếc mắt nhìn qua đám người bị treo trước đền thờ, hỏi thẳng: “Chẳng phải là đã phạt bọn họ làm nô dịch khổ sai rồi sao?”
Ánh mắt Mặc Thanh hơi lạnh: “Kẻ nào dám ở trước mặt nàng lắm mồm?”
Lâm Tử Dự lập tức xuất hiện, “bộp” một tiếng quỳ xuống: “Tử Dự biết tội, nguyện dùng mạng đền tội! Mong Môn chủ…”
“Ngươi  trung thành với Chiêu Diêu, chịu phạt ba năm, sau này còn có chỗ cần  dùng.” Mặc Thanh cầm tay của ta, “Ta phạt bọn họ là bởi bọn họ phạm vào  tội nghị luận xằng bậy. Cắt lưỡi răn đe.”
“Bọn họ nghị luận cái gì?” Mặc Thanh không nói, ta liền hỏi tiếp, “Nghị luận về ta có đúng không?”
Lâm  Tử Dự dập đầu nhận sai: “Nghị luận một số lời đồn đại trên giang hồ về  Môn chủ tiền nhiệm, thuộc hạ quản lý cấp dưới không nghiêm, là sai lầm  của thuộc hạ. Xin Môn chủ trách phạt.”
À… Đại khái ta cũng đoán  ra được nội dung mấy lời đồn đại trên giang hồ về ta, hẳn là không thiếu  được mấy chuyện nam nữ linh tinh. Ngay cả quan hệ giữa ta và Cố Hàm  Quang qua miệng của mấy người trong giang hồ cũng tạo thành nguyên một  bản giai thoại rồi, nói gì đến lần này bọn họ thấy thái độ của Khương Vũ  và Mặc Thanh đối với ta, đủ để cho trí tưởng tượng bay xa tít tắp.
Mặc Thanh tức giận cũng phải, nhưng thủ đoạn trừng phạt lần này lại có chút vượt quá sự tưởng tượng của ta.
Mấy  cọc gỗ ở trước đền thờ kia … Lúc trước ta không có ở đây, hắn còn xẻ  trụ treo xác của ta ra, chẳng phải là để ngăn không cho hình phạt như  vậy xảy ra nữa hay sao? Vậy mà bây giờ lại hành động thô bạo như thế?
Ta  không cầu xin tha thứ thay cho những Ám La Vệ đó, ta đã nói rồi, người  mà bọn họ phản bội chính là Mặc Thanh, muốn phạt thế nào là chuyện của  hắn. Ta chỉ nắm chặt tay Mặc Thanh, mở miệng hỏi hắn: “Mặc Thanh, vì sao  chàng ở trước đền thờ làm ra chuyện này?”
Mặc Thanh ngẩn ra, vẻ mặt rối loạn trong phút chốc.
“Quá  đáng quá rồi.” Cố Hàm Quang ở sau lưng ta lên tiếng, “Lệ Trần Lan, năm  năm qua, ngươi chưa từng làm ra những chuyện như thế này. Tội lắm mồm  cùng lắm thì giết, thủ đoạn hành hạ như vậy, không giống ngươi một chút  nào.”
Ánh mắt Mặc Thanh chợt lóe, quay đầu lại nhìn, hai mắt hắn lập tức nhắm nghiền, trong đầu dường như có chút hỗn loạn.
“Mấy  ngày nay ở Nam Sơn, ta nghe không ít môn đồ truyền miệng nhau, gần đây  ngươi thô bạo hơn rất nhiều. Ngươi mau đi theo ta, ta sẽ nói với ngươi  rốt cuộc vì sao vết thương trên lưng ngươi lại khỏi một cách kỳ lạ như  vậy.”
Ta kéo Mặc Thanh theo Cố Hàm Quang rời đi, trước khi đi còn  quay đầu lại ra hiệu bằng mắt cho Lâm Tử Dự, Lâm Tử Dự dập đầu tạ ơn.
Thật  ra thì cũng chẳng cần cám ơn, không phải ta đang giúp hắn, mà ta chỉ  đang giúp Mặc Thanh đang dần trở nên kỳ quặc hơn mà thôi. Mấy ngày qua, ở  những nơi ta không nhìn thấy, Mặc Thanh từ từ trở nên quái dị, càng lúc  càng thích giết chóc.
Theo Cố Hàm Quang trở về đỉnh Nam Sơn, Cố  Hàm Quang cầm một cái gương ra ngoài, đặt một chén nước trước mặt gương.  Hắn để Mặc Thanh ngồi nhìn vào gương rồi hỏi: “Trong gương, chén này  đựng cái gì?”
Mặc Thanh nhíu mày: “Máu.”
Ta liếc mắt nhìn  vào gương một cái, nước trắng vẫn là nước trắng, không có một chút màu  đỏ nào. Nhưng vì sao Mặc Thanh lại thấy… Ta nhìn Cố Hàm Quang: “Gương  của Giám Tâm môn?” Cố Hàm Quang gật đầu: “Mượn của Thẩm Thiên Cẩm.”
Ta không hỏi thêm gì nữa, lúc này không phải là thời điểm nghe hắn giãi bày về mối quan hệ giữa hắn và Thẩm Thiên Cẩm.
Giám  Tâm môn sở dĩ gọi là Giám Tâm, bởi vì chuôi kiếm của mỗi môn đồ trong  môn phái luôn treo một cái gương. Sư tổ khai sơn của bọn họ có một cái  gương đồng, có thể soi rõ lòng người. Nếu tâm trong sạch thì nhìn vật  trong gương sẽ không thay đổi, còn nếu tâm sinh ma thì sẽ thấy trong  gương là tà vật.
Ta nhìn trong gương thấy nước mà Mặc Thanh lại nhìn thấy máu, có nghĩa là tâm hắn đã sinh ma rồi.
Nhưng Mặc Thanh không hề bị tẩu hỏa nhập ma. Hắn chỉ thô bạo tàn nhẫn hơn trước kia một chút thôi.
Mà hình như thủ đoạn của hắn … lại dần dần có mấy phần tương tự với Khương Vũ.
Tạo  ra bầu không khí khiến người ta sợ hãi. Thật ra những kẻ tu ma thường  xuyên gặp phải cảnh chém giết, nhưng những thủ đoạn tra tấn khiến con  người chết không được, sống không xong, lại tạo ra sự hoảng sợ, kinh hãi  trong lòng người.
Nội tâm của ta căng thẳng, Khương Vũ biến mất, thứ cuối cùng mà hắn để lại là lời nguyền rủa trói chặt ta và Mặc Thanh.
“Lệ  Trần Lan, ngươi không phải là người, có đúng không?” Cuối cùng, Cố Hàm  Quang cũng nói ra chuyện mà ta nghi ngờ, “Ngươi không phải là di tử của  Ma vương. Ngươi … giống như một bộ phận mà Ma vương vứt bỏ.”
Hắn … là tâm ma mà Ma vương vứt bỏ.
Thực  ra thì không cần Cố Hàm Quang phải nói ra, ta cũng có thể đoán ra được.  Điều khiển được Kiếm Vạn Quân lại khiến cho Kiếm nhận chủ, trong huyết  mạch của hắn, nhất định phải có sự tương quan với lão Ma vương sống từ  ngàn năm trước kia.
Huyệt động cực lớn được phong ấn không phải  là lão đang phong ấn con trai mình, mà là đang giam giữ con quái thú  trong đáy lòng. Những vách đá đầy phù chú, còn có người trong tộc ta  hằng năm đều đến Tế Tự trên vách núi …
Tộc nhân của ta tồn tại,  hoàn toàn không phải là vì bảo vệ di tử của Ma vương như Lạc Minh Hiên  đã nói; mà Ma vương cho tổ tiên của ta một nhiệm vụ, đó là trấn thủ  phong ấn của lão ta.
Quả thực chỉ cần suy nghĩ kỹ một chút ta đã  có thể suy ra. Nhưng nhìn thấy Mặc Thanh, qua bao nhiêu khó khăn mới có  thể nắm tay hắn, ta lưu luyến khoảnh khắc ấm áp khi nằm trong ngực hắn,  cho nên ta không muốn phải đối mặt với sóng gió này.
Ta chỉ muốn cùng hắn nắm tay, yên lặng, bình dị mà sống hết quãng đời còn lại.
Vậy  mà, quả phụ của Tiên nhân cái quái gì, vận mệnh của ta thế này mà cũng  được gọi là trời cao quan tâm chiếu cố à? Ta thực sự muốn lên hỏi trời  cao.
Có thể để cho người ta sống yên lành mà ân ân ái ái hay không? 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện