[Dịch]Chiêu Diêu - Sưu tầm
Chương 72 : Chương 72
                                            .
                                    
             Ta quan sát Khương Vũ, tuyệt không cảm thấy hắn có nét nào tương tự với  Cầm Thiên Huyền. Cầm Thiên Huyền có tướng mạo Bồ Tát, từ lông mày cho  đến đôi mắt, sắc mặt thường ngày luôn lãnh đạm ẩn chứa ba phần ý cười  yếu ớt. Ta và Cầm Thiên Huyền cũng coi như từng gặp nhau không ít lần,  giao thủ một hai lần gì đấy, nhưng chưa từng thấy hắn ra tay độc ác với  người nào. Ngay cả lần ở trên núi Tiên Thai, khi đám người tiên môn xúm  vào muốn bắt hắn để lấy máu, các đòn tấn công của hắn đều giữ lại ba  phần sức mạnh.
Mà Khương Vũ này, dáng dấp ngũ quan hết sức thu  hút, khóe miệng thường xuyên mang theo nụ cười liều lĩnh cuồng ngạo,  trong mắt không có mấy phần nhiệt độ. Ta từng tận mắt nhìn thấy hắn động  thủ giết người, ngày đó trên chiếc cầu hoa phố ở Giang thành, hắn không  nói hai lời liền trực tiếp xé người.
So sánh giữa hắn và Cầm Thiên Huyền thì đúng là giống như hai mặt gương vậy, hắn có là tâm ma cũng chẳng sai.
Chẳng qua là…
“Năm  đó Cầm Thiên Huyền có thích ta à?” Ta kết hợp lời nói khi nãy của  Khương Vũ với suy nghĩ thêm một chút, “Không phải hắn nói chỉ có một  chút tạp niệm thôi sao?”
Khương Vũ cười một tiếng, quay trở lại  ngồi xuống giường: “Hắn tu đạo Bồ Tát, nhưng tạp niệm lại làm loạn quá  trình tu hành của hắn. Năm đó nàng bắt hắn vào địa lao, nhìn hắn suốt cả  một đêm, người chưa bao giờ gần nữ sắc như hắn cứ như vậy mà sinh ra  tạp niệm. Nàng nhìn xong lại cho thả hắn ra, làm dao động tín niệm xưa  nay của hắn về những kẻ tu ma. Lộ Chiêu Diêu, nàng tu ma thì hẳn phải  biết, lòng người, tuyệt đối không được sinh ra những thứ cỏ dại này.”
Ta  biết, sinh ra sự nghi kỵ đối với tín ngưỡng của mình, nảy sinh sự hoài  nghi đối với đạo mà mình tu hành, cỏ dại sẽ từ trong lòng sinh ra, rồi  lớn lên thành đại thụ che trời. Trước kia Vạn Lục môn bắt giữ không ít  Tu Tiên Giả, điều đầu tiên là gieo vào trong lòng bọn họ những thứ ‘cỏ  dại’ này.
“Chỉ trách hắn thôi, trước đó không hề nhiễm một hạt  bụi, một khi dính vào một hạt nhỏ, lập tức bị phóng đại không kiểm soát  nổi.” Khương Vũ dùng ngón tay vẽ vòng vòng, ma khí màu đỏ từ đầu ngón  tay hắn chảy ra, từng chút từng chút một, càng lúc càng nhiều, “Ngày qua  ngày, năm qua năm, ở trong lòng hắn liền sinh ra ta.”
Cuối cùng,  ma khí ở trước mặt Khương Vũ lượn vòng tạo thành hình dáng của một đứa  trẻ: “Càng muốn khống chế lại càng không thể khống chế nổi, càng muốn đè  nén lại càng không thể đè nén được. Sau đó…” Khương Vũ ấn vào trán của  đứa bé kia một cái, đám ma khí đó lập tức tạo thành một thực thể. Đứa  trẻ bằng xương bằng thịt mở bừng mắt, con ngươi đỏ như máu nhìn ta đăm  đăm.
Ta khẽ nhíu mày.
Khương Vũ dùng ma khí của hắn dễ dàng tạo ra một con rối ở ngay trước mặt ta.
Thực  lực của tên Khương Vũ này … e rằng khó có thể dự đoán. Lúc trước giao  chiến với hắn, rõ ràng cảm thấy hắn đã giữ lại ba phần thực lực. Nếu so  sánh với Cầm Thiên Huyền thì hiện tại, không biết tu vi của Khương Vũ đã  cao hơn Cầm Thiên Huyền bao nhiêu cảnh giới rồi…
Một tâm ma như hắn …
“Ta  bởi vì nàng mà sinh ra, lại bởi vì sự vô lực chống cự của Cầm Thiên  Huyền mà lớn mạnh.” Đứa trẻ mở miệng, nối tiếp lời của Khương Vũ, “Ta  lớn lên ở trong lòng hắn, nói chuyện ở trong đầu hắn, thao túng ý chí  của hắn, dụ dỗ hắn nhập ma. Nhưng không ngờ, trải qua trận đánh ở Kiếm  mộ, sau khi nàng chết, hắn lại trộm thi thể của nàng, giấu dưới lớp băng  của trận pháp Tố Sơn. Ngày ngày thanh tâm ngâm chú, cuối cùng cũng dứt  được ta ra ngoài cơ thể. Hắn muốn dùng trận pháp Tố Sơn vây hãm giam cầm  ta.”
Khương Vũ ngả người xuống giường, động động đầu ngón tay, điều khiển đứa trẻ kia đi về hướng ta.
Đôi  mắt đỏ quạch của đứa trẻ dần dần trở nên bình thường, che giấu ma khí  kinh người, nó nói với ta: “Cầm Thiên Huyền tách ta ra khỏi cơ thể cũng  tương đương với việc tự hắn xẻ ra một nửa của chính mình. Lúc đó, đối  với hắn mà nói, mặc dù đã trừ được tâm ma nhưng nguyên thần lại bị tổn  thương nặng nề. Công lực của hắn suy giảm nhanh chóng, trận pháp của hắn  không thể giữ nổi ta nữa. Ta chạy ra khỏi Tố Sơn, đi tới Tân Sơn bên  cạnh, hình dạng trẻ con giống như bây giờ, chỉ là người mới bắt đầu học  tập. Đúng lúc lại gặp chiến loạn ở Tân Sơn, khắp nơi tràn ngập sát khí…”  Đứa trẻ nhếch môi cười một tiếng, phối hợp với nụ cười của Khương Vũ  tóc đỏ đang ở phía sau điều khiển nó, khiến cho nơi này đột nhiên có  chút âm trầm.
Còn quỷ dị hơn cả bầu không khí phát ra ở Chợ Quỷ.
“Lộ Chiêu Diêu, nàng đã gặp được tâm ma bị tách ra ngoài bao giờ chưa?”
Ta trầm mặc, đúng là ta chưa từng thấy qua.
Ma  tu bọn ta, tu cũng là tu đạo, chẳng qua ở dưới con mắt của những kẻ  chính đạo, ma tu dựa vào phương thức cướp đoạt công lực của người khác,  lợi dụng tà môn ma đạo để đạt được tu vi trở thành “Ma”. Ma tu và “Tâm  ma” chân chính hoàn toàn là hai loại khác nhau.
Những kẻ tu tiên  bị tẩu hỏa nhập ma có rất nhiều. Tu ma cũng có trường hợp ấy, ngoài ra  có người còn bị tâm ma làm loạn khiến cho tâm mạch đảo ngược chiều, chết  bất đắc kỳ tử ngay tại chỗ; hoặc trở nên điên điên khùng khùng; hoặc bị  tâm ma kiểm soát thân thể, hoàn toàn mất đi ý thức.
Nhưng không một ai tách tâm ma ra khỏi cơ thể cả, ít nhất thì Cầm Thiên Huyền là trường hợp đầu tiên mà ta biết…
Hành  động mà chưa một ai từng làm, Cầm Thiên Huyền lại làm được, nghĩ qua  cũng biết, quá trình này gian truân khó khăn đến mức nào. Tu vi trước  kia của hắn, e rằng cũng giống như lời đồn đại, không người nào có thể  dò ra được ranh giới cuối cùng.
Hiện tại Khương Vũ đã độc lập sinh trưởng rồi.
“Không  có người nào biết đến tâm ma, ta cũng không hiểu rõ bản thân mình. Ta  không biết mình là ai, không biết mình từ đâu ra, không biết phải đi đến  đâu, nhưng ta lại phát hiện ra trong thân thể mình có một loại năng  lực.” Đứa trẻ vươn tay, nắm chặt thành quyền, “Ta có thể hút sự oán hận,  căm phẫn, sợ hãi và tức giận của rất nhiều người. Giống như khi còn ở  trong lòng Cầm Thiên Huyền, cắn nuốt đủ loại tạp niệm của hắn.”
Ta khẽ rùng mình.
Nếu  tâm ma ở trong lòng Cầm Thiên Huyền thì chỉ hút cảm xúc của một mình  hắn mà thôi, nhưng một khi đã tách ra ngoài thì sẽ bắt đầu hút hết cảm  xúc của mọi người xung quanh!
Khương Vũ này … quả thực có hơi dọa người một chút!
“Điều  đáng mừng chính là, khi ta mới tới Tân Sơn lại gặp phải đại loạn. Hai  nước giao tranh, trên chiến trường, sát khí, huyết khí, tức giận và căm  phẫn, sợ hãi và ham muốn giết chóc tạo thành một luồng khí tức u ám mạnh  mẽ dung nhập vào thân thể ta. Ta cứ như vậy mà từ từ lớn lên…”
Ngón  tay Khương Vũ chuyển một cái, một luồng ma khí màu đỏ lại bừng lên một  lần nữa, rưới vào thân thể đứa bé kia. Nó lập tức ôm ngực, vẻ mặt thống  khổ, nhưng thân thể lại không ngừng phát triển, từng chút từng chút một.  Ta tận mắt nhìn thấy nó lớn lên thành bộ dạng ‘Tiểu Đoản Mao’ của  Khương Vũ.
Cứ như vậy … một con rối hình thành ở ngay trước mặt ta.
‘Tiểu Đoản Mao’ Khương Vũ vươn tay, khẽ nâng cằm của ta, nhếch môi cười một tiếng: “Sau đó, Tân Sơn Khương Vũ liền xuất hiện.”
Ta  lẳng lặng nhìn hắn một lát, đảo mắt nhìn về phía Khương Vũ tóc đỏ phía  sau: “Ngươi nói với ta những thứ này để làm gì? Thật ra ta đâu có quan  tâm đến việc ngươi từ đâu mà ra.”
“Không ai biết lai lịch của ta,  bao gồm cả bản thân ta trước kia. Lộ Chiêu Diêu, là hôm đó ở trên núi  Trần Tắc gặp lại nàng mới khiến cho ta nhớ lại hết những chuyện này.”  Hắn khoát khoát tay, điều khiển ‘Tiểu Đoản Mao’ ở trước mặt ta tránh ra,  không cản trở tầm nhìn của hắn, “Ta bởi vì nàng mà sinh ra, cho nên ta  muốn nói cho nàng biết ta bởi vì nàng mà tồn tại như thế nào.”
Nghe thâm tình quá nhỉ, vậy mà còn bắt giam ta ở chỗ này, cưỡng chế ta nghe hắn kể lể, không vui chút nào đâu.
Hiện  tại vấn đề mà ta quan tâm nhất không phải là việc hắn từ đâu tới đây,  mà là ta muốn biết làm cách nào để đi ra khỏi cái chỗ quái quỷ này.
Vừa  nãy hắn mới nói Mặc Thanh ở bên ngoài không có cách nào phá được kết  giới, nếu vậy ta ở bên trong liệu có tìm được biện pháp gì hay không? Ta  phải dụ tên này nói nhiều thêm một chút, ít nhất cũng tìm hiểu xem tên  Tiểu Hồng Mao có thể hút oán khí kia có nhược điểm gì.
Ta lơ đãng  bĩu môi, nói: “Nghe ngươi nói thì có vẻ lợi hại lắm, nhưng có lợi hại  đến thế nào, lăn lộn nhiều năm như vậy mà vẫn ở cái khu đất cũ này sống  vụng sống trộm. Có thể thấy năng lực hút cảm xúc của ngươi cũng chẳng  mạnh mẽ gì, nếu không một đống người sống trên thế gian này, chẳng lẽ  còn không đủ cho ngươi phát triển?”
Khương Vũ học theo bộ dạng  của ta, cũng bĩu môi một cái: “Đúng rồi đấy, chẳng lẽ nàng không biết,  mấy năm qua nàng chết, thiên hạ này quá mức thái bình à?”
Ờ,  những lời này mới nghe thì có chút gì đó không ổn, nhưng cẩn thận suy  nghĩ một chút thì hình như hắn đang ngấm ngầm nói mỉa ta.
Sao hả,  chẳng lẽ khi ta còn sống người trên giang hồ không được sống yên ổn?  Nói cứ như đối với thiên hạ ta là đại u ác tính chuyên quấy rối nhiễu  loạn không bằng.
Cơ mà … hình như cũng đúng…
“Những năm  qua rất ít khi có chiến tranh, Lệ Trần Lan làm Môn chủ của Vạn Lục môn  chả biết nổi hứng cái gì lại quản giáo bằng chính sách nhân từ. Hừ, một  Ma giáo đứng đầu mà hắn quản lý như đám người tiên môn, môn đồ cũng  chẳng còn huyết tính, qua vài lần thì không còn đánh nhau với Thập Đại  Tiên Môn nữa.”
Ừm… Không thể không nói, tư tưởng của Tiểu Hồng  Mao này quả thực có vài phần tương tự so với ta. Đoạn thời gian ta mới  sống lại đó cũng ghét Mặc Thanh vì điểm này…
Mà bây giờ đã biết được nguyên nhân vì sao Mặc Thanh phải hành động như thế, một chút trách cứ ta cũng không làm nổi.
“Vậy  nên, ngươi mới nghĩ, không thể lãng phí một Vạn Lục môn tốt như vậy,  tính toán lên kế hoạch giết chết Mặc Thanh rồi tự mình lên làm Môn chủ,  thêu dệt lời đồn đại để khuấy động phong ba, sau đó nhân cơ hội làm bản  thân trở nên lớn mạnh, có đúng hay không?”
Khương Vũ cũng không khách khí với ta, nói thẳng: “Rất thông minh.”
“Nhưng  khi đó thực lực của ta so với Kiếm Vạn Quân của Lệ Trần Lan chênh lệch  quá nhiều. Cho nên ta đành phải nghĩ biện pháp mượn đao giết người.” Ánh  mắt hắn lóe lên ý cười, “Mặc dù ta không nhớ được lai lịch của mình,  nhưng sau khi tình cơ nghe được tên của Cầm Thiên Huyền, trong đầu đột  nhiên lại xuất hiện thật nhiều tin tức có liên quan đến hắn, biết được  phương pháp bố trí kết giới của hắn.”
Khó trách từ lúc bắt đầu Khương Vũ đã vô cùng tự tin với kết giới thuật của mình như vậy.
“Thậm  chí…” Khi ta còn đang suy nghĩ làm cách nào để phá được kết giới của  Cầm Thiên Huyền thì Khương Vũ bất ngờ nói một câu, “… Ta còn biết được  bí mật về huyết dịch của hắn.”
Ta ngẩn ra.
Hiển nhiên  Khương Vũ không hề biết đến ân oán giữa ta và Lạc Minh Hiên. Hắn cũng  như người ngoài, nghe theo truyền thuyết trên giang hồ, ta và Lạc Minh  Hiên chẳng qua là một tiên một ma, năm đó hắn là vị tiên lợi hại nhất,  còn ta là ma đầu cường đại nhất, vậy nên ta và hắn nhất định là tử địch.
Khương  Vũ hời hợt nói: “Ta biết được Liễu Tô Nhược của Giám Tâm môn có nằm mơ  cũng muốn phu quân đã chết của ả ta sống lại, vậy nên ta nói cho ả biết  bí mật về máu của Cầm Thiên Huyền. Vốn định mượn tay của Giám Tâm môn  diệt trừ Cầm Thiên Huyền, nếu có thể nhân cơ hội làm Lạc Minh Hiên sống  lại, khiến cho Lạc Minh Hiên đấu một trận với Lệ Trần Lan, cả hai bên  đều bị tổn hại là tốt nhất. Trong trường hợp Lạc Minh Hiên không thể  sống lại thì khơi mào giao tranh giữa hai đại Tiên môn cũng không tồi.  Nhưng chẳng ngờ, ả quả phụ đó lại giết đệ đệ của Cầm Thiên Huyền, Cầm  Du.”
Thì ra là… như thế.
Ta bừng tỉnh đại ngộ, khó trách  Cầm Thiên Huyền sống bình an vô sự nhiều năm như vậy, bí mật về huyết  dịch của Cầm gia chưa từng bị thế nhân biết đến. Liễu gia và Cầm gia còn  có quan hệ thông gia, vậy mà Liễu Tô Nhược lại giống như kẻ điên, thao  túng cháu của mình là Liễu Nguy tới giết hại người nhà họ Cầm.
Hóa ra mấu chốt là ở chỗ này!
Do Khương Vũ ngấm ngầm quấy phá!
“Chuyện  ngoài ý muốn chính là, ta không ngờ Lệ Trần Lan lại để ý đến Cầm Chỉ  Yên như vậy. Thậm chí vì muốn giúp nàng báo thù mà không tiếc một mình  đi đến Cẩm Châu thành.” Khương Vũ cười to hai tiếng, “Nhờ có hắn trong  một đêm hủy sạch Cẩm Châu thành mà tiên môn đại loạn, nổi lên phong ba.  Đúng lúc ta đang ở bên ngoài Cẩm Châu thành, vừa vặn được ăn no một  bữa.”
Ta nhìn chằm chằm Khương Vũ, sắc mặt lạnh xuống.
Hừ, cho nên hiện tại, năng lực của hắn mới mạnh đến vậy sao.
Hôm  đó ma khí ở ngoài ngự ma trận của Cẩm Châu thành là của Khương Vũ. Lúc  đó, có vẻ như hắn đang giúp ta và Mặc Thanh, nhưng thật ra là giúp cho  chính hắn. Sau khi biết được rõ ràng đầu đuôi tất cả những chuyện này,  ta híp mắt nhìn tên Tiểu Hồng Mao trước mặt, sao nhìn thế nào cũng thấy  khó chịu.
Một loạt chuyện phát sinh, cái nào cũng có dấu chân của hắn bên trong, hơn nữa, lần nào cũng thu được lợi lộc!
Thật là, càng nghĩ càng làm tâm tình ta thêm u ám.
Mà  trên hết, bởi vì hắn mà Lạc Minh Hiên mới có thể sống ở trên cõi đời  này thêm mấy ngày, nghĩ đến đây ta cảm thấy khó chịu đến tột độ.
“Tiểu  Hồng Mao.” Ta gọi hắn một tiếng, “Ngươi xuất đạo chẳng được bao lâu,  bước chân vào giang hồ tổng cộng có mấy năm, tất cả những thứ thu được  đều do thủ đoạn hèn hạ mà có, cho nên không thể không có tiền bối dạy  bảo được…” Lời còn chưa dứt, ta khẽ giương mắt, trong tích tắc dùng  thuật di chuyển, năm ngón tay hóa thành móng nhọn, nhằm thẳng vào cổ  họng Khương Vũ, hất mạnh hắn té xuống giường. Trong con ngươi hắn chỉ có  hình ảnh của ta, chính là bộ dạng ma khí kinh người bao phủ quanh thân.
Ta lạnh giọng cảnh cáo: “Làm người không thể quá đắc ý.”
Ta  dùng năm ngón tay sắc bén như lưỡi dao liệng một đường, cắt vỡ cổ họng  hắn, máu tươi bắn ra, chảy xuôi xuống giường, nhưng Khương Vũ chỉ cười:  “Ta thực sự thích nàng.” Hắn càn rỡ cười đùa giấu đi mấy phần sát khí:  “Cho nên ngay cả hành động tấn công của nàng cũng thấy rất đáng yêu. Chỉ  có điều, ta không thích nữ nhân ở bên trên.”
Ta lạnh lùng cười  một tiếng: “Không vội, ta sẽ tiễn ngươi xuống dưới.” Năm ngón tay ta thu  lại, cổ người trong tay ta liền giống như đậu hũ, có thể dễ dàng bị ta  cắt đứt … 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện