[Dịch]Chiêu Diêu - Sưu tầm
Chương 70 : Chương 70
                                            .
                                    
             Dùng thuật di chuyển đi về quê cũ.
Lạc  Minh Hiên nói trước kia nơi đây có phong ấn của Ma vương cho nên người  ngoài khó có thể tiến vào, người ở bên trong muốn đi ra cũng không dễ.  Có lẽ từ lúc Lạc Minh Hiên phá hủy phong ấn Ma vương, thả Mặc Thanh ra,  kết giới trận pháp nơi này đã không còn tồn tại nữa, bất cứ ai cũng có  thể tùy ý ra vào.
Chỉ có điều trải qua trăm ngàn năm, sự tồn tại  của phong ấn Ma vương đã để lại chướng khí khó tan trên vùng đất này,  cây khô bốn phía vĩnh viễn không phát triển lại nổi, ngay đến một cọng  cỏ cũng không thể sống sót.
Một là không có chỗ ở, hai là tu hành  khó khăn, không một ai tình nguyện đến vùng núi hoang vu hẻo lánh này.  Khi ta và Chỉ Yên đáp xuống đất, nàng còn trợn mắt kinh ngạc một phen.
“Đại  Ma Vương, ngươi lớn lên ở nơi này sao. . . . . . Gian khổ như thế, cũng  khó trách ngươi lại trở thành Đại Ma Vương . . . . . .”
Tu ma  hay tu tiên cũng đều là tu đạo, mà tu đạo tất nhiên là cần có linh khí  đất trời, cố hương của ta xung quanh toàn là chướng khí, người thường  đến đây không bị độc chết cũng đã tốt lắm rồi. Thế mới nói, nơi này  tuyệt đối không phải là một chỗ tu hành tốt lành gì.
Nhưng ta thì khác.
Ông  ngoại nói bộ tộc chúng ta đã sinh sống ở nơi này trăm ngàn năm, mỗi một  thế hệ lại càng thích ứng nhanh hơn với vùng đất này, đến thời điểm ta  sinh ra, thể chất của ta đã thích ứng đến mức có thể hấp thu chướng khí  chuyển thành dưỡng chất để tu luyện.
Sau khi rời khỏi cố hương,  thế gian rộng lớn, trời đất bao la, chỗ nào cũng dễ tu hành hơn so với  quê cũ, nên đương nhiên ta lại càng giống như cá gặp nước.
Vậy đúng như lời Chỉ Yên nói, khó trách ta có thể trở thành Đại Ma Vương.
Đã  lâu lắm rồi mới quay lại đây, nhưng ta không hề có bất cứ cảm giác xa  lạ gì với chốn cũ. Lại còn bởi đã biết mối quan hệ sâu xa giữa ta và Mặc  Thanh nên hiện giờ ta còn này sinh ra vài phần tình cảm mới đối với nơi  này.
Ta dẫn Chỉ Yên vượt qua khe suối, cuối cùng cũng tìm được tiểu viện trước đây ta từng sống cùng ông ngoại.
Tiểu  viện rách nát, bám đầy bụi bặm, lão nhân hay uống rượu coi giữ trong  viện trước kia cũng không thấy nữa. Ta vào nhà, bấm quyết, một trận gió  nổi lên quét sạch bụi đất trên giường. Ta ngồi xuống đó chờ ly hồn.
Chỉ  Yên bước vào phòng ngó trái ngó phải một lượt: “Vừa rồi trên đường đi  đến đây ta thấy có nhiều tiểu viện khác mà, sao lại chẳng có lấy một  người sống vậy? Đi ra ngoài hết rồi hả?”
“Chết hết rồi.”
Chỉ Yên cả kinh: “Sao. . . . . . Sao lại thế?”
“Trước  kia ở chỗ này có kết giới, trong ngoài tách biệt, rất nhiều người chán  cảnh sống cả đời ở trong đây. Khi đó ta còn nhỏ, mấy người thuộc thế hệ  phụ mẫu ta đều thử tìm biện pháp đi ra ngoài, mà ra ngoài rồi cũng không  thấy ai trở về. Dần dần, trong thôn chỉ còn lại mỗi ta và ông ngoại.  Sau khi kết giới bị phá, ta cũng đi ra ngoài thế gian kia. . . . . .”
Ta nhắm mắt lại, những việc diễn ra sau khoảng thời gian đó đã nhớ lại quá nhiều lần, ta không muốn nói gì thêm nữa.
Chỉ  Yên ngồi xuống bên cạnh, vỗ vỗ bả vai ta: “Ngươi đừng khổ sở, hiện tại  ngươi có núi Trần Tắc rồi, chờ chúng ta gọi hồn xong quay về. . . . . .”
“Hình như vừa rồi chỗ này có khí tức thuật pháp?”
Câu nói của Chỉ Yên bị người nào đó bên ngoài đột ngột cắt ngang.
Ta  lập tức trở nên nghiêm túc. Nơi này đáng lẽ phải không có ai xuất hiện  mới đúng. Tai ta khẽ động, cẩn thận nghe ngóng, phát hiện bên ngoài  dường như có bốn người. . . . . . Không đúng, còn có một người nữa.
“Lão Đại, bên trong có tiếng động thì phải.”
Ta  dùng Thiên lý nhãn quan sát bên ngoài, thấy một người chậm rãi từ sau  lưng bốn năm ma tu cấp thấp bước lại gần. Thân hình cực kỳ to lớn, ước  chừng cao hơn một trượng, thắt lưng kia e rằng phải cần đến ba, bốn Chỉ  Yên mới ôm được hết. Một chân cũng to hơn cả người Chỉ Yên rất nhiều,  nhưng ma tu “khổng lồ” như vậy khi bước đi lại nhẹ nhàng không hề có  tiếng động.
Không biết thực lực như thế nào, sợ là khó đối phó.
Ta nắm lấy Lục Hợp kiếm ở bên người.
Nhưng  đúng lúc, bàn tay ta vừa cầm được chuôi kiếm thì cả người đột nhiên mất  hết sức lực. Không ngờ lại ly hồn vào đúng lúc này!
Ta ngu người, tốt xấu gì cũng đợi ta uống máu Chỉ Yên xong đã chứ!
Ta vội vàng nằm lại vào trong thân thể mình, nhưng vừa mới rời hồn nên không thể vào lại ngay được.
Hừ,  cái gì mà góa phụ của Tiên Nhân nên được trời cao chiếu cố, đám người  trên trời các ngươi sao giống lũ quỷ ở Chợ quỷ thế? Toàn dùng phương  thức bỏ đá xuống giếng để quan tâm chiếu cố hả?
“Chỉ Yên.” Ta lại gọi nàng một tiếng, “Gọi tên của ta, mau lên.”
Sợ  bị người ở bên ngoài phát hiện, Chỉ Yên chỉ nhỏ giọng nói nhanh ba  tiếng “Lộ Chiêu Diêu”. Ta lập tức cảm thấy thân thể và hồn thể có một  lực đạo nhẹ nhàng kéo một cái, nhưng ngay lập tức đã tiêu tan.
Pháp gọi hồn này có tác dụng! Ta hiểu rồi, phải gọi tên lớn hơn nữa. Ta thúc giục nàng: “To tiếng một chút, gọi to lên đi!”
Giọng nói Chỉ Yên thật nhỏ, giống như thì thầm: “Người ngoài kia sẽ phát hiện ra mất . . . . . .”
Ta  cắn răng, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Sợ cái gì? Ta hồi hồn rồi  còn để người ta bắt nạt ngươi à? Không có tiền đồ! Đừng có yếu bóng vía  như thế nữa.”
Người ở phía ngoài đã nói nhỏ: “Lão Đại, bên trong thật sự có người!”
Chỉ  Yên cắn răng một cái, hít sâu một hơi, chữ “Lộ” còn chưa kịp thốt ra  khỏi miệng đã nghe thấy “Đùng” một tiếng, một cánh tay to lớn mạnh mẽ  hất tung nóc nhà của tòa viện cũ này ra.
Đá, ngói vỡ lẫn  với gỗ cùng bụi đất rơi xuống thân thể ta, Chỉ Yên lập tức lao qua bảo  vệ cái đầu của thân thể. Cuối cùng nàng mặc kệ hết thảy, vừa lao qua che  chắn vừa hô to: “Lộ Chiêu Diêu! Lộ Chiêu Diêu!”
Sau hai tiếng  gọi đó, ta có thể cảm giác được có một lực kéo lôi mạnh ta về phía thân  thể. Vào đúng lúc Chỉ Yên chuẩn bị kêu đến tiếng thứ ba, nàng đột nhiên  bị bàn tay to lớn kia bắt ra ngoài, chữ “Lộ” mới nói được nửa chừng liền  biến thành một tiếng thét chói tai.
Lục Hợp kiếm nằm ở bên cạnh  thân thể ta, Chỉ Yên lúc này tay không tấc sắt, nàng bị gã “khổng lồ”  kia nắm trong tay, ngón tay hắn vừa khéo bịt chặt miệng nàng. Dù Chỉ Yên  giãy giụa thế nào cũng không lại được sức lực một ngón tay của hắn,  thậm chí hít thở còn có chút khó khăn.
“Tiểu nha đầu, định gọi  viện binh sao?” Gã khổng lồ mở miệng, giọng nói vang dội, chỉ mở miệng  nói mấy chữ đã khuấy đảo chướng khí trong sơn cốc, lay động cây khô. Có  thể thấy kẻ có khí tức hùng hậu như thế này không phải là dạng mà Chỉ  Yên có khả năng đối phó được, “Ồ? Còn có một người nữa?”
Gã khổng lồ trông thấy thân thể của ta.
Ta cắn răng, nhưng cũng không thể làm gì khác hơn ngoài việc trơ mắt nhìn hắn túm lấy thân thể mình nắm trong lòng bàn tay.
Lục  Hợp kiếm từ trên giường rơi xuống mặt đất, bị đá vỡ bao trùm. Gã khổng  lồ không bước vào phòng, chỉ giơ ta và Chỉ Yên lên nhìn nhìn: “Hai con  nhóc này, lên núi làm cái gì nhỉ?”
Người này không biết ta, khẳng định là mới xuất hiện trên giang hồ vài năm nay.
Mấy  năm qua, không ngờ trong Ma đạo lại sản sinh ra nhân vật cỡ này, mà Mặc  Thanh cũng không xếp hắn vào danh sách mượn sức hay diệt trừ? Hay là. .  . . . . Hắn vẫn ẩn thân trong sơn cốc, Mặc Thanh vốn dĩ không biết?
Như  vậy rất có thể trước kia, ta không bảo Tư Mã Dung xây dựng mạng lưới  tình báo đến nơi này. Ai mà ngờ ở nơi linh khí cằn cỗi như thế mà còn có  người tu hành.
“Lão Đại, có bắt đi cho lão Đại khác xem xét không?”
Còn có lão Đại khác?
Ở đây không chỉ có một tên như thế này?
“Để người khác xem xét cái gì? Hai con nhóc này, nhân lúc bọn họ không biết, ta ăn trước cho nhanh.”
Đây  đúng là ma tu ăn thịt người. Chỉ Yên ở bên tay kia, gương mặt khó thở  đỏ bừng, nghe hắn ta nói như thế, lập tức ra sức giãy giụa. Rốt cục lợi  dụng khe hở giữa ngón tay của gã khổng lồ vươn một tay ra, Lục Hợp kiếm  nằm giữa đống đất đá phát ra ánh sáng, nhanh chóng bay đến tay của Chỉ  Yên, mang theo một đạo ấm sét, “Đùng” một tiếng bổ vào bàn tay to của ma  tu kia.
Chỉ Yên vừa được thả lỏng liền thuận thế thoát khỏi bàn  tay của gã khổng lồ, nàng hít sâu một hơi, lại hô to một tiếng: “Lộ  Chiêu Diêu!”
Nhưng ta lại không hồi hồn!
Ta sắp phát điên  đến nơi, cũng chẳng còn hơi đâu đi trách ông trời nữa, chỉ hô to với Chỉ  Yên: “Hô lại đi! Tiếng này cách hai tiếng trước lâu quá rồi!”
“Lộ Chiêu Diêu! Lộ. . . . . .”
“A!”  Tên ma tu kia bị sét đánh, vô cùng phẫn nộ, hắn gầm lên giận dữ, trừng  mắt với Chỉ Yên đang lơ lửng trên không trung. Chỉ Yên lập tức bị áp lực  quanh thân hắn đè ép, bị hung hăng ném xuống mặt đất. Hắn nhấc chân  lên, không chút thương tiếc mà giẫm một phát vào người nàng, trực tiếp  đạp nơi ở cũ của ta tanh bành, giẫm nát Chỉ Yên dưới đống phế tích.
Nàng không còn phát ra tiếng động gì nữa.
Ta thầm rùng mình, gã khổng lồ nhấc chân lên, ta nhìn Chỉ Yên bị chôn giữa đống phế tích, bụi bặm bám đầy mặt, nắm chặt nắm tay.
“Hừ.” Hắn hừ lạnh một tiếng, lôi Chỉ Yên ra rồi nói, “Lộ Chiêu Diêu? Có thể tới cứu ngươi sao?”
Gã khổng lồ gọi tên ta, đó là tiếng gọi hồn thứ ba. . . . . .
Gió  lớn quét qua, dường như quét tan chướng khí ngàn dặm, ta chỉ cảm thấy  quanh thân được bao bọc bởi một luồng khí ấm áp. Dẫn dắt, lôi kéo ta,  tất cả khung cảnh bốn phía đều trở nên mơ hồ.
Chỉ chốc lát sau, trái tim nảy lên trong lồng ngực, ta đã hồi hồn.
Ta mở mắt, thấy gã khổng lồ trước mặt cầm thân thể của Chỉ Yên ném vào miệng.
Ta  nắm chặt lòng bàn tay, áp lực quanh thân phát ra, sau một tiếng “uỳnh”  vang dội, bàn tay của hắn bị ta cho nổ tan tành. Trong đống máu thịt lẫn  lộn ấy, ta dùng thuật di chuyển nhanh chóng đoạt thân thể Chỉ Yên nằm  bên miệng gã khổng lồ trở về, lóe một cái lui lại hơn mười trượng. Mà gã  khổng lồ bên kia lúc này mới bắt đầu kêu đau ra tiếng.
Tiếng kêu gào thật lớn, chấn động cây cỏ trong núi, khiến đất đá chấn động, cây khô vỡ vụn.
Ta  bịt tai giúp Chỉ Yên, bảo vệ tâm mạch của nàng, đợi tiếng gào rú đó rút  đi rồi đặt Chỉ Yên lại trên mặt đất, lập một cái kết giới bảo vệ nàng  trong đó.
Ta đứng dậy, mặc cho hơi thở của gã khổng lồ cuốn theo  chướng khí vần vũ vạt áo cùng mái tóc ta. Ta bẻ ngón tay, “đùng đùng”  hai tiếng, vung tay lên, triệu hồi Lục Hợp kiếm từ trong đống phế tích.
Bước từng bước đến gần gã khổng lồ đang che cái tay bị cụt mất kia.
“Chưa  có kẻ nào dám động đến người của ta ở trước mặt ta như vậy.” Ta vung  kiếm lên, kiếm khí hồng nhạt, sấm sét bao trùm, phát ra nhưng tiếng ầm  vang như tiếng rồng ngâm, “Nói, ngươi muốn chết như thế nào?”
“Vô  liêm sỉ! Tay của ta. . . . . .” Gã khổng lồ vẫn chưa lĩnh hội được ý tứ  trong lời nói của ta thì phải, hắn cắn răng một cái, trong tiếng kinh  hô của mấy tên lâu la đằng sau, sải bước chạy về hướng ta.
Tay hắn chợt lóe ra ánh sáng, dùng ma khí ngưng tụ thành một cây búa khổng lồ. Hắn gầm lên, giơ búa bổ tới.
Ta  đứng yên, khí tức lưu chuyển, trong nháy mắt liền lách tới sau cổ hắn,  Lục Hợp kiếm theo chỗ xương cổ hắn đâm xuống da. Ánh mắt ta lạnh lẽo  nhưng khóe miệng lại nở một nụ cười: “Ngươi quá chậm rồi.”
Kiếm  đâm từ sau ra trước, vốn có thể chỉ cần một nhát từ cổ đâm thủng xương  cột sống, phá vỡ cổ họng hắn, nhưng ngay lúc ta sắp đâm thủng hoàn toàn  xương cốt hắn thì Lục Hợp kiếm lại bị một thanh kiếm bát diện chặn lại.
“Chà, cơn tức của Môn chủ Vạn Lục môn các ngươi ai cũng lớn như vậy hả?”
Ta  liếc mắt sang nhìn, thấy Khương Vũ một đầu tóc đỏ, tươi cười càn rỡ,  thần sắc quá mức phóng đãng đang nắm chuôi của thanh kiếm bát diện kia.
“À.” Ta cũng học hắn, cười khẽ một tiếng, “Đúng rồi, cơn tức lúc nào cũng lớn như vậy đấy.”
Nói  xong, mũi kiếm còn chưa động, ta đã truyền khí tức vào đó, sấm sét theo  thân kiếm giật “uỳnh” một cái, lập tức xuyên thẳng qua cổ của tên khổng  lồ kia.
Yết hầu hắn ta phát ra âm thanh mơ hồ gì đó, nhưng không có động tác gì nữa, từ từ đổ sập xuống.
Ta  lùi lại, đến bên người Chỉ Yên, thản nhiên nhìn Khương Vũ đứng trước  mặt. Tóc hắn đỏ dài đến thắt lưng, áo choàng buông phủ, mặt mũi y chang  những con rối kia.
Nhưng sức mạnh và khí thế này, khẳng định đây không phải là con rối.
Nếu  vậy, người đi đến Thiên Trần Các trên Tố Sơn bắt Cầm Thiên Huyền phải  là một con rối khác. Một người mà làm ra vài hình nhân để dùng dần, tên  Khương Vũ này đúng là biết cách chơi.
Khương Vũ cầm kiếm bát  diện, gẩy gẩy thi thể gã khổng lồ trên mặt đất: “Thật vất vả mới bồi  dưỡng ra một tên thủ hạ lại bị ngươi giết chết rồi.” Tuy rằng nói như  thế nhưng biểu hiện của hắn chẳng có lấy một phần tiếc nuối. Khương Vũ  tra kiếm vào vỏ, nhìn ta chằm chằm, liếm liếm môi nói, “Ngươi lấy cái gì  bồi thường đây?”
 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện