[Dịch]Chiêu Diêu - Sưu tầm
Chương 42 : Chương 42
.
Ta cảm thấy khá tò mò, nhìn Mặc Thanh và Thẩm Thiên Cẩm đã đi xa, liền bất chấp ánh nắng mặt trời mà đuổi theo bọn họ.
Cũng may Mặc Thanh chỉ dẫn Thẩm Thiên Cẩm vào một căn phòng nhỏ ở ngay bên cạnh, ta cũng nhẹ nhàng bay theo sau. Vào bên trong, hai người đứng lại, Thẩm Thiên Cẩm nhìn Mặc Thanh nhẹ gật đầu một cái, như một vị khách cư xử lễ độ với chủ nhà: “Đêm qua đã làm phiền Lệ Môn chủ cứu giúp rồi.”
“Không sao, chỉ là thuận tay mà thôi.” Mặc Thanh lên tiếng trả lời, cũng không khách sáo nữa mà dứt khoát đi thẳng vào vấn đề, “Ta có chuyện muốn hỏi Thẩm Lâu chủ, hôm qua ngươi có mặt ở đó là vì muốn cùng Giám Tâm Môn chủ Liễu Nguy giúp Lạc Minh Hiên sống lại hay sao?”
“Lạc Minh Hiên?” Thẩm Thiên Cẩm khẽ cau mày, hiển nhiên là không biết người mà Liễu Nguy và Liễu Tô Nhược muốn làm cho sống lại chính là hắn ta.
Nàng trầm mặc một lát rồi nói, “Đêm qua ta được Liễu Môn chủ mời tới, hẹn đến Giám Tâm môn có chuyện. Nhưng vừa bước qua cửa đã bị người khác đánh lén, đánh mạnh vào cổ, lấy của ta một ít máu. Qua mấy câu đối thoại lẻ tẻ của bọn họ ta biết được bọn họ muốn dùng máu của ta để giúp cho ai đó sống lại, nhưng ta không hề biết người ấy lại là Kim Tiên Lạc Minh Hiên.”
“Ừm.” Đôi mắt của Mặc Thanh luôn ôn hòa khi nhìn ta, hiện giờ lại toát ra vài phần lạnh lẽo: “Vậy bây giờ đã biết rồi, Thẩm Môn chủ có tự nguyện hiến thân hay không?”
Thẩm Thiên Cẩm cười một tiếng: “Quan Vũ lâu quan sát người đời, quan sát vạn vật, vạn vật nói rằng, sống chết đều có số mệnh của nó. Kim Tiên đã ngủ say, đó là số mệnh của hắn ta; không nên hy sinh người sống để hiến tế cho hắn, làm như thế thì so với tà ma ngoại đạo cũng có khác biệt gì đâu?” Nói xong, nàng dừng lại một chút, “Xin lỗi, ta không có ý kỳ thị Ma đạo…”
Ta ở bên cạnh sờ cằm lắng nghe, nghe tới đây thì gật đầu một cái, tiên cô mặt lạnh này cũng thật là thú vị, chẳng trách đã nhiều năm như vậy mà Cố Hàm Quang vẫn đối với nàng nhớ mãi không quên.
Mặc Thanh nghe xong, lạnh lẽo trong mắt thoáng giảm đi chút ít, tiếp tục hỏi: “Ta nghe nói Thập Đại Tiên Môn muốn mở Đại hội tiên môn ở trên núi Tiên Thai. Chắc hẳn Thẩm Lâu chủ cũng đã được mời, vậy Lâu chủ có dự định đi đến đó hay không?”
“Nên đến.”
“Nếu thế… thứ lỗi cho Lệ mỗ mạo phạm.”
Mặc Thanh vừa dứt lời, Thẩm Thiên Cẩm cũng ngẩn ra, mặt đất xung quanh chỗ Thẩm Thiên Cẩm đang đứng đột nhiên mọc lên mấy luồng ma khí quấn lại tạo thành một hàng rào, vây hãm nàng ở trong đó. Thẩm Thiên Cẩm khẽ nhíu mày, cũng không vội động thủ, chỉ nheo mắt lại lên tiếng hỏi Mặc Thanh: “Lệ Môn chủ, như vậy là có ý gì?”
“Giám Tâm môn đã muốn máu của ngươi, chứng tỏ phải có máu của ngươi mới làm cho Lạc Minh Hiên sống lại được. Thẩm Lâu chủ vốn là người hiểu biết lý lẽ, luôn làm theo lẽ phải, nhưng như vậy cũng không có nghĩa là người khác cũng giống như thế. Chừng nào thân thể của Lạc Minh Hiên còn ở trên thế gian một ngày, ta nhất định sẽ không cho bất kỳ kẻ nào có được cơ hội giúp hắn sống lại.” Mặc Thanh vừa thản nhiên nói, vừa chậm rãi bước về phía cửa ra vào:
“Hoặc là thân thể của Lạc Minh Hiên nằm ở trong tay Vạn Lục môn ta, hoặc là xác chết của Liễu Tô Nhược và Liễu Nguy đặt ở ngay trước mặt ta; nếu không, ta chỉ có thể để cho Thẩm Lâu chủ phải chịu thiệt thòi một chút thôi, trước tiên ngươi cứ ở tạm nơi này vài ngày đi.”
Thẩm Thiên Cẩm chỉ đứng đó, không nói câu nào.
Ta bay theo Mặc Thanh ra khỏi cửa, thầm nghĩ tên quái dị này hôm nay thật là quá thủ đoạn, tối hôm qua bị thương nặng như vậy, sau một đêm điều trị mà vẫn có thời gian suy nghĩ bận tâm đến những chuyện này.
Xem ra… Hắn cực kỳ không muốn để cho Lạc Minh Hiên sống dậy…
Trời ơi… Làm sao đây, trải qua chuyện ngày hôm qua, hiện giờ càng nhìn tên quái dị hắn, ta lại càng cảm thấy thuận mắt rồi!
Sát phạt dứt khoát, bày mưu tính kế… Mặc dù bề ngoài không toát lên vẻ ngông cuồng ngạo nghễ, nhưng trong nội tâm lại che giấu một con rồng lớn đến đáng sợ!
Quả thực hắn quản lý Vạn Lục môn rất tốt, thậm chí trong khi vừa lập uy lại vừa có thể sử dụng biện pháp nhân từ để đối xử với dân chúng sống trên vùng đất mà Ma đạo thống trị. Có lẽ … hắn thật sự có thể đưa Vạn Lục môn bước vào thời kỳ hưng thịnh nhất từ trước tới nay.
Càng nghĩ ta càng cảm thấy, cho dù hiện tại có đưa cho ta một thanh đao để giết hắn thì ta cũng có chút … không nỡ ra tay rồi.
Suốt ngày hôm nay, gần như cả giang hồ đều vì dư âm của trận chiến lớn trong Cẩm Châu thành mà chấn động.
Nhưng không cần biết người khác đau khổ ra sao, ở trong mắt ta, tất cả phong ba ngày hôm qua đã trở thành quá khứ. Chỉ cần Lạc Minh Hiên không thể sống lại là được, hiện tại ta là một con quỷ, không cần thiết phải để ý nhiều như vậy.
Chỉ Yên ngồi thiền ở trong phòng, còn ta nằm tà tà trên mặt giường, thỉnh thoảng lại chỉ đạo nàng đôi ba câu, nhưng phần lớn thời gian ta đều nhìn lên xà nhà ngẩn người. Trong đầu không nhịn được nghĩ qua nghĩ lại, nghĩ tới nghĩ lui đều là những hình ảnh liên quan đến Mặc Thanh trong thời gian gần đây.
Hình như ta bị bệnh rồi, càng nghĩ càng nhiều, đến cuối cùng trong đầu chỉ còn lại mỗi bốn chữ mà Mặc Thanh đã nói ngày hôm qua: ‘Ta dẫn nàng đi’.”
Aiz… Thế này là thế nào, rõ ràng đã trôi qua lâu rồi, vậy mà đến lúc nhớ lại nó vẫn cứ văng vẳng bên tai thật rõ ràng. Mỗi lần nhớ tới là thêm một lần bốn chữ đó đập thẳng vào lòng ta.
Đến lúc chạng vạng, Mặc Thanh lại tới.
Không biết ban ngày tên quái dị này chạy đi chỗ nào, ta nghĩ có lẽ hắn cũng chẳng tập trung ngồi thiền cho đàng hoàng được, bởi vì gương mặt hiện giờ của hắn vẫn có vẻ tái nhợt không khỏe như trước kia. Cố Hàm Quang nói đúng, hắn so với ta còn càn quấy hơn nhiều; lúc trước ta làm việc tùy hứng nhưng vẫn tiếc cái mạng già này; còn hắn thì không hề …
Mặc Thanh bước vào, thấy Chỉ Yên đang ngồi thiền ở giữa phòng, không ngạc nhiên cũng chẳng quấy nhiễu, tự mình ngồi xuống trước bàn, rót một chén trà, khẽ nhấp một ngụm. Dường như đang ngồi chờ Chỉ Yên tỉnh lại.
Ta bay tới phía đối diện, nhìn chăm chăm theo dõi hắn, gọi một tiếng: “Tiểu quái dị.”
Đương nhiên là hắn không thể nghe thấy, vì vậy ta liền lầm bầm lầu bầu nói: “Ngươi phải biết nha, Môn chủ tiền nhiệm của ngươi đang nhìn chằm chằm ngươi đó, ngươi còn có thể bình tĩnh uống trà như vậy sao?” Ta giơ tay chọc chọc chén trà, ngón tay xuyên qua chén, nhưng ta vẫn không ngừng lại mà vươn thẳng đến trước mặt hắn, “Tại sao sau khi ta chết ngươi mới trở nên đẹp mắt như thế này chứ, khiến cho ta không đành lòng dẫn ngươi đi.”
Tay ta di chuyển chậm dần xuống phía dưới, nắm lấy cằm của hắn.
Lúc này, sắc trời nhá nhem tối, mà Chỉ Yên lại chưa thắp đèn trong phòng, Mặc Thanh khẽ ngẩng đầu, thắp sáng ngọn đèn. Hành động đó lại cực kỳ phối hợp với ta, giống như ta đang thực sự kéo cằm của hắn lên vậy. Mặc Thanh nhìn ngọn đèn dầu chăm chú, mà ta lại ở sau ngọn đèn dầu đó, không trốn không tránh nhìn thẳng vào mắt hắn.
Tại sao vậy chứ?
Tại sao trong khoảng thời gian gần đây, ta rất hay trốn tránh Mặc Thanh, đã vậy trái tim còn liên tục đập loạn?
Tại sao thỉnh thoảng trong đầu ta lại xuất hiện hình bóng của hắn?
Hay thậm chí là bây giờ, tại sao khi ở bên cạnh hắn, một hồn thể như ta lại có cảm giác máu trong người đang nóng ran lên?
Ta ngắm đôi môi xinh đẹp trước mắt, có phải là rất muốn hôn lên hay không, vấn đề này không cần hỏi cũng đã có đáp án luôn rồi… Ta nhoài người tiến lại gần hắn, như chuồn chuồn lướt nước, nhẹ nhàng chạm một cái; nhưng lần này không giống như lần trước chỉ đụng một cái rồi tách ra, mà ta chạm thật lâu, lâu đến mức ta sinh ra một loại ảo giác, ta còn có thể cảm nhận được nhiệt độ truyền đến từ làn da của người sống.
“A~!” Chỉ Yên đột nhiên hét to lên một tiếng làm ta thức tỉnh.
Ta giật mình nhanh chóng lùi lại phía sau, trợn mắt nhìn nàng.
Chỉ Yên cũng mở to mắt, liều mạng cắn môi, bộ dạng hết sức kinh hãi.
So với biểu hiện khoa trương của nàng, Mặc Thanh chỉ quay đầu liếc qua một cái, ngay sau đó lại quay trở về, nhẹ uống ngụm trà. Tuy nhiên, đôi môi mấp máy của hắn dường như có chút gì đó khác thường, động tác này thật kỳ cục. Ta chợt nhớ tới lúc trước hắn từng nói đã từng nghiên cứu qua những chuyện về quỷ thần thì chợt có mấy phần lo lắng.
Chỉ Yên thẫn thờ trợn mắt một hồi mới trở nên tỉnh táo, nàng ra sức nháy mắt với ta, hình như đang ra hiệu cho ta mau chóng nhập vào cơ thể nàng để thay nàng ứng phó với Mặc Thanh.
Nhưng hiện tại thực sự là ta cũng không biết nên dùng thân thể của Chỉ Yên để ứng phó với Mặc Thanh như thế nào.
Ta không động, Chỉ Yên thấy thế, lập tức nhắm mắt lại, đảo một cái trực tiếp thoát hồn ra ngoài.
Ta: “…”
Nàng bò từ trong thân thể đi ra, luôn miệng hỏi ta: “Ngươi làm sao vậy? Ngươi làm sao vậy?”
Quả thực là ngay cả ta cũng không biết ta bị làm sao nữa cơ.
Hồn thể của ta vẫn ở trước mặt Mặc Thanh, thấy hắn nhìn về phía thân thể xụi lơ của Chỉ Yên, ánh mắt còn mang theo vài phần nghiên cứu, ấy vậy mà hắn chỉ ngồi yên không nhúc nhích, thậm chí còn chả đứng lên ra giúp đỡ dìu thân thể của nàng dậy nữa.
“Ta chợt nhớ tới một chuyện.”
Chỉ Yên hỏi ta: “Chuyện gì? Mà không đúng…” Nàng nói, “Vào thời điểm này đừng nghĩ đến mấy chuyện khác nữa, trước tiên ngươi cứ nhập vào thân thể của ta, ứng phó với hắn đi rồi nói.”
Ta vẫn không động. Chỉ là ta nhớ tới thật lâu trước đây, lần đầu tiên ta nhìn thấy Mặc Thanh; khi đó hắn vô cùng chật vật, bị Thập Đại Tiên Môn vây hãm, may mà lúc ấy không biết Lạc Minh Hiên đang đi dưỡng thương hay là làm cái gì khác nên không có tới.
Hắn ôm thi thể người mẹ đã chết, vẻ mặt vô vọng, giống như ngày hôm qua ta nằm trên mặt đất chờ thư kiếm của Liễu Tô Nhược cùng hàng vạn Thiên kiếm phóng từ trên trời xuống vậy.
Mà khi đó, ta cứu hắn, cũng giống như đêm qua hắn đã cứu ta. Khi ấy hắn còn rất nhỏ, ta dùng một tay ôm lấy hắn, nhìn chằm chằm kẻ địch bốn phía xung quanh. Ta nói với hắn: “Ta dẫn ngươi đi.”
Không biết lúc đó, cảm xúc ở trong lòng hắn có giống với ta ngày hôm qua hay không, mà ta cũng không có cách nào để biết được.
Chuyện duy nhất ta có thể đoán ra ở hiện tại chính là…
Ở dưới tình huống đó, Mặc Thanh nói với ta bốn chữ này… Vậy chẳng lẽ hắn đã nhìn ra được đầu mối nào đó từ trên thân thể của Chỉ Yên rồi? Hay thậm chí… hắn đã sớm nhìn thấu nhưng chẳng qua chỉ là giả bộ không nhận ra mà thôi?
Nhưng cũng có thể là vì bốn chữ này quá bình thường, vừa hay trùng hợp giống nhau mà thôi…
Bởi vì ta nghĩ, nếu hắn đã nhìn ra Chỉ Yên có điều gì đó bất ổn thì sao hắn lại giúp ta che giấu? Tại sao không trực tiếp vạch trần thân phận của ta? Tại sao còn lấy Lục Hợp Thiên Nhất Kiếm về cho ta, còn tặng ta Cửu Chuyển Hồi Nguyên Đan nữa.
Mặc Thanh thông minh như vậy, hắn không thể không nghĩ tới khả năng nếu Lộ Chiêu Diêu có trở lại thì nhất định là sẽ dây dưa quanh quẩn ở bên cạnh hắn, bày mưu tính kế trong lòng…
Nhưng hắn dung túng ta, cưng chiều ta như vậy cũng đâu thể là vì từ đầu tới cuối, người mà hắn thích vốn là Lộ Chiêu Diêu ta!
Nghĩ đến đây, ta thấy thật hoang đường, nhưng cũng không khỏi có mấy phần… mong đợi…
Ta bay về phía thân thể của Chỉ Yên, nàng ở bên cạnh nói thầm: “Hay là ngươi kể về chuyện mà ngươi vừa mới nhớ tới đi, ta có chút tò mò…”
Ta không thèm để ý tới nàng, mạnh mẽ bay nhập vào thân thể, sau đó đứng lên. Ta bước tới trước bàn, ngồi xuống đối diện với Mặc Thanh: “Sư phụ.”
Mặc Thanh đặt chén trà trong tay xuống, dựa vào ánh nến mà nhìn ta: “Ừ.”
“Trong nháy mắt té xỉu vừa nãy đó, ta mơ thấy Lộ Chiêu Diêu nha.”
Hắn khẽ mỉm cười “À” một tiếng, giống như đang nhàn nhã chờ nghe ta nói hươu nói vượn. Nhưng ta lại trực tiếp nói ra sự thật: “Ta nhìn thấy nàng hôn ngài.” Ta đứng lên, vươn tay ra, hành động giống y như khi nãy đã làm với Mặc Thanh. Ta nắm lấy cằm của hắn, đưa lên khiến hắn hơi ngửa đầu nhìn ta: “Giống hệt như lúc này vậy.”
Đôi mắt trong suốt của Mặc Thanh nhìn ta chằm chằm, vẻ mặt có ba phần kinh ngạc.
Chỉ Yên ở bên cạnh gào thét thê lương như tiếng heo bị chọc tiết: “Đại Ma Vương! Đại Ma Vương! Không muốn đâu! Ta không muốn! Ngươi tỉnh táo lại đi!”
Hồn phách của nàng đứng chắn ở giữa ta và Mặc Thanh, nhưng hồn thể mở ảo của nàng cũng chẳng ảnh hưởng gì đến việc chúng ta nhìn thẳng vào mắt nhau.
Ta cũng đâu có ý định dùng miệng của nàng để hôn Mặc Thanh chứ, ta chỉ nắm cằm hắn như vậy rồi hỏi: “Nàng hôn ngài, ngài cảm thấy thế nào?”
Ta nhìn thật sâu vào đôi mắt hắn, thực sự rất muốn biết tất cả những bí mật mà hắn cất giấu ở trong đó.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện