[Dịch]Chiêu Diêu - Sưu tầm
Chương 7 : Chương 7
                                            .
                                    
             Mắt thấy Mặc Thanh sắp đi qua chỗ rẽ, cuối cùng hắn hơi quay  đầu lại, thần sắc lãnh đạm liếc ta một cái. Xa xa, nhận được ánh mắt của  hắn, ta lập tức chạy về phía trước mấy bước: “Môn chủ, ngài đang ra ám  hiệu để cho ta cùng ngài đi ra ngoài sao?”
“Ở lại chỗ này không có người sống.”
Nghe  vậy ta nhấc chân hấp tấp chạy đuổi theo, hắn đứng nguyên tại chỗ chờ  ta. Thấy thái độ này của hắn thì ta biết, hôm nay không có chuyện gì  rồi.
Chỉ có điều… .
Hắn không có chuyện nhưng ta lại có, chính là chuyện đâm thọc mách lẻo:
“Môn chủ, ta còn có một chuyện muốn nói.” Ta nói, “Mặc dù hiện tại ta là đồ đệ của ngài…”
“Ai nói vậy?” Bước chân của hắn ngừng lại, vẻ mặt lạnh nhạt cắt đứt lời ta, quay đầu lại nhìn.
Ta  cũng giương mắt nhìn thẳng vào hắn: “Lần trước chúng ta gặp mặt ta đã  nói với ngài rồi đấy thôi, ta muốn trở thành đồ đệ của ngài.”
“Ta đã đồng ý chưa?”
“Ngài có từ chối đâu.”
“…”
Hắn  lại trầm mặc, ta liền cho rằng hắn đã cam chịu, có lòng tin để tiếp tục  quay trở lại chủ đề mình vừa nói: “Lại nói, hiện giờ mặc dù ta là đồ đệ  của ngài…” Ta cố ý dừng lại một chút, liếc mắt nhìn hắn, thấy hắn trầm  mặc không ý kiến gì nữa, ta hài lòng gật đầu rồi tiếp tục mở miệng,  “Nhưng chung quy thì ta cũng là người đến sau, cho nên đối với các vị ca  ca tỷ tỷ của Hí Nguyệt Phong, ta hết sức kính trọng…”
Chỉ Yên không đuổi kịp theo bước chân của ta, nhưng hình như ta có loáng thoáng nghe thấy một tiếng “phụt” ói ra máu của nàng.
Ta  không để ý tới nàng, nói tiếp: “Tuy rằng bọn họ đối xử với ta cực kỳ  nghiêm khắc, ta cũng chỉ coi như bọn họ đang giúp ta rèn luyện. Nhưng  thật không ngờ, mấy ngày gần đây có một vài vị ca ca lại hành động không  được ngay thẳng cho lắm, thậm chí còn làm ảnh hưởng đến sự trong sạch  của ta. Mà quá đáng nhất chính là hôm nay, ta định đi tới đây đốt vàng  mã, thì bị bọn họ đuổi theo cả một đường, tiền mã vàng bạc gì đều rơi  mất sạch, ngài xem…”
Cước bộ của Mặc Thanh vẫn chẳng  thay đổi, cũng không quay đầu lại: “Không có ai kêu ngươi kính trọng bọn  họ, trong Vạn Lục môn, chỉ dùng thực lực để nói chuyện.”
Ý ở trong lời là hắn không quan tâm.
Ta  gật gật đầu, ổn thôi, dù sao thì thân thể này cũng đang thuộc về ta. Ở  trước mặt ta mà mấy tên tiểu yêu tinh trong Hí Nguyệt Phong còn có thể  cười được thì ta sẽ kính trọng các ngươi như Nhị Cẩu Tử.
Ta  đi theo Mặc Thanh, còn chưa ra khỏi sơn cốc, đang trên đường chính thì  bỗng nghe thấy có tiếng tranh chấp ở chỗ rẽ phía trước. Trong đó, một  bên là giọng nói của tiểu Tháp Tị tử, hắn nói: “Ta phải đi báo cáo việc  này cho Môn chủ biết, rồi vào đó bắt người.”
Bên còn  lại là đám ma tu thất chủy bát thiệt (*) khuyên: “Cần gì phải kinh động  đến Môn chủ. Linh cốc này bọn ta không bước chân vào được nhưng các  ngươi thì có thể mà. Chỉ cần các ngươi vào đó bắt tiểu đãng phụ tiên môn  kia ra, trực tiếp giết chết nàng. Các ngươi không phải khó xử, bọn ta  cũng không phải khó xử, nếu Môn chủ có hỏi, cứ nói nàng muốn xông vào  sơn cốc, các ngươi không ngăn cản được, cuối cùng phải ra tay giết  người, chẳng phải là ổn rồi sao?”
(*) bảy miệng tám lưỡi, tranh nhau mà nói.
Nghe đoạn đối thoại trên thì có lẽ Chỉ Yên xông vào cấm địa đã lâu nhưng bọn họ vẫn chưa đi bẩm báo cho Mặc Thanh biết.
Ta  nhíu mày, xác định tính chất của chuyện này chính là —— hành động dối  trên lừa dưới, cấu kết với nhau, mưu tài hại mệnh điển hình.
Trong  mắt ta, làm chuyện xấu không phải là tội. Với những kẻ tu ma như chúng  ta mà nói, giết người luyện công, tranh giành pháp bảo, chém giết nội  bộ, mặt ngoài khách sáo sau lưng một đao; đó mới chính là bản sắc nên  có, nếu không thì tu ma làm gì. Muốn có quy củ, phải tuân thủ nghiêm  khắc như danh môn chính phái thì đi tu tiên là được rồi. Mọi người tu ma  chẳng phải là vì tự do, sảng khoái hơn sao?
Ở đây thì chỉ cần căn cứ vào nguyên tắc là được. Trước kia, ta xử lý mọi chuyện rất đơn giản, chỉ có hai nguyên tắc.
Thứ nhất, là xem tâm tình.
Nếu  có người phạm tội mà lúc đó ta đang có chuyện vui, thì ta không quản;  nhưng tâm tình không tốt liền cắt chân hắn, ném ra khỏi sơn môn.
Nguyên  tắc còn lại, chính là chuyện xấu mà hắn làm gây tổn hại đến ta, không  cần biết khi ấy tâm tình của ta có tốt hay không, nhất định phải đánh  chết, quất xác, ném ra ngoài thị chúng làm gương.
Dối  trên gạt dưới, lấn lướt cấp trên thì cứ theo nguyên tắc thứ nhất mà xử  lý, nhưng nếu người mà hắn lấn lướt chính là ta, đã thế còn không “thu  dọn” sạch sẽ để cho ta biết thì chắc chắn sẽ giải quyết bằng nguyên tắc  thứ hai, Tiên Thi đài (**) của sơn môn đang nằm đó sẵn sàng đón chào  ngươi ghé thăm.
(**) bàn quất xác
Vậy  nên, đám ma tu vừa đề nghị “lừa gạt Môn chủ” kia ngày hôm nay, nếu là  lúc trước thì chưa đến hừng đông, thi thể đã được treo lên mấy cái cột ở  trước sơn môn để nuôi kền kền rồi.
Chỉ tiếc, hiện  tại Môn chủ không phải là ta. Ta quay đầu sang liếc nhìn gương mặt thản  nhiên bình tĩnh của Mặc Thanh, chờ xem thủ đoạn trừng trị của hắn như  thế nào.
Đi qua chỗ rẽ, liền thấy ngay một tảng đá  lớn nằm lẳng lặng ở đầu lối vào, trên đó viết hai chữ “Cấm Địa” thật rõ  ràng. Phía trước tảng đá này là một bãi đất bằng phẳng hiếm tìm trên  núi, đám ma tu và tiểu Tháp Tị tử đang tranh chấp ở trên bãi đất này.
Đám  người gồm có bảy tám ma tu cấp thấp của Hí Nguyệt Phong, nam có nữ có;  tranh cãi với tiểu Tháp Tị tử gay gắt nhất là tên ma tu tóc ngắn cầm  đầu. Bọn họ đều chưa phát hiện ra ta và Mặc Thanh đang đi tới.
Tiểu  Tháp Tị tử đứng đối diện với hướng đi của bọn ta nên lập tức ngậm  miệng. Mấy người kia thấy vậy, lúc này mới quay đầu lại nhìn, nhất thời  đần mặt ra không phản ứng kịp. Đến khi tiểu Tháp Tị tử cung kính gọi một  tiếng: “Môn chủ”, sắc mặt của bọn họ thay đổi xoành xoạch y như hát hí  khúc, thoắt cái đã trắng không còn một giọt máu. Mà sau khi nhìn thấy ta  còn sống sờ sờ đi theo bên cạnh Mặc Thanh thì đến máu ở trên cổ cũng  chả còn.
Ừm, nhìn thấy cảnh tượng này thì có thể thấy uy quyền mà Mặc Thanh lập với đám người trong Vạn Lục môn coi như không tệ.
“Cấm địa có người xông vào, vì sao không ngăn cản? Lại không thông báo?” Mặc Thanh đã biết rõ còn hỏi.
Mấy ma tu lập tức quỳ xuống, đầu cũng không dám ngẩng lên.
Tiểu  Tháp Tị tử cực kỳ khó xử nhìn ta một chút, lại nhìn Mặc Thanh một cái:  “Môn chủ… Ta thật sự… không biết có nên giết hay không…” Bộ dạng quẫn  bách kia đủ để thấy rõ hiện giờ đầu óc hắn rối tung rối mù như thế nào.
Kỳ  thực, đặt mình vào hoàn cảnh của người khác suy nghĩ một chút thì ta  thấy cũng nên thông cảm cho hắn, nhưng mà hắn trả lời cũng quá ngu ngốc  đi, ta nhịn không được mở miệng nói: “Chỉ hỏi ngươi là tại sao lại không  ngăn cản, không thông báo; chứ có ai hỏi ngươi là có giết hay không  đâu.” Ta quay sang nhìn Mặc Thanh, vẻ mặt đáng yêu nhẹ nhàng cười, “Ý  của ngài là như vậy phải không, sư phụ?”
Sau một  tiếng ‘sư phụ’ kia của ta, sắc mặt của mấy ma tu quỳ rạp trên mặt đất  nhất thời càng thêm đặc sắc, chuyển tới chuyển lui mấy màu như đèn kéo  quân. Mà tiểu Tháp Tị tử ở phía sau giơ tay tự đấm mạnh vào đầu mình, vẻ  mặt như kiểu “À, thì ra là thế”.
Mặc Thanh liếc mắt nhìn ta, không thừa nhận cũng không phủ nhận.
Hắn  lững thững bước tới trước đám ma tu, giọng điệu nhẹ nhàng, nhàn nhạt  nói: “Đã lâu không chú ý đến chuyện thu nhận môn đồ, quả thực ta không  biết trong đám ma tu mới gia nhập của Vạn Lục môn lại có kẻ lớn mật đến  vậy. Đấu đá lẫn nhau thì thôi đi, nhưng lại xúi giục, giấu giếm cấp  trên, nơi cấm địa này mà cũng dám càn rỡ.” Hắn vừa dứt lời, áp lực của  khí tức xung quanh đột nhiên tăng mạnh. Mặc dù ta đứng ở phía sau hắn  nhưng vẫn cảm thấy có chút khó chịu.
Mấy ma tu quỳ trên mặt đất kia có nội tức hơi yếu một chút, ngay tức khắc há miệng phun ra máu.
“Ai cho các ngươi cái gan chó đó?”
Hắn lên tiếng hỏi, tất cả ma tu đồng loạt run rẩy hô: “Môn chủ tha mạng. Môn chủ tha mạng.”
Vậy mà mặc cho bọn họ ra sức cầu xin tha thứ, áp lực bốn phía vẫn không thuyên giảm  một chút nào.
Ta  thầm nghĩ có lẽ tối nay Mặc Thanh muốn giết hết đám ma tu đó rồi, cách  thức xử lý chuyện này của hắn so với ta trước kia cũng không khác là  bao, cũng giống như đánh chết, quất xác, treo lên cột một lần.
Hừ, ta cười khẩy trong bụng, không có tính sáng tạo.
Vốn  dĩ ta còn muốn tự mình ra tay khoe khoang một chút, phải chỉnh đám  người này thật lâu cho tâm trạng bớt ngứa ngáy; ai ngờ Mặc Thanh lại  dùng phương thức cũ rích như vậy để giải quyết. Lần này trở về Hí Nguyệt  Phong, ta chẳng phải lập uy, chỉ cần chuyện ngày hôm nay được truyền ra  ngoài thì cũng đủ hù chết đám ma tu đó rồi.
Mặc  Thanh để cho ta sống ra khỏi cấm địa, ta gọi hắn là sư phụ mà hắn còn  chấp nhận, sau đó lại giết mấy tên ma tu đã xúc phạm “ta”, không cần  biết nguyên nhân, kết quả cụ thể ra sao, người ngoài nhìn vào cũng đâu  biết được thực hư mọi chuyện.
Đúng lúc này, tên ma tu  tóc ngắn cầm đầu lại ói thêm một ngụm máu nữa, cả người vô lực té xuống  đất, áp lực mà Mặc Thanh tản ra chậm rãi tiêu tan.
Ớ?
Ta ngẩn ra, người đã chết đâu, sao không ép tiếp nữa?
Ta  quay đầu nhìn Mặc Thanh, Mặc Thanh cao cao tại thượng lạnh lùng nhìn  đám ma tu vừa đi thăm thú Quỷ Môn quan một lượt này, bọn chúng thảm còn  hơn cả Nhị Cẩu Tử.
Hắn hạ lệnh: “Xuống núi đến trấn Thuận An làm nghề nông, mười năm không được quay trở lại.”
Cái gì?
Đợi một chút… .
Ta có nghe nhầm ở chỗ nào không?
Đánh  chết quất xác đâu? Treo thây lên cột đâu? Không để nuôi kền kền mà cứ  như vậy đuổi xuống núi à? Lại còn mười năm? Bọn họ vẫn có thể quay trở  lại sao? Mà nghề nông nữa, nghề nông là hình phạt như thế nào? Ta chưa  từng nghe qua bao giờ!
Ta ngạc nhiên nhìn chằm chằm đám ma tu kia, bọn họ nhận lệnh liền dìu nhau bò dậy, khập khiễng rời đi.
Tất cả đều toàn thây xuống núi à?
Mặc Thanh ơi là Mặc Thanh, ngươi đúng là một tên quái dị ta hiểu không thấu mà!
Trước kia ra tay giết ta bất ngờ như thế, hiện tại thủ đoạn trị người cũng khiến ta kinh ngạc không thôi.
Ta  cau mày quan sát hắn, hắn xử lý xong chuyện này thì cũng không ở lại  lâu nữa, chỉ quay đầu dặn dò ta một câu: “Nếu sau này nàng còn tiến vào  trong giấc mộng của ngươi thì nhớ báo lại cho ta biết.” Ngay sau đó,  bóng dáng của hắn dần biến mất trong đêm tối mịt mờ.
Ta  đứng đó một hồi, tiểu Tháp Tị tử liền tiến lại gần, lên tiếng gọi: “Cô  nương.” Lần này hắn vô cùng khách khí, “Ta kêu người khiêng kiệu tới đưa  ngươi về nhé?” Hắn gần như khom xuống nửa người để hỏi ta.
Ta  quay đầu nhìn hắn: “Tháp Tị. Ta hỏi ngươi.” Ta cau mày, vẻ mặt nghiêm  túc, “Nghề nông là cái gì? Ngươi giải thích cho ta nghe.”
Tiểu  Tháp Tị tử nghe ta gọi hắn như vậy, lẳng lặng sờ sờ cái mũi, nói:  “Chính là đi đến khu đất trước cửa sơn môn làm việc nhà nông đó.”
Ta lại càng không hiểu. Chưa nói đến chuyện sử dụng hình thức “làm việc nhà nông” để trừng phạt người khác, mà điểm mấu chốt là…
“Trước cửa sơn môn của chúng ta có chỗ nào làm được việc nhà nông à?”
Khi  ta còn là Môn chủ của Vạn Lục môn thì trước cửa sơn môn đặc biệt có khí  thế, trước núi Trần Tắc bày ra vô số vũ khí, bẫy ngầm nguy hiểm.
Bẫy  thương, bẫy tên, lửa cháy bỏng, băng lạnh căm, người nào dám xông vào  nếu không chết thì cũng sống không bằng chết. Phía trước sơn môn ba mươi  dặm, không có sự cho phép của Vạn Lục môn ta thì đến ruồi cũng đừng mơ  bay vào được một con. Ở trong mắt của đám danh môn chính phái, sơn môn  của núi Trần Tắc có thể nói là tác phẩm tiêu biểu tái hiện địa ngục một  cách hoàn mỹ!
Nhưng bây giờ lại có người nói với ta, ở trước cửa sơn môn còn có thể … làm được việc nhà nông?
À,  ta hiểu rồi, có thể là tên Mặc Thanh kia chỉ nói ngoài miệng như vậy  thôi, chứ thực ra hắn bố trí cho bọn họ một nhiệm vụ căn bản không thể  hoàn thành nổi, khiến bọn chúng ở trong sát trận làm việc nhà nông rồi  từ từ chịu sự tra tấn… .
“Phải, vốn là không có.”  Tiểu Tháp Tị tử tận tâm tận lực giải thích cho ta, “Sau khi Môn chủ tiếp  nhận Vạn Lục môn đã xóa sạch hết những pháp trận, cạm bẫy lúc trước,  còn cho người dân vào đó trồng trọt lương thực nữa.”
Ta suýt chút nữa ói một búng máu vào mặt tiểu Tháp Tị tử: “Ngươi nói sao? Hắn xóa sạch cái gì cơ?”
Tiểu  Tháp Tị tử tiến tới ghé sát vào tai ta, nhỏ giọng nói: “Là trận pháp  phía trước sơn môn đó, Môn chủ dỡ bỏ hết. Năm đầu tiên còn hoang sơ,  không thu hoạch được gì, nhưng hai năm sau thu hoạch khá tốt, mùa nào  thức nấy. Bây giờ đang là mùa xuân, phía trước sơn môn của núi Trần Tắc  là cả một vùng tươi tốt, à, cô nương đi từ đó vào đây, không có nhìn  thấy sao…”
Ta …
Nếu ta mà nhìn thấy nó thì chắc đã tự tay chọc mù hai mắt của mình luôn rồi…
 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện