[Dịch]Chiêu Diêu - Sưu tầm
Chương 66 : Chương 66
                                            .
                                    
             Edit: RenZhen
Beta: Bozu
Khó khăn đợi tới giờ Tý, ta nhập  vào thân thể Chỉ Yên, nhấc kiếm lên, bất chấp sự ngăn cản của tiểu chu  sa, lập tức xông vào đám Ám la vệ đang canh giữ trận pháp Tố sơn, nhẹ  nhàng tránh khỏi công kích của bọn chúng, không dây dưa nhiều trực tiếp  xông thẳng vào trận pháp.
Vừa vào trận, cảnh sắc xung quanh lập  tức biến đổi, không còn sự ấm áp đầu hạ giống như bên ngoài cỏ xanh khắp  nơi, mà đổi thành trời đông tuyết phủ, gió lạnh thấu xương, giống như  tới quốc gia băng tuyết ở Bắc cực.
Nhưng mà kỳ lạ là, ta rõ ràng chưa từng vào trong trận pháp Tố sơn, nhưng mơ hồ cảm thấy nơi này rất quen thuộc.
Ta  tìm kiếm xung quanh, ý đồ nhanh chóng tìm được Mặc Thanh trong trận  pháp, tuy nhiên khi ta bay lên dùng thiên lý nhãn nhìn xung quanh, thì  triệt để mông lung.
Thế giới trong trận pháp này... lớn hơn nhiều so với trong tưởng tượng của ta!
Sông  băng nhấp nhô, liên tục không dứt, cánh đồng tuyết, hồ băng nối liền  nhau thành từng mảnh như mê cung. Nơi này không phải là trận pháp, nơi  này hoàn toàn là một thế giới khác.
Nhưng, đợi đã...
Khi  nhìn xuống từ trên độ cao này, nơi này hình như... là sông băng sau khi  ta ăn hoàn dương đan, về lại thân thể của mình. Không lẽ... Cầm Thiên  Huyền giấu thân thể của ta ở đây? Trong trận pháp Tố sơn?
Nếu thật sự là vậy, ta tìm lại thân thể của mình, không phải cũng rất nhanh sao?
Vừa  nghĩ tới đây, trong lòng ta dậy sóng, khó nhịn được kích động. Dùng  thiên lý nhãn nhìn khắp nơi, hy vọng sớm tìm thấy đám Mặc Thanh và Thập  Thất, nhưng đất trời mênh mông, không có chỉ dẫn, ta tìm kiếm không có  kết quả, trong lòng vừa gấp vừa không biết làm sao.
Đột nhiên hiểu được mấy phần khi Mặc Thanh cấp bách tản mác thần thức tìm người.
Thì ra sốt ruột là như vậy...
“Đùng”  một tiếng trầm đục nặng nề, truyền đến từ dãy núi phía xa, ta lập tức  bay qua tìm theo hướng đó, thì nhìn thấy Mặc Thanh một thân hắc bào ở  dưới.
Thân ảnh của hắn rõ rệt trong cánh đồng tuyết, ta ngại bay  chậm, liền bấm thuật..., chớp mắt rơi xuống phía sau hắn, không gọi hắn  một tiếng, bổ nhào tới muốn ôm lấy hắn từ phía sau.
“Khụ”
“A! Không được động vào!”
Bên  cạnh đột nhiên truyền đến hai luồng âm thanh. Trong lúc sắp động vào  Mặc Thanh, ta khó khăn dừng tay lại, nhìn qua bên cạnh, lúc nãy ở trên  không trung, chỉ nhìn thấy Mặc Thanh mà không nhìn thêm nơi khác nữa.
Lúc này mới phát hiện Thập Thất ngồi xổm và Cầm Thiên Huyền ngồi xếp bằng bên cạnh.
Sắc  mặt Thập Thất vẫn hồng hào, tuy nhiên sắc mặt Cầm Thiên Huyền đối diện  còn tái nhợt hơn nhiều so với lúc trước, giống như là thư sinh Tào Ninh  không chú ý là có thể thăng thiên.”Hắn đang áp chế mắt trận, không được  động vào.” Thập Thất nói như vậy, quay một vòng bên ta. Là đang đánh giá  ta.
Mà ta không có tâm tình quan tâm nàng ấy, chỉ quay đầu nhìn  Mặc Thanh, đúng là nhìn thấy hắn ngưng thần cúi mắt, giống như nửa tỉnh  nửa mê, nhưng bắp thịt toàn thân thì lại căng cứng, Vạn Quân Kiếm ở  trước mặt cách nửa thước, hai tay đè xuống, cho dù ta đứng trước 
mặt hắn, hắn cũng không ngẩng mắt lên nhìn ta, giống như một bức tượng điêu khắc.
“Xảy ra chuyện gì?” Ta nhíu mi hỏi Cầm Thiên Huyền.
“Ngươi là Môn chủ sao?” Thập Thất ghé sát vào bên cạnh hỏi ta.
Ta  đẩy khuôn mặt ghé quá sát của nàng ấy ra: “Cầm Thiên Huyền, ngươi nên  biết bây giờ ta là ai, thời gian của ta không nhiều, ngươi tốt nhất  nhanh chóng nói sự tình trong này cho ta biết.”
“Ngươi đúng là  Môn chủ!” Thập Thất bổ nhào đến ôm eo ta, liều mạng dùng sức bế ta lên  xoay hai vòng, “Môn chủ! Môn chủ, ngươi thật sự trở về rồi!” Nếu sau  mông nàng ấy có cái đuôi, bây giờ phỏng chừng chắc phải vẫy lên trời  rồi. Ta vỗ đầu nàng ấy: “Đừng náo.”
“Ơ!” Nàng ấy đáp một tiếng giòn tan, sau đó ngoan ngoãn thả ta xuống, chỉ ôm lấy bả vai ta, đầu cọ xát trên bả vai ta.
Mà  Mặc Thanh ngưng thần cúi mắt ở bên cạnh đột nhiên mở miệng: “Lộ Thập  Thất, buông tay.” Giọng nói âm trầm nói từng câu từng chữ.
Ta ngạc nhiên: “Ngươi có thể nói chuyện.”
Thập  Thất ở bên cạnh tiếp lời: “Lúc nãy là tiểu xấu xí nói cho chúng ta biết  người đến rồi, sau đó ta đánh vỡ tảng đá, dẫn người tới đây.”
Ta nhìn gân xanh trên trán Mặc Thanh nhảy một cái.
A...  Thập Thất cái gì cũng học theo ta, gọi Mặc Thanh là tiểu xấu xí, ngoại  trừ ta, bây giờ có lẽ cũng chỉ có nàng ấy mới có gan hùm như vậy.
Ta  nhíu mi, “Được rồi, nói rõ ràng từng chuyện.” Ta đẩy Thập Thất ra,  nghiêm túc hỏi nàng ấy: “Bảo ngươi đưa Cầm Thiên Huyền về Vạn Lục môn,  tại sao lại đưa đến đây?”
Bị ta trách mắng, Thập Thất có chút tủi  thân: “Ta mang theo tên này dự định trực tiếp đưa về Vạn Lục môn, nhưng  hắn bị thương, ta lại không biết thuật, mang theo hắn bay ra ngoài,  không cẩn thận rơi vào trong trận pháp, vốn có thể ra ngoài, nhưng hắn  nói nếu tới nơi này đã là ý trời, thì lấy một thứ rồi đi ra, sau đó đến  hang động trước mặt.” Thập Thất chỉ về hang động trước mặt, “Hắn nói  thân thể của người ở bên trong.”
Thân thể của ta đúng là bị Cầm Thiên Huyền giấu ở trong trận pháp.
Quay  đầu liếc hắn một cái, hiện giờ không định hỏi tại sao hắn lại làm như  vậy, ai mà biết được đằng sau có phải lại có một câu chuyện dài hay  không.
“Còn hắn? Tại sao Mặc Thanh ở đây áp chế mắt trận?”
Cầm  Thiên Huyền ho một tiếng, trả lời ta: “Trong sơn động có trận trong  trận, nơi này là mắt trận của trận trong trận, ta trọng thương, không  thể phá được mắt trận, vốn định ở đây điều tức một lúc sẽ tiến hành phá  trận, sau đó Lệ Trần Lan tới đây, định để hắn phá trận...””Nhưng bên  ngoài không biết tên cặn bã nào động vào mắt trận của trận pháp ở bên  ngoài!” Thập Thất vì muốn dành được sự chú ý của ta, ra sức cướp lời của  Cầm Thiên Huyền, để ta nhìn nàng ấy, “Trận pháp bên ngoài thay đổi, thế  giới trong trận sẽ long trời lở đất, núi đá dịch chuyển, trận trong  trận cũng sẽ bị ảnh hưởng, vì để sơn động này không bị di chuyển, tránh  sau này khó tìm được thân thể của người, thế là hắn đành phải dùng sức  áp chế mắt trận. Không thể di chuyển, một khi chuyển động, mắt trận cũng  sẽ chuyển động.”
Vì vậy mới giằng co nhiều ngày ở trong trận...
Ta  sờ cằm cân nhắc, quay đầu hỏi Cầm Thiên Huyền: “Bây giờ ta vào trong  trận, trực tiếp đi tìm thân thể của ta, phải mất bao lâu?”
“Tránh khỏi mê trận, đường đi trong sơn động quanh co, phải mất nửa canh giờ.”
Tìm  được thân thể của ta phải mất nửa canh giờ, nằm trong đó để thích ứng  với cơ thể cần phải mất một lúc, còn không biết có xảy ra việc gì ngoài  dự định không. Nhưng hiện tại thứ ta và Mặc Thanh không thể tiếp tục trì  hoãn chính là thời gian.
Buổi  chiều Khương Vũ cùng Tứ đại Tiên môn đi lên núi Trần Tắc, bây giờ đã là  nửa đêm, ai mà biết được tình hình bên đó đã thành thế nào rồi.
Mặc  Thanh cần phải nhanh chóng trở về núi Trần Tắc, trong lòng ta ngẫm  nghĩ, Thập Thất sức lực lớn, nhưng nói về pháp thuật thì không được,  nàng ấy không thể áp chế được mắt trận, Cầm Thiên Huyền trọng thương,  nếu lát nữa hắn đưa ta vào trận pháp tìm thân thể, cũng không thể áp chế  được mắt trận, vậy người duy nhất có thể làm được chuyện này...
“Đợi  Cẩm Chỉ Yên hồi hồn.” Mặc Thanh nói ra suy nghĩ trong lòng ta, “Hiện  giờ nàng ấy mượn lực kiếm, có thể áp chế mắt trận, ta trở về Vạn Lục  môn.”
“Ngươi biết chuyện ở Vạn Lục môn“. Ta kinh ngạc.
Mặc Thanh trầm mặc một lát: “Ngân kính trên người nàng.” Hắn ngừng lại một chút, nói, “Còn gọi là Khuy Tâm Kính”
Khuy Tâm Kính?
Nghĩa là đeo trên người ta thì có thể nhìn thấy được mọi ý nghĩ của ta?
Vì  vậy chỉ cần đeo tấm kính này trên người, Mặc Thanh có thể biết được ta ở  đâu và đang nghĩ gì ở mọi lúc mọi nơi? Vậy trước đây ta đem theo ngân  kính này bên mình nhiều năm như vậy... trong nhiều năm đó, hắn ngồi  trước sơn môn, mỗi ngày giờ giờ khắc khắc biết được tình hình của ta?
Mà mấy ngày trước hắn đào mộ lấy tấm kính này đưa cho ta, cũng không nói chuyện này cho ta!
“Tiểu xấu xí.” Ta nhìn hắn gật đầu, “Ngươi cũng thật giỏi, chuyện của chúng ta lát nữa nói.”
Mặc Thanh cúi mắt không nhìn ta, cũng không trả lời.
Thập Thất và Cầm Thiên Huyền ở bên cạnh nghe không hiểu những lời này của ta và Mặc Thanh, ta nói lại kế hoạch cho bọn họ.
Đợi  lát nữa Chỉ Yên hồi hồn, nàng ấy phụ trách áp chế mắt trận, mà Thập  Thất ở bên cạnh cùng nàng ấy, không để những vật khác trong trận quấy  rầy nàng ấy. Cầm Thiên Huyền thì vào trận dẫn đường, ta đi theo hắn, tìm  lại thân thể của mình.Ta vừa nói xong những lời này, giờ Tý đã tới, Chỉ  Yên hồi hồn.
Nhìn thấy tình hình lúc này, nàng ấy có chút mơ hồ: “Mọi người đều ở đây...”
Không  có thời gian giải thích nhiều với nàng ấy, ta bảo nàng ấy đứng bên cạnh  Mặc Thanh, dùng toàn lực áp chế mắt trận, ta bay đến trước mặt nàng ấy:  “Chỉ Yên, ta có thể sống lại hay không, đều nằm cả trong tay ngươi.”
Nàng  ấy ngây người, cắn răng, rút kiếm ra khỏi vỏ, ổn định tinh thần: “Đại  ma vương. Ngươi cứu ta nhiều lần, lần này, ta liều cả tính mạng này,  cũng phải giúp ngươi áp chế mắt trận.”
Ta cười cười, lui qua một bên.
Chỉ  thấy Chỉ Yên giơ cao kiếm, toàn thân tập trung pháp thuật, dùng kiếm  mạnh mẽ đâm thủng mắt trận, “Ầm” một tiếng, đất trời rung lên, Chỉ Yên  cắn chặt răng. Mặc Thanh rút Vạn Quân kiếm ra, toàn bộ sức mạnh áp chế  trận pháp thoáng chốc truyền đến trong tay Chỉ Yên.
“Hai canh giờ, ta sẽ ra.”
Sức  lực của Chỉ yên không mạnh bằng Mặc Thanh, áp chế mắt trận đã hao tổn  toàn bộ sinh lực của nàng ấy, không có thời gian nói thêm vài lời với  người bên cạnh, nàng ấy chỉ cúi mắt, chuyên tâm nhìn vào mắt trận.
Cầm  Thiên Huyền đứng dậy, đưa ta vào trong sơn động, trước khi bước vào sơn  động, ta quay đầu nhìn Mặc Thanh, hắn nhìn vào cửa động, tuy không thể  nhìn thấy ta, nhưng ánh mắt lại rất chuyên tâm: “Lộ Chiêu Diêu.” Hắn gọi  tên ta, giọng nói thật bình tĩnh, lại khiến ta không nhịn được động  lòng, “Ta sẽ quét sạch nội loạn của Vạn Lục môn, đợi nàng trở về.”
Hắn không nghe thấy, nhưng ta lại trịnh trọng trả lời hắn: “Được.”
Ta sẽ trở về.
Lần này nhất định sẽ không phụ sự chờ đợi của ngươi.
Cùng  với Cầm Thiên Huyền bước vào trong trận pháp. Bước chân của hắn trầm  ổn, không nhanh không chậm, ta nhắm mắt theo sau, chỉ thấy cảnh sắc băng  tuyết đỏ quạch giống với hang động trước đây ta nhìn thấy khi ăn hoàn  dương đơn.
Mà càng đi vào bên trong, sự rung động kỳ lạ ở nơi ngực ta càng lúc càng mãnh liệt.
Đây có lẽ... là sự ràng buộc giữa linh hồn và thân thể chăng?
“Ta  đặt thân thể của ngươi ở đây, ngươi hận ta không?” Hắn đột nhiên mở  miệng nói, biết là không nghe được câu trả lời của ta, vì vậy hiện tại  hắn càng giống như vừa đi vừa độc thoại, “Trận chiến năm năm trước tại  kiếm mộ, là cực hạn tâm ma của ta, ta biết tâm ma vì ngươi mà có, cũng  chỉ có ngươi mới có thể diệt được tâm ma.”
Tim ta run lên, ơ, nghe lời này, là muốn tỏ tình?
Không  được, ta từ chối, ta thích Mặc Thanh, trên thế gian này chỉ có Mặc  Thanh, ta rất vui khi hắn thỉnh thoảng ghen, nhưng ai cũng không thể  tranh với hắn, hắn ở bên cạnh ta, không thể chịu thêm uất ức.
Ta mở miệng... mới cảm thấy tâm tư của Cầm Thiên Huyền thật sâu.
Hiện tại hắn nói những lời này ở nơi không người, chỉ ta nghe thấy, cũng không thể từ chối!
“Không  phải tình yêu, cũng là tạp niệm (ý nghĩ đen tối). Ngày qua ngày, sẽ  thành tâm ma. Làm loạn tu hành của ta, quấy nhiễu thanh tâm của ta, ta  trộm thi thể của ngươi, hành vi trơ trẽn, cũng là không biết làm sao,  sau đó đưa thi thể ngươi đặt ở đây, dùng tâm huyết giữ cho cơ thể không  bị thối rữa, ngày ngày ở đây tụng kinh, cuối cùng triệt để trừ bỏ tâm  ma, sau đó không quay lại nơi này nữa.”
Máu của Cầm gia thật là  kỳ diệu, có tác dụng làm Lạc Minh Hiên sống lại, nghĩ đến trong máu của  bọn họ có sự sạch sẽ mà trời ban cho, trời sinh nên đi con đường tuyệt  tình tuyệt ái thành tiên, nhưng lại không ngờ bị ta mắt mù nhìn đến  loạn.
Nói đến cũng là lỗi của ta.
Rồi sau đó, âm kém dương  sai, hắn dùng tâm huyết của mình nuôi cơ thể ta, cuối cùng lại đổi cho  ta một cơ hội sống, làm cho hiện giờ ta trở thành một sinh hồn, còn có  khả năng sống lại.
Năm đó hắn trộm thi thể ta là sai, nhưng cuối  cùng người được lợi vẫn là ta. Ta cũng không trách hắn, ngược lại có vài  phần cảm kích.
“Hôm nay ta đã hiểu rõ ngươi, cuối cùng là sự áy náy.”
Chậm  rãi nói xong lời này, nhìn qua chỗ rẽ cuối cùng phía trước, tiến vào  một huyệt động băng tuyết to lớn, trên đỉnh đầy băng, trên bức tường  cuối cùng, một thân hoa phục đỏ đen đan xen, tóc tai rối bời, nhắm mắt  mím môi vùi trong tường băng, chính là thân thể của ta.
Ta bay lên không, đối diện với thân thể của ta, cảm nhận được sự rung động mãnh liệt trong tim, ta từ từ nhập vào...
Dần dần cảm nhận được sức lực của ngón tay truyền đến, dòng máu chuyển động, mi mắt rung rung.
Lộ Chiêu Diêu, Lộ Chiêu Diêu.
Ta thật sự nhớ sức mạnh và khuôn mặt của ngươi. 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện