[Dịch]Chiêu Diêu - Sưu tầm
Chương 6 : Chương 6
                                            .
                                    
             Nghe Chỉ Yên khóc lóc kể lể một hồi, đại khái ta cũng nắm được nàng bị bắt nạt ra sao.
Trước  khi ta rời đi có nói nàng phải ôm chặt lấy bắp đùi của Mặc Thanh, nhưng  cô nương này rụt rè mà lòng tự ái lại đặc biệt cao, cho nên nàng không  tính làm như vậy. Nàng dự định dựa vào bản lĩnh của mình ở Vạn Lục môn  tu ma thật tốt, sau khi học thành công sẽ đi tìm Liễu Nguy lão nhân của  Giám Tâm môn để báo thù.
Ta nghe xong thì cười nhạo một tiếng, thiếu nữ nhà ngươi quá ngây thơ rồi.
Quả  nhiên, không quá mấy ngày, đám ma tu ở Hí Nguyệt Phong phát hiện ra “đồ  đệ của Môn chủ” được đưa về này cũng chẳng lợi hại như bọn họ nghĩ,  quan hệ với Môn chủ lại không tốt đẹp như bọn họ tưởng.
Vì  vậy, những người mà lúc trước dùng vẻ mặt ôn hòa đối xử với nàng bắt  đầu nói năng lạnh nhạt. Những người quan tâm chiếu cố nàng thì bắt đầu  trêu ghẹo, thậm chí xúc phạm nàng. Nàng muốn lặng lẽ dựa vào bản lĩnh  của mình để tu ma thành công, căn bản là không thể.
Không  tới một tháng, nữ tử tu tiên của chính đạo luôn duy trì thái độ ‘dĩ hòa  vi quý’ này, bởi vì ít khi phản kháng, đã trở thành cái đích để mọi  người chỉ trích, phát tiết bất mãn. Nam ma tu của Hí Nguyệt Phong bắt  đầu sàm sỡ nàng, mà hôm nay, sự xâm phạm đó đã chạm đến ranh giới cuối  cùng của nàng. Rốt cục nàng không thể nhịn được nữa, tức giận phản  kháng, lúc này, hoàn toàn không có người nào đứng ra giúp đỡ. Đám nữ ma  tu thì đứng xem náo nhiệt, còn đám nam ma tu thì nói nàng là một tiểu  đãng phụ, gia tăng hành động quá phận.
Trong sự hốt  hoảng, Chỉ Yên dùng ngự kiếm trốn thoát, đám ma tu đuổi theo sát đằng  sau, cho đến khi nàng chạy vào cấm địa bọn họ mới không dám đuổi theo  nữa.
Nàng nghẹn ngào kể xong quãng thời gian khổ cực chua xót đó thì cũng gần đến giờ Tý.
Ta  đứng ở trước mặt nàng, nhìn nàng rồi nói: “Tiểu cô nương, dựa vào bản  lĩnh của mình là việc tốt, cái thế giới này nhiều khi quả thật chỉ có  thể dựa vào chính mình, nhưng điều kiện tiên quyết là ngươi phải đủ  mạnh. Mà nếu đã không đủ mạnh thì…” Ta nhíu mày một cái, “Ngươi đã không  thể động não rồi, chẳng lẽ không nghĩ đến lời khuyên của ta, đi lấy  lòng Lệ Trần Lan sao?”
“Ta phát hiện ra không thể dựa vào chính mình nên mới tới tìm ngươi đây còn gì…”
Ừm, cái đó cũng có thể coi là một biện pháp.
Nàng  lau nước mắt, nhìn ta một cái: “Hơn nữa, muốn tìm Lệ Trần Lan… nhưng  hắn là Môn chủ đó, cao cao tại thượng như vậy… Có mấy người ở Hí Nguyệt  Phong đợi mấy chục năm còn chưa từng nhìn thấy mặt của Lệ Trần Lan bao  giờ. Thế thì sao ta… có thể lấy lòng hắn, để hắn giúp đỡ ta.”
Nghe  nàng nói xong, ta hết sức tức giận: “Ta cũng là Môn chủ á! Ta cũng đã  từng cao cao tại thượng á! Là bởi vì ta đã chết nên ngươi cảm thấy bắt  nạt ta dễ hơn một chút sao?”
Nàng lại nhìn ta một cái: “Đúng vậy nha.”
“…”
Ta  cắn răng, chỉ cảm thấy cô nương trước mặt này và tên thủ vệ giữ cửa mũi  tẹt kia đều là cùng một dạng không có trái tim. Chỉ có điều, thấy nàng  dâng thân xác lên giao cho ta, ta cũng chẳng tính toán, bỏ qua ngôn ngữ  bất kính của nàng:
“Sự lo lắng của ngươi đối với Lệ  Trần Lan là hoàn toàn dư thừa. Chẳng phải lúc trước ta đã nói rồi sao,  Lệ Trần Lan nói, người nào tự tiện xông vào cấm địa đều phải giết chết,  nhưng tại sao hắn lại không giết ngươi?”
Mặt nàng ngấn lệ, ngẩn ngơ nhìn ta: “Tại sao?”
Ta nghiêm túc nói: “Bởi vì hắn coi trọng thân thể này của ngươi nha!”
Chỉ Yên toàn thân chấn động: “Cái gì?”
“Là thế chứ còn gì nữa, bằng không hắn còn có lý do nào khác để không giết ngươi hả?”
Chỉ  Yên nghĩ nghĩ: “Khi đó là ngươi ở trong thân thể của ta mà. A, nói  không chừng, khi đó hắn nhìn ta nhưng lại nhớ đến ngươi trước kia thì  sao?”
Ta cười nhạo một tiếng: “Hiện giờ Mặc Thanh đã  là Vạn Lục Môn chủ, vị trí này của hắn là giành từ trong tay ta mà có.  Hắn thật vất vả mới ngồi vững được trên vị trí này, để hắn biết được  chuyện ta đã mượn xác hoàn hồn thì ngươi nói xem, hắn sẽ đối xử với ta  như thế nào?”
“Nhổ… Nhổ cỏ tận gốc?”
“Coi  như ngươi không quá đần.” Ta ngẩng đầu nhìn sắc trời, thấy đã bước vào  giờ Tý, liền gọi Chỉ Yên một tiếng: “Thời gian vừa vặn, chúng ta thử một  chút xem sao.”
Chỉ Yên thẳng lưng ngồi xuống. Ta  cũng thu lại tâm trạng, chuyên tâm gạt bỏ tạp niệm, đụng đầu thật mạnh  vào thân thể của Chỉ Yên.
Trong thoáng chốc, đầu ngón  tay ấm áp, hai chân trầm xuống, thân thể nặng nề quen thuộc cùng các  giác quan nổi lên. Ta chớp mắt một cái, nhìn về phía bia mộ, hồn phách  của Chỉ Yên vừa bị ta hất ra ngoài, ngơ ngác đứng đó.
Quả nhiên! Loại chuyện như chiếm thân thể của người khác này phải làm buổi tối mới có hiệu quả tốt!
Ta  đứng lên, nắm chặt quyền, cảm nhận sức mạnh trong lòng bàn tay, nhất  thời nội tâm sáng bừng rực rỡ. Rốt cục, vòng tới vòng lui thân thể này  vẫn thuộc về ta!
Vậy mà, ta còn chưa cao hứng được  bao lâu, bỗng phát giác ra một luồng hơi thở nhanh như chớp xuất hiện ở  sau lưng. Ta trầm mặt, vừa muốn tránh thì đã có một bàn tay bấm vào cổ,  đem ta nhấc lên.
Hô hấp trong nháy mắt bị đoạt đi, ta  hít thở không thông nhìn người ở trước mặt. Hắn vẫn mặc một bộ hắc bào  như cũ, vẻ mặt như sương lạnh, ánh mắt tựa như đao, cạo từng khúc xương:  “Lại là ngươi.” Giọng nói hắn lạnh lẽo, “Tự tiện xông vào cấm địa, đừng  mơ ta sẽ tha cho ngươi đến lần thứ hai.”
Linh hồn  của Chỉ Yên ở một bên bị dọa sợ chết khiếp, liên tiếp hít sâu, thất  thanh kêu to: “Ngươi xem đi, ngươi xem đi! Ngươi còn bảo ta đi lấy lòng  Lệ ma đầu, lại còn nói hắn có ý với ta, có ý muốn giết ta thì có! May mà  ta không cố lại gần hắn!”
Tâm trạng của ta cực kỳ  không tốt. Nếu không phải vì thân thể của Chỉ Yên quá vô dụng thì ta đâu  có bị Mặc Thanh chỉnh cho thảm như vậy!
Hơn nữa, tên  Mặc Thanh này cũng quá buồn cười, cứ nhằm vào lúc ta và Chỉ Yên vừa  thay đổi thân thể xong thì chạy tới làm khó ta. Đúng là mệnh hắn nhất  định phải khắc chết ta mà!
Ta nắm chặt lấy tay hắn,  liều mạng dùng sức đẩy ra một chút kẽ hở, khàn khàn nói: “Lần trước là  bị ép, lần này ta… cũng bị buộc…”
Mặc Thanh cười lạnh một tiếng, hung hăng ném ta xuống đất.
Ta  vội vàng ôm cổ vừa ho khan vừa thở gấp, hai tai ong ong không ngừng,  nghe tiếng hắn lạnh lùng châm chọc ẩn chứa sát khí: “Bị buộc? Là đám ma  tu bên ngoài sao?”
Lần trước, khi ta và Mặc Thanh vừa  gặp mặt, hắn liền nhận của ta một lúc hai kiếm chiêu. Nếu xét về thực  lực thì toàn bộ đám ma tu cấp thấp của Hí Nguyệt Phong không kẻ nào có  thể là đối thủ của hai kiếm chiêu đó; nhưng thời điểm thân thể này bị  bắt nạt là do Chỉ Yên yếu còn hơn cả gà kia khống chế! Ta giải thích  việc này thế nào đây, để tránh cho Mặc Thanh hoài nghi, ta đành phải tùy  cơ ứng biến, chỉ vào mộ phần của chính mình nói : “Là nàng, ta bị nàng  ép.”
Lời này vừa thốt ra, Mặc Thanh đột nhiên lặng lẽ chớp mắt một cái.
Ta  lại ngẩng đầu lên nhìn hắn, thấy ánh mắt hắn mang theo đánh giá, nhìn  ta đang gục người trên mặt đất: “Ngươi có biết đây là mộ của người nào  không?”
“Biết, của Lộ Chiêu Diêu…”
Ánh mắt hắn lạnh lẽo, vẻ mặt khắc nghiệt: “Từ đâu mà ngươi biết?”
“Ở  trong mộng.” Ta nghĩ đến đâu liền diễn đến đấy, “Cứ đến lúc trời tối  nàng lại vào trong giấc mộng của ta, ép ta hóa vàng mã cho nàng….”
“Nàng vào trong giấc mộng của ngươi?” Mặc Thanh cắt đứt lời ta, híp mắt, hoài nghi đánh giá.
Ta  thoáng suy nghĩ, nếu để Mặc Thanh biết hồn phách của ta vẫn còn tồn tại  thì có vẻ không được tốt cho lắm. Nhưng thôi kệ, quản hắn làm cái khỉ  gì, mấy chuyện quỷ quỷ thần thần này, nếu như không phải chính ta chết  thì ta cũng chẳng biết được con người sau khi chết lại có thể biến thành  quỷ. Loại chuyện hư vô mờ mịt đối với người sống này, hắn có điều tra  cũng chẳng tra ra được gì.
Ta trực tiếp nghĩ ra một kế hoạch mới.
Để  cho Mặc Thanh biết hồn phách của ta vẫn còn ở đây, nhưng hắn lại không  có cách nào tìm được ta. Vì để bảo vệ địa vị của mình, hắn nhất định sẽ  tiêu tốn sức lực và thời gian đi tìm quỷ. Mà trong lúc hắn đang làm việc  này, ta có thể dùng thân thể của Chỉ Yên ẩn núp bên cạnh hắn; dùng cái  cớ Lộ Chiêu Diêu hằng đêm đều tiến vào giấc mộng của ta, giả vờ giúp hắn  tìm kiếm “Lộ Chiêu Diêu”. Một bên nhiễu loạn suy nghĩ của hắn, một bên  từ từ đến gần, chậm rãi đi vào cuộc sống, giành được sự tin tưởng của  hắn. Lúc ấy, địch ở ngoài sáng ta ở trong tối, thời điểm hắn dỡ xuống  phòng bị, ta sẽ cho hắn một đao đoạt mệnh!
Thật quá hoàn mỹ!
Chớp  mắt một cái đã có thể vạch ra cả một kế hoạch chu toàn, ta vì trí tuệ  cao siêu của chính mình mà thầm khâm phục. Sau đó, ta lại nhìn chằm chằm  Mặc Thanh, nghiêm túc nói:
“Đúng, nàng muốn ta hóa vàng mã cho nàng, nếu không sẽ quấy phá, giết chết ta.”
Mặc  Thanh trầm mặc hồi lâu, cặp mắt đen kia như dòng nước xoáy sâu thẳm, ẩn  giấu tất cả tâm tư, khiến ta không đoán ra được suy nghĩ của hắn.
Ta  đợi hắn tỏ thái độ, đợi một hồi lâu, ai ngờ hắn lại chỉ mở miệng nói ra  ba chữ: “Không thể nào.” Hắn cúi đầu, tự lẩm bẩm một mình, “Nếu nàng  vẫn ở đây thì nhất định sẽ tìm tới ta trước.”
Ô, tên  quái dị này thế mà lại hiểu rõ lòng ta. Ta ở nơi trần thế này, tiếc nuối  lớn nhất chính là cuối cùng không thể dẫn ngươi cùng đi. Nếu ta có thể  sống lại, dĩ nhiên điều đầu tiên là phải tới tìm ngươi, sau đó dẫn ngươi  đi.
Giống như bây giờ.
Tuy nhiên  lúc này ta không thể nói như vậy được, chỉ đành bảo rằng: “Ta cũng không  biết vì sao nàng lại chỉ tới tìm ta, có lẽ… là do lần trước ta đập đầu  vào bia mộ của nàng, bị nàng ám phải … Nàng ở trong mộng rất dọa người,  ta cũng chỉ bất đắc dĩ bị ép buộc mà thôi… Môn chủ, ta xông vào vào cấm  địa hai lần, nhưng không thể trách ta được nha.”
Ta  tội nghiệp nhìn hắn, bởi vì lúc nãy Chỉ Yên vừa mới khóc, cho nên hốc  mắt vẫn còn cảm giác chua xót. Ta cố gắng trợn mắt không chớp, chỉ một  lát sau ánh mắt yếu ớt lại tràn đầy lệ quang.
Hắn yên lặng nhìn ta hồi lâu.
Trong  lòng ta hiểu rõ, ở trước mặt người của Vạn Lục môn mà tỏ ra đáng thương  cũng chẳng có tác dụng gì nhiều. Lần trước Mặc Thanh đã đưa ta ra  ngoài, hôm nay ta giả bộ đáng thương, nếu như có thể có tác dụng thì  nhất định là bởi …
“Đứng lên đi.”
Hắn  bỏ qua cho ta, trong lòng ta âm thầm nhận định, quả nhiên, Mặc Thanh  này hẳn là cảm thấy có hứng thú với gương mặt của Chỉ Yên! Không nỡ giết  đâu!
Mặc Thanh liếc khóe mắt nhìn ta: “Nàng ở trong mộng của ngươi như thế nào?”
“Người  nào? Nữ ma đầu Lộ Chiêu Diêu sao?” Ta xem xét sắc mặt Mặc Thanh một  chút, cân nhắc nói, “Nàng ấy à, sắc mặt tái nhợt, dưới đùi không có  chân, dáng vẻ ngoan lệ…” Ta vừa nói vừa thấy Mặc Thanh hoài nghi híp  mắt, biết hắn đang dò xét lời nói của ta, vì vậy ta lập tức dùng chính  tình cảm thật của mình, nói thẳng, “Thật ra nàng và người sống cũng  chẳng có gì khác nhau, chỉ là nàng hận ngươi. Nàng nói ngươi đoạt mất vị  trí của nàng, hại tính mạng nàng. Nàng muốn quay về tìm ngươi báo thù.”
Những  người có mặt ở Kiếm mộ năm đó hẳn là đều bị khí tức của Kiếm Vạn Quân  khi xuất thế giết sạch. Người đời có suy đoán đến thế nào cũng không thể  tin được việc ta bị Mặc Thanh giết chết.
Hiện tại, ta nói ra một chuyện chỉ có hắn và ta biết, có thể…sẽ xóa bỏ được hoài nghi của hắn.
Quả nhiên, Mặc Thanh nghe xong liền trầm mặc, một hồi lâu sau hắn mới quay đầu, nhìn chăm chú vào tấm bia vô tự của ta.
Hồn phách của Chỉ Yên đang đứng ở hướng đó, nàng ngơ ngác nhìn Mặc Thanh cho đến khi hắn cúi đầu.
Hắn nỉ non một tiếng: “Vậy vì sao vẫn chưa tìm đến?.”
A ha, lại còn khiêu khích ta nữa.
Ta thật muốn xắn tay áo.
Nhưng  rất nhanh ta điều chỉnh lại tâm tình của mình, bây giờ không phải là  lúc dùng cứng đối cứng với Mặc Thanh. Ta nén lại tức giận, nhắc nhở bản  thân phải nhẫn nhịn, đi đường vòng cứu quốc, không thể xúc động được.
Sau khi Mặc Thanh nỉ non những lời này liền trầm mặc xoay người rời đi.
Hắn  chưa nói sẽ sắp xếp cho ta như thế nào, vậy nên ta cứ đứng tại chỗ nhìn  bóng lưng của hắn. Chỉ Yên chậm rãi tiến tới bên cạnh ta, hoang mang  nói: “Lệ ma đầu này… biểu tình vừa rồi của hắn thực sự là rất bi thương  nha.” Nàng nói, “Chẳng hề giống ma đầu một chút nào, mà tựa như một đứa  trẻ lẻ loi bị vứt bỏ vậy…”
Mặc Thanh còn ở gần đây, ta không thể thoải mái nói chuyện với Chỉ Yên được, chỉ có thể trợn mắt liếc nàng một cái.
Danh môn chính phái đúng là nơi nuôi dưỡng ra một đống cặn bã luôn tự mình đa tình.
Mặc  Thanh mà cũng bi thương sao? Hiện tại hắn có quyền lớn trong tay, có bi  thương thì chắc cũng chỉ than thở một câu: thiên hạ rộng lớn, gió to  tuyết lạnh, không ai hiểu được nỗi cô đơn tịch mịch bằng ta đi!
 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện