[Dịch]Chiêu Diêu - Sưu tầm
Chương 35 : Chương 35
                                            .
                                    
             Thời điểm ta kể cho Chỉ Yên nghe về chuyện ngày mai sẽ lên đường đến Cẩm Châu thành, vẻ mặt của nàng có chút mờ mịt.
“Ngươi… đưa ta đi báo thù sao?”
“Nếu  ngươi muốn báo thù thì tiện thể làm luôn cũng được.” Ta nằm ở trên  giường, bên cạnh là thân thể của Chỉ Yên, ta chống đầu nhìn hồn phách  của nàng đang đứng ở bên giường, “Lệ Trần Lan cũng đi cùng với chúng ta.  Vốn dĩ ta định tìm hiểu một vài tin tức trước đã, nhưng nếu ngươi có  bản lĩnh thì trực tiếp câu dẫn hắn để hắn ra tay báo thù cho ngươi, cũng  được đấy chứ.”
Giám Tâm Môn chủ còn sống hay đã chết, đối với ta mà nói cũng chẳng quan trọng gì.
Chỉ Yên ngồi xuống giường, quay lưng về phía ta, tâm tình có chút nặng nề.
Ta  hơi nhổm dậy một chút, ghé đầu lại gần Chỉ Yên, sau đó đem đầu đặt trên  đùi nàng, ngước mắt nhìn vẻ mặt căng thẳng của tiểu cô nương này:  “Ngươi đang do dự xem có nên giết Liễu Nguy hay không hả?”
“Không  phải.” Chỉ Yên lập tức phủ nhận, “Phụ thân của ta… Ta chính mắt nhìn  thấy phụ thân mình chết trong tay ông ta. Thù giết cha này, ta nhất định  phải báo.”
“À, vậy mà ta còn tưởng ngươi đang do dự vì Liễu Thương Lĩnh cơ đấy.”
Ánh  mắt của Chỉ Yên tối sầm lại: “Chính là bởi không vì hắn mà do dự cho  nên mới thấy khó khăn như thế này đây.” Lần đầu tiên nàng thổ lộ khúc  mắc trong lòng với ta, “Ta thích Thương Lĩnh ca ca, nhưng phụ thân của  hắn, ta chắc chắn phải giết.”
Ta bĩu môi: “Mới có  thích thì đã là gì, bỏ hắn qua một bên, tìm một nam nhân có dáng dấp đẹp  mắt hơn hắn, chỉ cần hai ba ngày là quên ngay ấy mà.”
Chỉ  Yên tức giận liếc ta một cái, ta ngồi hẳn dậy, “Dù sao đi chăng nữa,  xét từ góc độ báo thù mà nói, hiện giờ ngươi nên cảm thấy vui mừng mới  phải. Trong khoảng thời gian này, thân thể của ngươi đã ăn hai viên Cửu  Chuyển Đan, dưới sự hướng dẫn của ta đã điều chỉnh khí tức tốt hơn hẳn,  so với tình trạng thân thể của ngươi lúc trước đã khác một trời một vực  rồi. Tuy rằng ta chưa giao chiến trực tiếp với Liễu Nguy bao giờ, nhưng  ta đã từng giao chiến với trưởng bối của lão ta. So với lão tử kia thì  “tiểu bối” như Liễu Nguy có thực lực được tới đâu chứ.
“Chưa  nói đến việc hiện tại Mặc Thanh sẽ giúp ngươi, mà kể cả hắn không giúp  thì ta nhập vào thân thể của ngươi đi giết lão ta cũng không phải là  chuyện không thực hiện được. Ngươi đưa thân thể của mình cho ta mượn  dùng vào buổi tối chẳng phải chính là để ta giúp ngươi báo thù hay sao?  Mà đại thù của ngươi cũng sắp được báo rồi.” Ta giơ tay lên, nắm lấy cằm  của nàng, kéo mặt nàng xuống thấp một chút, cưỡng ép nàng nhìn thẳng  vào mắt ta, “Ngươi buồn cái gì?”
Chỉ Yên ngoan ngoãn  để mặc ta ép buộc, ánh mắt bất ngờ toát ra sự non nớt ngây thơ: “Trước  khi ta tới Vạn Lục môn đã tận mắt chứng kiến phụ thân mình bị Liễu Nguy  đâm một đao xuyên thẳng vào tim. Lúc ông sắp chết đã liều mạng dùng chút  sức lực cuối cùng giúp ta chạy thoát ra ngoài. Ta một thân một mình  chạy trên giang hồ rất lâu tìm đến đại bá phụ, sau đó mới nghe được tin  tức cha ta chết rất thảm. Ta nói với đại bá phụ rằng chính Liễu Nguy đã  giết cha ta, nhưng không một ai tin ta cả.
“Bọn họ  đều nghĩ là do đầu óc ta bất thường, phát điên rồi, tẩu hỏa nhập ma rồi.  Tốt thôi, ta thuận tiện đi nhập ma luôn.” Nàng dừng lại một chút rồi  nói tiếp, “Vậy nên mới có ngày đó, ta đập đầu vào bia mộ của ngươi đến  chảy máu.”
Ta gật gật đầu, những thứ nguyên nhân kết quả này đại khái ta cũng hiểu được bảy tám phần.
“Cho  đến tận bây giờ ta vẫn không hiểu, tại sao Liễu Nguy lão nhân lại muốn  làm như vậy… Tại sao đột nhiên lại sát hại cha của ta.”
“Muốn  biết thì phải đi điều tra thôi.” Ta buông cằm của nàng ra, “Chân tướng  mà ngươi muốn biết cùng với điều mà ta muốn tìm hiểu có lẽ là có cùng  một đáp án đấy.”
“Ngươi muốn tìm hiểu cái gì?”
“Kẻ thù không đội trời chung.”
Ta  và Chỉ Yên thương lượng bàn bạc kế hoạch như sau: Rạng sáng ngày mai,  trước khi mặt trời mọc, ta sẽ nhập vào thân thể của nàng rồi đi tìm Mặc  Thanh, sau đó sử dụng thuật di chuyển cùng hắn tới Cẩm Châu thành. Sắp  xếp xong xuôi đâu đấy, đợi đến lúc trời sáng hẳn, Chỉ Yên tự động hồi  hồn, vậy thì cả hai chúng ta đều đã có mặt ở đó.
Ban  ngày đi tìm khách điếm để nghỉ ngơi, Mặc Thanh đi theo bảo hộ cho ta,  một thân khí tức của hắn đã đạt tới cảnh giới phản phác quy chân (*) của  ma rồi. Tuy rằng trên người đang có vết thương nhưng nếu muốn che dấu  khí tức tiên ma lẫn lộn của Chỉ Yên cũng chỉ là chuyện nhỏ.
(*)  Phản phác quy chân: Nghĩa là điểm cao nhất chính là điểm xuất phát,  được ứng dụng trong rất nhiều lĩnh vực, trong võ thuật nghĩa là đạt tới  cảnh giới “tối thượng” trong truyền thuyết, quên đi tất cả võ học trong  thiên hạ, bản thân đã không còn chiêu thức cụ thể, chỉ dựa vào ý cảnh mà  đơn giản xử lý. (Nguồn: thanhxuancung.wp.com)
Đến buổi tối, ta và Chỉ Yên sẽ để thân thể ở lại khách điếm, rồi dùng hồn phách bay vào trong Giám Tâm môn thăm dò tin tức.
Nếu  có thể gặp được lệ quỷ trong truyền thuyết kia, ta sẽ xung phong làm  cầu nối liên hệ giữa Chỉ Yên và phụ thân của nàng. Từ miệng của phụ thân  nàng, biết được chân tướng sự việc ông ta bị giết như thế nào, thu thập  được một ít tin tức thì quá tốt.
Ta lên kế hoạch khá ổn thỏa, mà thực tế cũng làm đúng y như vậy.
Ban  đêm, ta cùng Mặc Thanh dùng thuật di chuyển đi tới Cẩm Châu thành. So  với nơi thế tục phồn hoa như Giang thành hay nơi hỗn loạn không kể ngày  đêm như Phong Châu thành, thì Cẩm Châu thành mang một dáng vẻ trầm tĩnh,  bình yên hơn rất nhiều. Giống hệt như thủ đô trong các vương triều của  đám người bình thường kia, toát ra hơi thở trang trọng nghiêm túc.
Sắc  trời đã tối, cả một khu thành lớn như vậy được bao phủ bởi cấm trận  pháp thuật, trông coi nghiêm ngặt, dùng thuật di chuyển cũng không thể  đi vào bên trong.
Cửa thành đã khóa, canh chừng gắt  gao, đội ngũ tuần tra bao gồm một nửa binh lính, một nửa là người của  Giám Tâm môn, mỗi người bên hông đều có một thanh kiếm tốt. Nơi đây quả  đúng với danh hiệu là thủ đô của Vạn kiếm.
Ta ở ngoài  thành liếc mắt một cái, cũng không nóng vội: “Sư phụ, tối nay chúng ta  tìm tạm một khách điếm ở bên ngoài nghỉ ngơi trước đi, ngày mai sẽ cải  trang vào thành.”
Tất nhiên là Mặc Thanh nghe theo lời ta.
Bên  ngoài Cẩm Châu thành có khá nhiều khách điếm nhỏ, đều là dành cho những  người vội vàng chạy tới đây, nhưng lại không kịp đi vào trong thành. Có  những người tu tiên, cũng có những người bình thường.
Ta và Mặc Thanh tùy ý chọn một khách điếm, thuê hai gian phòng hảo hạng. Ta và hắn mỗi người một gian, ai về phòng người nấy.
Ngồi  một mình ở trong phòng được một lát, ta bắt đầu nhấp nhổm không yên,  buổi tối không phải là lúc để ngủ! Ta tựa vào vách tường, lắng nghe động  tĩnh của Mặc Thanh ở bên kia, sau đó gõ tường một cái: “Sư phụ.”
Bên kia lập tức truyền đến tiếng đáp lại: “Sao thế?”
Ừm,  khách điếm này dùng vật liệu khá đơn giản để xây dựng, cơ mà ta thích:  “Ta không ngủ được.” Ta hỏi hắn, “Ngài đang làm gì đó?”
“Ngồi thiền.”
“Vậy  ta đang làm ồn đến ngài hả?” Lúc ngồi thiền lại có người ở bên tai lải  nhải, dĩ nhiên sẽ cảm thấy rất phiền, nhưng Mặc Thanh lại nói:
“Không đâu.”
Ta nheo mắt nhìn vách tường: “Có đúng là không làm ồn không?”
“Nghe được giọng nói của nàng, ta càng dễ tĩnh tâm hơn.”
Ta  sửng sốt, thật không ngờ Mặc Thanh lại là người dễ dàng nói ra những  lời tâm tình như vậy. Ta vốn chỉ định đùa giỡn với hắn để giết một ít  thời gian, nhưng chính bản thân mình lại bị câu nói kia của hắn làm cho  đỏ mặt.
Ta ho khan một tiếng: “Ta cũng đi ngồi thiền  đây.” Ta ngồi lên trên giường, nhắm mắt tập trung tinh thần, tựa lưng  vào đầu giường sau đó thoát hồn ra ngoài. Thấy thân thể của Chỉ Yên vẫn  ngồi vững vàng, ta bay xuyên qua vách tường, vào thẳng gian phòng của  Mặc Thanh.
Ở trong tình huống này, ta hoàn toàn không  cần lo lắng Mặc Thanh sẽ nhìn thấy ta, vì vậy ta đứng ở trước mặt hắn,  quang minh chính đại mà quan sát.
Quả nhiên hắn đang  ngồi, sống lưng thẳng tắp, ánh mắt xưa nay luôn chứa đựng ánh sao nhắm  chặt lại, toát lên một sự trầm tĩnh bình thản. Nếu như nói khi Cầm Thiên  Huyền ngồi thiền trông giống như pho tượng phật từ bi ở trong miếu thờ,  thì Mặc Thanh lại trông giống như một vị thần không nhiễm bụi trần, cao  cao tại thượng.
Con trai của Ma Vương, nhưng không hề có một chút ma tính nào…
Đáng  lẽ ta vốn phải không ưa dáng vẻ này của hắn mới đúng, loại hình mà ta  thích chính là bộ dạng ngông cuồng tùy ý giống như Khương Vũ kia.
Vậy  mà không hiểu tại sao, ta như bị trúng tà, ngẩn ngơ nhìn Mặc Thanh chăm  chú. Giơ ngón tay ra chạm vào đôi mắt, lướt qua sống mũi, rồi dừng trên  đôi môi. Hắn có thể cảm nhận được ta không? Ta nghĩ, hắn nhất định là  không có cảm giác gì.
Ta làm bất cứ chuyện gì, hắn cũng không thể biết được.
Đột nhiên một ý nghĩ khát vọng dâng lên trong nội tâm ta.
Khi  đầu ngón tay ta chạm vào môi hắn, ta chợt rất muốn biết nhiệt độ của  đôi môi này như thế nào. Có hơi lạnh giống như lòng bàn tay của hắn  không? Hay là nóng bỏng còn hơn cả ngọn lửa?
Ta tiến lại gần, nhẹ nhàng dùng cánh môi của mình chạm vào bờ môi hắn.
Khẽ chà nhè nhẹ.
Không  có cảm nhận được nhiệt độ gì cả, giữa ta và hắn đã có khoảng cách sinh  tử, không thể cảm nhận được đối phương. Nhưng thời điểm ta mở mắt ra mới  thấy, không biết Mặc Thanh đã mở mắt ra từ khi nào.
Dường  như bên tai vang lên một tiếng chuông thật lớn, ta thoáng ngẩn ra, sau  đó lập tức xoay người hoảng hốt chạy đi lung tung. Chẳng hiểu tại sao  lại bay lên nóc phòng, cuống quýt bay hai vòng lớn mới miễn cưỡng dừng  lại.
Đợi đến khi bình tĩnh lại ta mới nghĩ, ta hoảng loạn cái gì…
Vừa  rồi ánh mắt của Mặc Thanh cũng không rơi trên mặt ta, hắn cũng không  thể cảm nhận được ta, mà vốn dĩ hắn không thể nhìn thấy ta được cơ mà!  Làm sao ta phải chạy! Còn nữa, cứ coi như hắn nhìn thấy đi thì đã làm  sao. Ừ đúng là ta hôn hắn đấy, đùa giỡn hắn đấy, cho dù hôm nay có đẩy  hắn ngã ra giường, vậy thì thế nào?
Sao ta có thể không có tiền đồ như vậy!
Ta  vỗ vỗ mặt mình mấy cái, sau đó xuyên qua nóc phòng ngó xuống. Ở phía  dưới chính là gian phòng của Mặc Thanh, ta bay lửng lơ trên xà nhà, lẳng  lặng nhìn hắn; thấy hắn vẫn ngồi im trên giường, ánh mắt không có tiêu  cự, vẻ mặt giống như đang suy nghĩ điều gì đó.
Không  quan sát Mặc Thanh nữa, ta quay về phòng của mình, cũng không vội nhập  vào thân thể của Chỉ Yên mà cứ nằm ở trên giường như vậy, có chút thẫn  thờ.
Trời sáng, Chỉ Yên hồi hồn, thấy được ranh giới  của Cẩm Châu thành, nàng nhất thời trở nên ảo não, do đó không phát hiện  ra được ta có điểm gì bất thường.
Rời khỏi khách điếm, Chỉ Yên và Mặc Thanh cùng đi vào Cẩm Châu thành, dự tính tìm một chỗ nghỉ chân khác ở bên trong thành.
Dọc  đường đi, nàng và Mặc Thanh không nói với nhau được câu nào. Lúc đi qua  cổng, nhìn thấy binh lính thủ thành đang tra xét từng người một vô cùng  cẩn thận, hiển nhiên nàng cũng có chút căng thẳng. Ta ở bên cạnh nhắc  nhở: “Ngươi không phải sợ, Mặc Thanh đã sử dụng mê thuật lên thân thể  của ngươi rồi, bọn họ nhìn ngươi cũng chỉ như đang thấy một người có ngũ  quan bình thường mà thôi, không nhận ra ngươi được đâu. Cứ thả lỏng  thoải mái đi.”
Chỉ Yên hít thật sâu hai cái, lẽo đẽo đi sau lưng Mặc Thanh tiến vào trong thành.
Lúc sắp bước qua cổng thì đột nhiên có một binh lính giữ Mặc Thanh và Chỉ Yên ở lại.
Chỉ  Yên không có biểu lộ gì để yên cho bọn họ xem xét đánh giá, hỏi thăm  tên tuổi và quê quán. Chỉ Yên trả lời rất trơn tru rõ ràng. Ta ở bên  cạnh thấy thế thì vô cùng hài lòng. Sau khi vào thành, tìm một chỗ nghỉ  ngơi, rồi cùng chờ tới tối.
Đợi Chỉ Yên thoát hồn bay ra ngoài, ta liền tiến tới khen ngợi nàng: “Sáng hôm nay ngươi nói dối khá là trôi chảy đấy.”
Chỉ Yên gật đầu một cái: “Nếu so với Lệ ma đầu thì diễn trò ở trước mặt mấy người đó dễ dàng hơn nhiều.”
Ta  nhíu mi, nghĩ cũng đúng, ngày nào nàng cũng phải gồng mình lên diễn trò  ở trước mặt Đại Ma Đầu như vậy, lâu dần cũng luyện cho lá gan to ra,  khả năng diễn xuất tất nhiên là không tầm thường rồi. Ta vỗ vỗ vai nàng:  “Ngươi phải cám ơn ta đó.” Ta đã cho ngươi có cơ hội trưởng thành.
Chỉ  Yên liếc ta một cái, vẻ mặt không còn thoải mái như thường ngày, nàng  bay tới trước cửa sổ đưa mắt nhìn Giám Tâm môn cách đây hai con đường,  mở miệng nói: “Chúng ta đi thôi.”
Ta gật đầu, vừa bay về hướng Giám Tâm môn vừa hỏi Chỉ Yên: “Ngươi có cảm thấy ban đêm ở chỗ này có gì bất thường không?”
Chỉ Yên khó hiểu hỏi ngược lại ta: “Có gì bất thường à?”
Ta  biết, nàng nhất định là không thấy được cảnh tượng hiện giờ rồi —— mặt  trăng trên cao đã bị mây đen che kín, ngọn lửa oán khí lẫn sát khí phát  ra mạnh mẽ từ Giám Tâm môn. Khí đen ở dưới mặt đất bốc hơi lên, quấn  quýt ở dưới đùi của ta và nàng.
Cũng may là Chỉ Yên  không nhìn thấy, ta nhủ thầm, nếu biết những thứ này đều là do phụ thân  của nàng gây ra, đoán chừng nàng sẽ bị hù cho sợ chết khiếp.
Quả nhiên không hổ là lệ quỷ mạnh nhất trong vòng một trăm năm qua, xem ra phụ thân của Chỉ Yên bị chết rất khó hiểu nha.
 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện