[Dịch]Chiêu Diêu - Sưu tầm
Chương 67 : Chương 67
                                            .
                                    
             Hôn xong, ta ôm lấy gương mặt Mặc Thanh, còn hắn thì nắm chặt  lấy eo ta, vốn dĩ bây giờ là thời gian tiến hành bước tiếp theo rồi…  Nhưng khi vừa rũ mắt xuống, nhìn thấy Lạc Minh Hiên mặt mũi trắng bệch  nằm trên mặt đất, lại thấy đám địch nhân từ bốn phía lồm cồm bò dậy, ta  phải cắn răng nhịn lại xúc động trong lòng.
Không được, còn chưa đuổi hết đám người cản trở này đi, Vô Ác điện cũng sụp rồi, không có chỗ để làm ‘chính sự’.
Ta  đây trèo non lội suối trăm cay nghìn đắng, vất vả lắm mới tìm lại được  thân thể của mình, vậy mà đám hỗn láo này hiện tại dám gây trở ngại  khiến ta không thể hành động. Tâm trạng của ta thật sự rất tức giận.
Dường  như Mặc Thanh cũng hiểu rõ suy nghĩ của ta, cánh tay hắn thoáng buông  lỏng, buông ta ra. Ta giương mắt nhìn hắn, thấy ánh mắt hắn lạnh như  băng nhìn đám người xung quanh một lượt. Ta hiểu, hắn giống như ta, cũng  cảm thấy bọn họ đang cản trở.
Ta từ trong ngực Mặc Thanh bước ra ngoài.
Vừa  rồi bọn họ giao chiến kịch liệt, bốn phía toàn là cao thủ, không có mấy  kẻ lâu la. Cũng tốt, ta thích như vậy, trực tiếp nói chuyện, yên tĩnh  dễ dàng, đơn giản mau lẹ, không có đám người ở xung quanh líu ríu thảo  luận, ồn ào huyên náo.
Ánh mắt ta quét một vòng qua  mặt mấy kẻ đó, đôi mắt già nua của Viên Kiệt nhìn chằm chằm vào ta, hoàn  toàn choáng váng. Trưởng Ám La vệ bên cạnh lão có biểu hiện cũng không  khác là mấy. Một vài cặp mắt khác cũng nhìn ta đăm đăm.
Có  một kẻ chỉ thuần túy nhìn ta chăm chú, hắn khiến ta mơ hồ có cảm giác  quen thuộc… nhưng nhất thời ta không nhớ nổi hắn là ai. Ta lại nhìn tiếp  chưởng của tứ đại tiên môn một cái, bọn họ cũng y như đám môn đồ của  Thiên Trần Các, vẻ mặt giống như đang gặp quỷ, chỉ nhìn mà không nói một  lời; như thể kẻ nào nói ra trước thì sẽ bị ta mang đi luôn vậy.
Mà  cuối cùng, ta không ngờ rằng, trong đám người nhiều kẻ biết mặt ta này,  người không quen biết ta nhất lại là kẻ đầu tiên mở miệng gọi tên của  ta: “Lộ Chiêu Chiêu…”
Ta quay đầu lại nhìn Khương Vũ.
Hình  như vừa rồi Tiểu Đoản Mao bị Mặc Thanh đánh cho một kích bị thương, hắn  dùng tay ôm ngực, một miệng đầy máu, vẻ mặt cực kỳ phức tạp. Ánh mắt  vừa kinh ngạc vừa mơ hồ, trong miệng không ngừng lẩm bẩm: “Lộ Chiêu  Diêu, Lộ Chiêu Diêu, ta nhớ ra rồi, thì ra là vậy, thì ra là vậy…”
Nhớ lại cái gì? Cái gì thì ra là vậy?
Ta  chẳng hiểu gì hết, thân thể thực sự của ta có quan hệ gì với Khương Vũ  đâu? Sau khi ta chết hắn mới thành danh trên giang hồ. Vả lại, trước kia  khi ta còn trong thân thể của Chỉ Yên, lúc đi Giang thành hoá vàng mã,  sau khi hắn nghe thấy tên của ta cũng chỉ nói đúng một câu ——
“Nghe nói là rất đẹp, mà lại còn khó có thể thuần phục nữa.”
Câu  nói chán sống này ta hiếm lắm mới được nghe, cho nên vẫn nhớ đến tận  bây giờ. Biểu hiện lúc đó của hắn hiển nhiên là chưa hề quen biết ta mới  phải.
Nhưng bây giờ tại sao vừa thấy khuôn mặt thực sự của ta liền thì thầm không ngừng câu “Thì ra là vậy, thì ra là vậy…”?
Những  người khác đều không lên tiếng, chỉ có mỗi mình hắn ở đây nhỏ giọng lẩm  bẩm như điên dại. Vì vậy một lát sau, không chỉ có ta, Mặc Thanh, Bắc  Sơn chủ, mà cả đám người tiên môn kia cũng quay hết lại mà nhìn hắn.
Thế  nhưng hắn chỉ nhìn chăm chăm ta, kinh ngạc cùng mơ hồ trong ánh mắt kia  dần rút đi, mà từ từ thay thế bằng vài phần sát khí cùng … ham muốn  chiếm hữu?
“Lộ Chiêu Diêu.” Hắn thốt ra tên của ta,  ôm ngực đứng lên, nhếch khóe miệng, há mồm cười một tiếng, vẫn ngông  cuồng càn rỡ như trước, nhưng ta mơ hồ phát hiện ra hơi thở nguy hiểm  trong nụ cười của hắn, “Ngươi sẽ là vật trong túi của ta.”
Vật trong túi?
Ba chữ này làm ta cảm thấy không vui một chút nào.
Mà  trước khi ta kịp thể hiện sự không vui của mình, Kiếm Vạn Quân của Mặc  Thanh đã cuốn theo khí tức của hắn tạo thành một luồng khí phẫn nộ, hung  hăng quất vào đầu gối vừa mới đứng thẳng của Khương Vũ, khiến hắn ta  phải trực tiếp quỳ một gối xuống trước mặt ta.
Một  tay Khương Vũ chống trên đầu gối của cái chân không quỳ kia, cả người bị  áp lực khổng lộ của Mặc Thanh kiềm chế, giống như lần trước hắn mang  theo thân thể Chỉ Yên có hồn thể của ta rời đi, bị Mặc Thanh chạy tới  ngăn cản vậy.
Mặc Thanh cũng không giết hắn, mà chỉ  để hắn quỳ xuống, đánh gãy trước bảy phần kiêu ngạo, nạo đi năm phần  khinh cuồng của hắn, khiến hắn phải mang theo ba phần hèn mọn mà nói  chuyện.
Nhưng Khương Vũ không chịu hèn mọn, dưới áp  lực thật lớn của Kiếm Vạn Quân, ngay cả gạch đá dưới chân hắn cũng đều  bị ép cho vỡ nát, mà khóe miệng hắn vẫn mang theo nụ cười.
Ta nheo mắt lại, theo dõi hắn, “Vật trong túi? Chưa có kẻ nào dám nói với ta như vậy.”
Hắn vẫn cười: “Ta sẽ là người đầu tiên.”
“Ngươi  sẽ là người cuối cùng.” Giọng nói của Mặc Thanh lạnh như băng, âm trầm  thốt ra, kèm theo kiếm khí của Kiếm Vạn Quân. “Bang” một tiếng, áp lực  trong không khí hóa thành hàng vạn lưỡi đao, trực tiếp nhắm thẳng vào  Khương Vũ, băm nát hắn.
Đám người tiên môn chưa gặp thủ đoạn tàn nhẫn đó bao giờ, đồng loạt quay đầu ra sau nôn mửa không dứt.
Ta  lẳng lặng nhìn đám máu thịt đó hóa thành bụi bặm, tan theo làn gió.  Giọng nói của Khương Vũ vẫn còn phiêu đãng trên không trung: “Lộ Chiêu  Diêu, chờ ta tới tìm ngươi.”
Hừ, lại dùng con rối, rốt cuộc thân thể thực sự của tên này giấu ở chỗ nào!
Ta  quay đầu lại, thấy Mặc Thanh nhìn đám bụi bặm tiêu tán, vẻ mặt tràn đầy  sát khí, toàn thân lạnh lẽo, bỗng dưng thấy ta lại có chút ngẩn người.  Sát khí của Mặc Thanh tan đi vì chạm phải ánh mắt ta.
Bốn mắt đụng nhau, hắn thu liễm một chút, quay đầu đi.
Hắn  nói với tiếp chưởng của tứ đại tiên môn: “Nếu muốn an toàn rời khỏi đây  thì lệnh cho tất cả môn đồ của các ngươi mau chóng giao nộp pháp bảo.  Nếu không, ngay cả cút khỏi Vạn Lục môn các ngươi cũng không có cơ hội  đâu.”
Giao nộp pháp bảo…
Chậc, nhìn qua thì không ảnh hưởng đến tính mạng nhưng kì thực chiêu này lại cực kỳ âm hiểm.
Đám  người của tứ đại tiên môn tới đây không ít, mà tới đánh lén Vạn Lục môn  ta, nhất định phải là những tinh anh của môn phái, mà trên người tinh  anh của môn phái tất nhiên là những vũ phí và pháp bảo thượng đẳng nhất.
Bắt  bọn họ buông vũ phí giao pháp bảo, một là bảo đảm khi bọn họ rút lui,  người của Vạn Lục môn sẽ được an toàn. Hai là coi như biểu tượng cho  việc đánh lui kẻ địch của Vạn Lục môn ta. Ba là pháp bảo tiên môn, chỉ  một món tinh phẩm thôi Luyện Khí Sư cũng phải luyện từ mười đến mười mấy  năm; đoạt vũ khí của bọn họ, không khác nào làm suy nhược thực lực của  tiên môn trong thời gian ngắn. Ít nhất tương lai mấy năm nữa đám người  đó cũng không thể trở mình.
Vả lại…
Vũ  khí mà Vạn Lục môn ta thu được còn có thể lấy ra đem đi bán, tiên môn  bọn họ muốn lấy pháp bảo về cũng được thôi, chúng ta sẽ bán với giá cao,  cũng phải thu về được một khoản kha khá.
Đám tiên  môn muốn thực hiện việc này thì phải móc tiền túi ra, tổn hại đến kinh  tế với tổn hại thực lực cũng như nhau. Tóm lại, nhất định không để cho  bọn họ sống tốt.
Mặc dù biện pháp này so với hành  động “Đóng cửa tiêu diệt” của ta trước kia có uyển chuyển ôn hòa hơn một  chút, nhưng lại nham hiểm hơn rất nhiều.
Dù gì thì  ta cũng coi như đã chết qua một lần, biết quy củ của chợ quỷ kia, ta  không muốn Mặc Thanh phải mang trên lưng những khoản nợ đó. Giao nộp  pháp bảo thì giao nộp pháp bảo, khiến đám người tiên môn này phải xấu hổ  trở về, sau này sẽ không dễ dàng gì động tới Vạn Lục môn của ta nữa,  hiệu quả cũng như nhau.
Sau khi tiếp chưởng của tứ đại tiên môn nghe xong lời của Mặc Thanh thì nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt đầy oán hận.
Ầy,  nhìn bộ dạng này xem, có mỗi việc nộp pháp bảo cũng không chịu. Mấy  người trẻ tuổi bây giờ đúng là không hiểu chuyện so với năm xưa chút  nào.
Ta đi tới bên người Mặc Thanh, dựa vào trong  ngực hắn, miễn cưỡng đứng thẳng, nhìn bọn họ rồi cười lạnh một tiếng:  “Nếu các ngươi cảm thấy biện pháp của Lệ Trần Lan không ổn thì cứ dựa  theo quy củ trước kia của ta mà làm đi. Trực tiếp giết hết là được, dù  sao kết quả cũng thế cả.” Ta vỗ vỗ lồng ngực Mặc Thanh, “Ngươi cảm thấy  thế nào?”
Mặc Thanh vô cùng phối hợp trả lời ta một chữ: “Được.”
Ta cong miệng cười một tiếng, cực kỳ vui vẻ.
Mấy người trẻ tuổi kia vô cùng bất mãn: “Lộ Chiêu Diêu, ngươi!”
“Ta  làm sao?” Ta khoanh tay trước ngực, “Các ngươi tự mình đưa tới cửa, vậy  thì phải chuẩn bị sẵn tâm lý bị người ta phản đòn rồi chứ. Đưa pháp bảo  ra đây, hoặc là chết, chọn một đi.”
Cuối cùng cũng  có một kẻ sợ chết, đứng dậy, vỗ vỗ vạt áo, ném thanh kiếm trên tay  “loảng xoảng” rơi xuống mặt đất, xoay người đi xuống núi. Mấy người khác  thấy thế, quay mặt nhìn nhau, cuối cùng kẻ thứ hai thứ ba thứ tư đứng  lên, tuy không cam lòng nhưng cũng chẳng thể làm được gì.
Ta  quay đầu nhìn Viên Kiệt một cái: “Đi đi, lập công chuộc tội, áp giải  bọn họ xuống núi cho ta, thu lại toàn bộ pháp bảo vũ khí của đám môn đồ  dưới chân núi giao nộp về.”
“Không thể nào…” Viên  Kiệt dường như vẫn chưa thoát khỏi sự khiếp sợ, lão ta vẫn cứ nhìn chằm  chằm ta, “Không thể nào, không thể nào, nếu Môn chủ vẫn còn ở trên đời,  không thể nào năm năm trời không thấy bóng dáng…”
“Đúng  là ta đã chết.” Ta đáp một câu, “Viên Kiệt, năm đó ông bị kẻ thù hãm  hại, nhà tan cửa nát, lúc ta thu nhận ông vào Vạn Lục môn, ông đã thề,  tuyệt đối trung thành, vĩnh viễn không phản bội.” Ta híp mắt nhìn lão,  “Nếu ta thực sự đã chết, không có khả năng trở lại, ông liền khiến Vạn  Lục môn rơi vào tình trạng này? Chia môn phái ra làm hai, liên kết với  kẻ địch bên ngoài, tấn công môn đồ, lại còn cứu sống kẻ thù của ta?”
Ta  tùy ý đá Lạc Minh Hiên vẫn đang mê man nằm trên đất một cái, “Ông có  biết ta phải bỏ ra   bao nhiêu thời gian và sức lực mới khiến cho hắn  biến thành như vậy không? Ông có biết hiện tại ta phải nỗ lực khắc chế  đến mức nào mới không lao đến giết ông không?”
Viên Kiệt bò lồm cồm trên mặt đất, khuôn mặt già nua ngẩng lên, nước mắt tuôn rơi: “Môn chủ… Thuộc… Thuộc hạ cho rằng…”
“Ta  biết ông nghĩ thế nào, nhưng bất luận kẻ nào cũng không được gây tổn  hại đến Vạn Lục môn ta.” Ta nói, “Sau khi việc ở chỗ này hoàn thành, ông  tự đến địa lao suy ngẫm mười năm đi.”
Viên Kiệt nặng nề dập đầu lạy ba cái: “Thuộc hạ, lĩnh mệnh…”
Viên Kiệt vâng mệnh, mang theo vết thương, xoay người rời đi, cuối cùng ánh mắt ta rơi trên người Trưởng Ám La vệ.
Hắn  là người mà Mặc Thanh đưa lên, chuyện này nên để Mặc Thanh xử lý. Ta  liếc hắn một cái, không mở miệng, vậy nhưng hắn lại quỳ trên mặt đất,  hướng ta dập đầu ba cái thật mạnh: “Môn chủ, Ám La vệ Lâm Tử Dự bái kiến  Môn chủ.”
Ồ…
Lâm Tử Dự.
Cái tên này nghe quen quen.
Lâm Tử Dự… Lâm Tử Du…
“À.” Ta chợt hiểu ra, “Ngươi là ca ca của Tử Du.”
Hắn ngạc nhiên ngẩng đầu: “Môn chủ… Ngài biết Tử Du?”
Mất nửa ngày trời, thì ra mọi người đều là người quen nha. Đều là người quen cả!
 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện