[Dịch]Chiêu Diêu - Sưu tầm
Chương 64 : Chương 64
                                            .
                                    
             
Ta mau chóng tới Tố Sơn, Tố Sơn là một dải gò đất mấp mô tạo thành,  khắp nơi cỏ xanh, không có cây cối to, người của Thiên Trần Các cho rằng  đây là thanh sạch thuần khiết, cho nên gọi là Tố Sơn.
Nhưng mà trong mắt ta, cách nói này của bọn họ kỳ thật đều là gạt người...
Vùng  núi đồi này tuyệt đối không phải vô hại, một nơi xem chừng chỉ to bằng  hí kịch Nguyệt Phong mà có trên trăm cái trận pháp trùng điệp, sát trận,  mê trận, trận trong trận, không cẩn thận đặt sai một bước sẽ lập tức bị  nhốt vào trận pháp.
Từ xưa đến nay, Tố Sơn là lá chắn phòng thủ  tự nhiên của Thiên Trần Các, mà kể từ khi Cầm Thiên Huyền lên làm Các  chủ, ngoại trừ việc tu luyện thuật Bồ Tát, hắn còn say mê nghiên cứu  trận thuật, pháp thuật, biến mớ trận pháp này trở nên hiểm ác hơn nhiều.
Theo  ta thấy, Tố Sơn này đức hạnh giống như Cầm Thiên Huyền, thần sắc trên  mặt không đổi, cả người lẫn vật vô hại, nhưng sau lưng cũng làm ra  chuyện thiếu đạo đức như trộm người đoạt xác.
Ta nhanh chóng bay  đến khoảng không trên Tố Sơn lại không dám đáp xuống, chỉ sợ nhỡ không  khéo đạp trúng cái gì thành ra đã không tìm được Mặc Thanh mà bản thân  lại bị vây trong trận pháp quỷ quái nào đó.
Ta lại nhìn xuống,  Thiên Trần Các cách Tố Sơn không quá xa, mà xưa nay người của Thiên Trần  Các hành sự luôn khiêm tốn, phòng ốc lầu các đều trông thật thấp bé,  nửa đêm cũng không ai ồn ào, thậm chí ngay cả ngọn đèn dầu cũng không  thắp, Thiên Trần Các nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh hòa vào Tố Sơn, hệt như  không có bóng người.
Mà nhìn hoàn cảnh bên dưới, nơi rừng núi ánh đuốc châm lên càng bắt mắt.
Ta  dùng Thiên lý nhãn nhìn xuống bên dưới, thấy có một chỗ rất nhiều người  đứng, tất cả đều là Ám La Vệ, mà bên kia chỉ lẻ tẻ vài người, y phục  đen trắng, đều là đệ tử Thiên Trần Các.
Ta nhanh như chớp đáp xuống một góc chỗ đệ tử Thiên Trần Các đứng.
Tại  Đại hội Tiên Thai, Cầm Thiên Huyền bị đối đãi như vậy rồi mất tích  nhưng đám đệ tử của hắn dường như cũng không hề sốt ruột, còn giơ cây  đuốc đứng ở một chỗ từ xa nhìn, còn có người đến cây đuốc cũng không  buồn đốt, ngồi xếp bằng ngay tại chỗ, tịnh tâm tĩnh khí, nguyên một đám  đều mang dáng vẻ sắp thăng tiên.
Dù sao ta không hiểu lắm về môn phái của bọn họ, tu luyện cái này kiểu gì cũng bị giới hạn, làm sao còn tìm tới khoái cảm.
Mấy  người này đứng rời rạc tản mát, ta tùy tiện tóm lấy người đứng gần  nhất, đi đến phía sau vỗ vỗ vai hắn: “Vị này. . . . . . Ách. . . . . .  Bồ Tát?”
Người nọ vừa quay đầu lại, giữa mi tâm chấm một nốt chu  sa thật đẹp, hắn liếc nhìn ta một cái liền đứng lên, thái độ ôn hòa cười  nói: “Chỉ Yên cô nương, sao ngươi lại tới đây?”
Ồ, suýt nữa đã  quên, Chỉ Yên là điệt nữ* của Cầm Thiên Huyền. Người của Thiên Trần Các  nhận ra nàng cũng là lẽ đương nhiên. Nhưng mà... Đáng tiếc ta không biết  hắn: “Ta ách...”*Điệt nữ: cháu gái ruột.
Bên này bọn ta vừa mở miệng nói chuyện, bên kia trong đám Ám La Vệ đốt đuốc chi chít lập tức có người chú ý sang.
Cái nhìn đầy cảnh giác!
Đệ tử Vạn Lục Môn chúng ta so với Thiên Trần Các bọn họ hoàn toàn là hai phong cách!
Trong  lòng nổi lên cảm giác tự hào không hợp hoàn cảnh cho lắm, ngay lập tức  ta đè nén cảm giác này xuống, may mà tiểu chu sa này không đốt đuốc,  khoảng cách cũng xa thành ra bên đó dù có nhìn sang cũng không nhìn rõ.
Ta túm ống tay áo của tiểu chu sa, kéo hắn đến một bên, tiện tay bày một cái kết giới cách âm nho nhỏ: “Ta tới tìm sư phụ ta.”
Hắn gật gật đầu: “Có nghe qua, ngươi đúng là đã bái Lệ Trần Lan của Vạn Lục Môn làm vi sư.”
“Vậy sư phụ ta ở đâu? Ngươi biết chứ?”
Tiểu  chu sa liếc nhìn sang Ám La Vệ bên kia: “Trận pháp bọn họ đang trông  chừng sau lưng chính là chỗ Lệ Trần Lan đi vào. Mấy ngày nay mọi người  trong Các cùng nhau tìm kiếm xem Các chủ đang ở chỗ nào, rốt cục xác  định là mê trận này, Lệ Trần Lan đến sau, đang vào trận tìm người, đến  giờ vẫn chưa ra. Ám La Vệ luôn luôn trông coi đề phòng ở đó, không cho  phép người phía ta tới gần.”
“Bọn họ không cho các ngươi tới gần  thì các ngươi không đến gần? Tiểu Thập. . . . . . Đông Sơn chủ, còn có  Các chủ các ngươi... Đại bá phụ của ta cũng vẫn đang ở bên trong!”
Hai  tay tiểu chu sa tạo thành chữ thập: “Người ngoài trận không thể can  thiệp chuyện trong trận, kết giới Tố Sơn hoàn hảo kín kẽ, tới gần cũng  không khác với không tới gần. Đã vào trận pháp Tố Sơn, hết thảy đều xem  như ý trời.”
Quên đi.
Ta không muốn tranh cãi với hắn.
Ta phất tay áo, tính rút kiếm, vượt qua Ám La Vệ ở ngoài, trực tiếp xông vào trận.
Tuy  trận pháp Tố Sơn lợi hại, ta lại không tin nó có thể vây khốn Mặc Thanh  được. Mà sở dĩ Mặc Thanh còn ở trong không ra nhất định là có lý do, ta  phải đi vào giúp hắn, dẫu không có lực lượng đông đảo gì cũng phải để  hắn đi trước, ta ở lại trong đó, nội loạn của Vạn Lục Môn không thể để  lớn hơn được.
Không thể để đám người đó tìm được Lạc Minh Hiên!
Thế  nhưng ngay khi ta sắp động thủ, ở ngực mạnh mẽ truyền đến một trận đau  đớn, ta sửng sốt, chỉ cảm thấy tâm hồn run lên, ta bị hất ra khỏi thân  thể này.
Chỉ Yên hồi hồn . . . . . .
Giờ Tý loáng cái đã qua!
Ta  âm thầm cắn răng, nghe thấy tiểu chu sa bên cạnh đang nhẹ giọng hỏi Chỉ  Yên: “Chỉ Yên cô nương, thân thể có chỗ nào không khoẻ hả?”
Chỉ  Yên hít sâu một hơi, phẩy tay, theo bản năng trả lời: “Không có việc  gì.” Nàng vừa xoay đầu, trông thấy người bên cạnh thì sửng sốt, “Tố Ngôn  ca ca.” Nàng cười cười, “Sao huynh ở...” Nàng khó khăn lắm mới nuốt lại  mấy câu này, liếc mắt sang ta một cái, “Ha ha ha, trời tối qua, giờ ta  mới nhìn ra huynh.”Ừ, đúng là nói nhảm y như ngày trước.
Ta mặc kệ nàng, dùng hồn phách này xuyên qua thân thể Ám La Vệ, bay đến trận pháp sau lưng họ.
Vậy mà ta đang làm hồn phách cũng không thể xông vào trận pháp được.
Trên  đời có lẽ chỉ có ta ở trạng thái này, vĩnh viễn cũng không bị trận  pháp Tố Sơn làm khó, bởi vì dương gian không thể gây thương tổn ta, trận  pháp cũng giống thế thôi. Cho nên ta muốn đi vào, vậy mà lại không  được.
Nhưng kỳ lạ là khi hồn phách ta xuyên qua trận pháp này,  trong người bỗng có một cảm giác kỳ diệu, trong lòng như có dòng nước ấm  chảy qua, giống như là... tim nảy lên nhịp đập.
Mà khi ta đang định chú tâm tìm ra nguồn gốc của cảm giác này thì nó lại biến mất không thấy đâu.
Ta  bay về bên Chỉ Yên, nói: “Bảo tiểu chu sa này đưa ngươi về Thiên Trần  Các, không để bị Ám La Vệ phát hiện, chúng ta ở Thiên Trần Các thêm một  ngày, tối mai, ta dùng thân thể của ngươi vào trận tìm người.”
Chỉ Yên gật đầu.
Sau  khi được Tố Ngôn đưa về Thiên Trần Các sắp xếp cho một gian phòng nhỏ,  Chỉ Yên thoát hồn ra nói với ta: “Đại Ma Vương, hôm ngươi đánh một trận  với trưởng Ám La Vệ kia đã đánh vỡ kết giới bên trên, núi Trần Tắc đã  rối loạn, có thị vệ trưởng chất vấn Ám La Vệ, từ khi nào đỉnh núi Trần  Tắc lại lập kết giới, lại vì sao phải động thủ với thân thể này, môn chủ  ra lệnh, nói là không cần biết là ai, có chuyện gì, cũng không được làm  thương tổn thân thể này.”
Nghe được từ miệng Chỉ Yên chuyện Mặc Thanh từng hạ lệnh như vậy, ta mỉm cười: “Sau đó?”
“Sau  đó liền loạn, có ủng hộ Lệ Trần Lan, có đứng về phía Ám La Vệ, nhưng  không phải tất cả Ám La Vệ đều đứng về phía Ám La Vệ, dù sao tình huống  thực phức tạp. . . . . . Bọn họ thả lão đầu Bắc Sơn chủ kia ra, lão ta  lấy danh ngươi nói phải thanh trừng nghịch tặc, chém Lệ Trần Lan. . . . .  .”
Ta có thể tưởng tượng được, lần này chắc có lẽ là một kiếp số  của Vạn Lục Môn, nếu không xử lý cho tốt, một phân thành hai cũng chưa  biết chừng.
Kỳ thật vấn đề này rất dễ giải quyết!
Bắc Sơn chủ không phải một lòng trung thành với ta sao? Không phải giương cao ngọn cờ vì ta sao?
Chỉ  cần ta có thể tìm được thân thể của mình, sau đó nắm tay Mặc Thanh,  đứng trên quảng trường trước Vô Ác điện, ôm Mặc Thanh một cái, thân thân  thiết thiết, hai Môn chủ tuyên bố thành thân, không phải vấn đề này dễ  dàng giải quyết sao!
Nói vậy nhưng điều tiên quyết vẫn là tại vì không tìm được Cầm Thiên Huyền!
Chờ  ta tìm được Thập Thất, xem ta đánh mông nàng ấy thế nào! Bảo nàng ấy  mang cái vị này về núi, vậy mà phát sinh lắm chuyện thế này đây!
Ta hung hăng hừ một tiếng, cũng chỉ bay bay trên không trung khoanh tay đợi thời gian.
Trước  giờ ta chưa từng cảm thấy một ngày lâu trôi qua đến thế, phải chờ thêm  một đêm, đợi cho mặt trời mọc, buổi trưa, tận đến chạng vạng, mắt thấy  giờ tý sắp tới, ta xoa tay đợi nhập vào thân thể Chỉ Yên, tiểu chu sa  hôm qua bỗng tới gõ cửa.
Hắn cau mày, thần sắc có vài phần nặng  nề, thấy bọn họ tu đạo Bồ Tát còn lo đến như vậy, trong lòng ta biết  nhất định đã xảy ra chuyện liền theo sát sau lưng Chỉ Yên, nghe hắn nói  trầm trọng: “Đêm qua, núi Trần Tắc nổi lên nội loạn, Chỉ Yên, chính vì  như thế ngươi mới chạy trốn tới Thiên Trần Các?”
Chỉ Yên im lặng  không trả lời, tiểu chu sa lại nói tiếp: “Đêm qua có môn phái đã nắm  được tin tức, hôm nay vừa qua giữa trưa, Tân Sơn Khương Vũ kia cùng bốn  môn phái trong thập đại Tiên môn tập kết lại, đi núi Trần Tắc.”
Chỉ Yên kinh ngạc bưng miệng.
Ta nheo mắt: “Khương Vũ à, nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.” Ta cười lạnh ra tiếng, “Tiểu tử tốt, đủ âm hiểm.”
Lần  trước Mặc Thanh không giết hắn, hiện tại hắn bắt đầu kéo bè kéo cánh  quyết phải đốt bằng được hậu viện của ta. Còn học chiêu của Mặc Thanh  bắt tay với Tiên môn, được lắm được lắm.
Nhưng còn nghe được, đêm  qua Khương Vũ gửi thư tới tất cả các Tiên môn, trừ tứ đại Tiên môn ra  cũng không thiếu tiểu Tiên môn ôm ý nghĩ soán đổi vị trí đi cùng. Liễu  Thương Lĩnh đã về Cẩm Châu thành tiếp nhận Giám Tâm Môn rách nát đã từ  chối thư của Khương Vũ. Thẩm Thiên Cẩm của Quan Vũ Lâu có mặt trong trận  chiến trên Phượng Sơn, sau đó được thả về cũng khước từ thư kêu gọi đó.
Mà  bốn Tiên môn nhận thư này chính là bốn môn phái ngày trước cùng Liễu Tô  Nhược tính toán hồi sinh Lạc Minh Hiên. Ngày ấy trên Phượng Sơn Chưởng  môn bọn họ đúng là đã bị Mặc Thanh làm phát điên, vừa mất mặt vừa tổn  hại lực lượng, đúng là hận thấu xương Vạn Lục Môn. Định thừa dịp Vạn Lục  Môn rối loạn mà đi tính sổ.
Tiểu chu sa báo tin rồi dặn Chỉ Yên  trong khoảng thời gian này cứ ở yên trong Thiên Trần Các, không cần đi  lung tung, giang hồ nhất định đang loạn lớn.
Hắn nói đúng, nếu  Vạn Lục Môn loạn, Tiên môn nhân cơ hội đánh vào, Khương Vũ ở giữa kiếm  lợi, từ đó cục diện Vạn Lục Môn một môn độc đại từ nay về sau không còn  nữa, nguyện vọng thống nhất của Mặc Thanh lại càng khỏi đề cập gì thêm.
Thiên  hạ này như một miếng thịt béo, lão hổ lớn nhất đã bị đánh chết, còn lại  mấy con sói đều đánh nhau giành ăn, loạn thành một đống, miễn bàn luận.
Mà  những thứ này là thế cục sau này. Hiện tại, chuyện gấp nhất với ta là  bốn Tiên môn kia còn có trưởng Ám La Vệ cùng Bắc Sơn chủ đều muốn hồi  sinh Lạc Minh Hiên. Bây giờ Khương Vũ đứng cùng một phe với bốn Tiên  môn, lập trường hắn thế nào không cần nói cũng biết.
Vạn Lục Môn, tình thế nguy cấp. . . . . .		 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện