[Dịch]Chiêu Diêu - Sưu tầm
Chương 28 : Chương 28
                                            .
                                    
             Trở về núi Trần Tắc, Mặc Thanh và ta đều tự quay về phòng của mình.
Ta  chui vào chăn, rời hồn phách ra khỏi thân thể nhưng cũng không cho Chỉ  Yên nhập vào. Ta túm lấy nàng hỏi cho rõ những chuyện đã xảy ra sau khi  ta chết.
Chỉ Yên trả lời qua loa, chỉ nói lúc ấy nàng  còn nhỏ, từ bé đã được bao bọc nuông chiều, cho nên mấy chuyện trên  giang hồ nàng không biết rõ lắm. Nhưng nàng có biết đến chuyện Tư Mã  Dung bị gãy chân, hắn bị Nam Nguyệt giáo ở trong Thập Đại Tiên Môn bày  mưu hãm hại, nhưng rốt cuộc là sử dụng mưu kế ra sao, nàng lại không  biết.
Ta chống cằm suy nghĩ, Nam Nguyệt giáo mà Chỉ  Yên nhắc đến, ở trong ấn tượng của ta đại khái là một môn phái có sức  ảnh hưởng ít nhất trong Thập Đại Tiên Môn. Bọn họ sống ở phía Tây Nam,  cách đây khá xa, Giáo chủ lại là một kẻ thần bí. Hắn chưa bao giờ can  thiệp vào chuyện của những môn phái khác, ngay cả lúc trước đánh một  trận ầm ĩ ở trong Kiếm mộ cũng không thấy có mấy người thuộc Nam Nguyệt  giáo.
Một môn phái như vậy, không ngờ lại bày mưu hãm hại Tư Mã Dung?
“Việc đó xảy ra vào lúc nào?”
“Ta  cũng không nhớ lắm…” Chỉ Yên chau mày suy nghĩ một lát, “Sau khi trận  đánh vang dội ở Kiếm mộ kết thúc, ngươi chết, Lệ Trần Lan đăng vị.  Giang hồ ồn ào huyên náo rất lâu, mãi về sau mọi người mới có thời gian  đi chú ý tới những tin tức khác; mà lúc ấy, chân của Tư Mã Dung đã gãy  mất rồi.”
Ta nhíu mày: “Lệ Trần Lan biết Tư Mã Dung bị Nam Nguyệt giáo hãm hại mà không có hành động gì sao?”
“Có chứ.”
Chỉ  Yên chớp mắt nhìn ta, “Tuy rằng hiện giờ ngoài miệng mọi người vẫn nói  Thập Đại Tiên Môn, Thập Đại Tiên Môn, nhưng thực ra chỉ còn có Cửu Đại  Tiên Môn mà thôi.”
Ta sửng sốt.
Chỉ Yên chỉ chỉ vào bức tường bên cạnh nối với điện của Mặc Thanh, vẻ mặt có chút sợ hãi: “Nam Nguyệt giáo bị hắn diệt đó.”
Ta thoáng giật mình, cố làm ra vẻ bình tĩnh “À” một tiếng.
Ta  cho rằng Mặc Thanh lựa chọn cách quản lý nhân từ, còn phát cháo miễn  phí giúp đỡ nạn dân, thì nhất định ở trên giang hồ hắn sẽ không làm ra  chuyện gì tác oai tác quái. Hóa ra hắn chỉ dùng cái khăn che mặt làm bộ  hòa ái dễ gần để lau đi máu nóng đẫm tay mà thôi.
“Chuyện  này ta vẫn còn nhớ. Khi đó ta thường đến Giám Tâm môn để tìm Thương  Lĩnh, trong khoảng thời gian ấy Giám Tâm môn có rất nhiều khách lui tới,  vị trưởng bối nào cũng có bộ dạng sứt đầu mẻ trán. Sau đó Lệ Trần Lan  trong một đêm huyết tẩy Tây Nam…”
Ta cắt ngang Chỉ Yên: “Chuyện Lệ Trần Lan diệt Nam Nguyệt giáo, các ngươi đã biết trước rồi à?”
“Đúng thế, hắn truyền ra tin tức nói, tới tháng ba sẽ đến tàn sát Nam Nguyệt giáo.”
Ta nhíu mày, đúng là không ngờ, tên quái dị này lại là người hành động quang minh chính đại như vậy.
Nếu  chuyện ấy mà để ta làm thì ta sẽ trực tiếp dẫn người đi qua đó giết.  Đợi xong việc xem có làm ‘đẹp đẽ’ hay không, nếu đẹp thì khoe khoang ầm  ĩ, còn không thì cứ im ỉm cho qua luôn. Trước kia ta làm cái gì chẳng  bao giờ thông báo trước với ai, chỉ cần nói cho người ta biết, Nam  Nguyệt giáo có lỗi với ta, sau đó ta ra tay, Vạn Lục môn của ta không  phải nhận thiệt thòi, thế là được.
Nhưng Mặc Thanh  lại công bố cho toàn thiên hạ biết hắn sẽ hành động vào tháng ba. Đây  chẳng phải là nói trước cho người ta biết để chuẩn bị sẵn sàng chờ ngươi  tới hay sao?
Nếu chẳng may đánh không ra gì, chưa nói tới việc mất hết thể diện mà sau này có muốn đánh ai cũng sẽ khó khăn hơn nhiều.
Nhưng  chuyện như vậy, cuối cùng Mặc Thanh cũng đã hoàn thành —— giết sạch  giáo phái của đối phương, trực tiếp xóa sổ Nam Nguyệt giáo ở trong Thập  Đại Tiên Môn —— đúng là rất có mặt mũi.
Ta đoán  chừng, đây có thể coi là trận đánh để Mặc Thanh thiết lập uy danh trên  giang hồ sau khi tiếp quản Vạn Lục môn. Vậy nên mỗi lần Chỉ Yên nhìn  thấy hắn đều sợ đến đờ đẫn như vậy. Ở trong mắt của mọi người, Mặc Thanh  tâm ngoan thủ lạt cũng chẳng kém gì Nữ Ma Đầu ta.
Ta  liếc nhìn Chỉ Yên một cái, chế nhạo nàng: “Tiên môn các ngươi suốt ngày  xưng huynh gọi đệ với nhau, vậy mà đến thời khắc sinh tử, sao không  thấy các ngươi ra tay giúp đỡ nhau thế?”
“Để chuẩn bị  cho trận chiến ở Kiếm mộ, các môn phái đều huy động toàn bộ đệ tử tinh  anh nhất của mình. Nhưng sau đó toàn quân bị diệt, các Đại Tiên Môn sao  có thể khôi phục lại nhanh chóng như vậy …”
Ta cũng  chỉ chỉ vào bức tường bên cạnh nối liền với điện của Mặc Thanh, “Nhìn  kia kìa, môn phái của người ta khôi phục lại nhanh thế cơ mà.”
Chỉ Yên bĩu môi, nhăn mặt nói: “Hắn chỉ đi có một mình thôi, không mang theo đệ tử của Vạn Lục môn đâu.”
Một  người một ngựa tiến vào Nam Nguyệt giáo, diệt sạch cả một môn phái… Ta  không khỏi nhướng đuôi lông mày. Tư Mã Dung gãy chân, lửa giận của Mặc  Thanh lại lớn đến mức độ này thực sự là ngoài dự liệu của ta. Xem ra  quan hệ giữa bọn họ quả thật không đơn giản chút nào.
Ta  chưa kịp hỏi thêm cái khác thì mặt trời bên ngoài đã ló lên, Chỉ Yên  hồi hồn. Ta giao cho nàng nhiệm vụ, buổi sáng tập trung ngồi thiền tu  hành, đến chiều thì đi tìm người hóa vàng mã cho ta. Còn ta bay tới chỗ  của Mặc Thanh, đi theo quan sát hắn, xem có phải hắn đã phát giác ra  manh mối bất thường gì ở trên thân thể của Chỉ Yên hay không.
Nhưng  ta mất cả một buổi sáng để theo dõi mà Mặc Thanh lại chẳng có gì bất  thường. Hắn cứ làm chuyện mà một Môn chủ nên làm cho đến tận buổi chiều.  Sau khi Chỉ Yên bước ra khỏi cửa thì thỉnh thoảng sẽ có Ám La vệ đi tới  báo cáo chi tiết hành tung của nàng, Mặc Thanh vừa nhìn văn kiện vừa  nghe.
Ta ở bên cạnh quan sát hắn, nhìn bàn tay hắn  lật từng trang giấy, một lát sau lại nhìn ánh mắt của hắn, sau nữa thì  chuyển sang cái mũi, rồi đảo mắt nhìn khắp cả người hắn. Đương nhiên,  hắn không hề phát hiện ra sự tồn tại của ta.
Khuôn mặt này đúng là cảnh đẹp ý vui.
Ta  dứt khoát ngửa đầu nằm ở trên mặt bàn, cọ cọ vào tập văn kiện hắn đang  xem. Ánh mắt của hắn xuyên qua mặt ta để nhìn chữ viết bên dưới, vậy mà  hắn lại không thể nhìn thấy khuôn mặt gần trong gang tấc của ta.
Ta tận hưởng thú vui này, thỏa sức nhìn lén hắn, cảm nhận bàn tay của hắn ở trong thân thể ta lật từng trang giấy.
Mọi  người nói, Cầm Thiên Huyền bị ta bắt đi một đêm liền nhìn thấy tâm ma.  Vậy còn Mặc Thanh thì sao? Nếu hắn biết ta cứ nhìn chằm chằm hắn như thế  này, nhìn lâu thật là lâu, thì hắn có nảy sinh ra tâm ma hay không?
Ta vươn tay, muốn chạm vào khuôn mặt hắn…
Thật ra thì, đúng là trong lòng ta cũng có chút chờ mong được nhìn thấy dáng vẻ khi nảy sinh tâm ma của hắn.
Tưởng  tượng ra bộ dạng ẩn nhẫn, xấu hổ, miễn cưỡng của hắn, không hiểu sao  trong nội tâm ta lại dâng lên một cảm giác thành tựu xen lẫn thỏa mãn  đến khó tả.
Đầu ngón tay ta xuyên qua mặt của Mặc  Thanh, hắn không hề có cảm giác. Ta cứ nằm đó chơi một trận đến thích  thú, cho tới lúc lại có một Ám La vệ khác đi vào. Sau khi hành lễ quy củ  thì hắn ta bẩm báo với Mặc Thanh, nói là Chỉ Yên đang ở dưới chân núi  gặp gỡ Liễu Thương Lĩnh.
Nghe thấy cái tên của Chỉ  Yên, ta giật mình hoàn hồn, cúi đầu nhìn bàn tay mờ mờ của mình chút rồi  lập tức xoay người nhảy xuống, đứng ngay ngắn lại bên cạnh bàn đọc  sách.
Sau khi nhập vào thân thể của Chỉ Yên, bởi vì  yếu thế hơn mà ta buộc phải hành động, lấy việc câu dẫn Mặc Thanh làm  mục đích, chỉ có điều… càng làm lại càng thích, đã vậy còn biến thành  thói quen.
Nhưng nếu Mặc Thanh biết Lộ Chiêu Diêu  đang câu dẫn hắn thì liệu hắn còn ẩn nhẫn bao dung được nữa hay không?  Hay là sớm giơ tay chém xuống, máu tươi phun ra tại chỗ rồi?
Ta  đứng khoanh tay, đè lại thắc mắc trong lòng, vẻ mặt nghiêm túc chú ý  lắng nghe Ám La vệ bẩm báo; Chỉ Yên và Liễu Thương Lĩnh gặp nhau ở dưới  chân núi, hai người họ còn dây dưa một trận. Trên mặt Mặc Thanh không có  biểu lộ gì, như thể chuyện này hoàn toàn không lọt vào tai hắn. Một lát  sau, hắn hỏi một câu: “Gần đây Giám Tâm môn có gì khác thường không?”
“Bẩm Chủ thượng, không có gì khác thường.”
Ta nghe được câu trả lời này, tạm thời dời sự chú ý sang chuyện khác.
Tất  cả mọi chuyện ở Giám Tâm môn gần đây đều bình thường hết sao? Thiếu chủ  của bọn họ biến mất, cứ ngây người ở dưới chân núi Trần Tắc không chịu  đi. Đến người bình thường cũng sẽ hoài nghi về chuyện này, Thiếu chủ của  bọn họ có thể bị Vạn Lục môn khống chế, hoặc có thể là đang bị uy hiếp  cần được giúp đỡ, nhưng bọn họ lại không hề có động tĩnh gì? Thực sự là…
Không có gì bất thường sao?
Đây chính là bất thường lớn nhất.
Mặc  Thanh đặt thứ đồ cầm trong tay xuống, ánh mắt lóe lên, dường như có  chút trầm tư, sau đó hắn cho gọi Vệ trưởng của Ám La vệ tới.
Vệ  trưởng trước kia của ta là một người đàn ông mạnh mẽ to lớn, còn bây  giờ lại là một thanh niên trẻ tuổi nhã nhặn che kín mặt, có mang theo  kiếm. Mặc Thanh ra lệnh cho hắn: “Đi điều tra tình hình gần đây của Giám  Tâm môn một chút.”
“Dạ.” Vệ trưởng đáp một tiếng, xoay người rời đi trong nháy mắt.
Trước  kia Ám La vệ chỉ chú ý đến những việc xảy ra bên trong Vạn Lục môn, bây  giờ Tư Mã Dung đi rồi, Mặc Thanh liền giao công việc của Tư Mã Dung cho  Ám La vệ xử lý sao?
Ta lại đợi ở bên cạnh Mặc Thanh  thêm một lúc nữa, nhưng chẳng hiểu tại sao, càng ngồi ở đây lâu lại càng  cảm thấy không được tự nhiên. Ta dứt khoát đứng dậy bay ra khỏi phòng  của hắn, trở về Trạc Trần điện, ngồi chờ Chỉ Yên quay về.
Ta  tính tối nay sẽ đi chợ quỷ một chuyến, cần phải điều tra xem lệ quỷ  Tiểu Viên Kiểm kia là thế nào. Hơn nữa… còn phải mua một viên thuốc tăng  lực cho Chỉ Yên, tránh cho sau này đến lúc ta muốn dùng tới nàng thì  nàng lại chậm chạp, làm vướng chân của ta.
 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện