[Dịch]Chiêu Diêu - Sưu tầm
Chương 25 : Chương 25
                                            .
                                    
             Đi lại trên đường phố của Phong Châu thành, ai ai cũng quay mặt nhìn về phía ta và Mặc Thanh.
Mới  đầu ta còn tưởng rằng là do Vạn Lục Môn chủ quá chói mắt, không ngờ kết  quả lại là tại ta cầm Lục Hợp Thiên Nhất Kiếm ghim vào mắt bọn họ. Mà  cũng không sai, Mặc Thanh một thân hắc bào không chút nổi bật, tu vi của  hắn lại đạt đến một cảnh giới nhất định, người ngoài nhìn vào hoàn toàn  không thể xác định được thực lực của hắn ra sao.
Hơn  nữa ta có nghe nói mấy năm trước, từ sau khi Mặc Thanh tiếp quản Vạn  Lục môn thì rất hiếm khi rời khỏi núi Trần Tắc. Ngoại trừ những môn đồ  cấp cao trong Vạn Lục môn ra, e rằng người đời chẳng có một ai biết được  hình dạng thực sự của hắn như thế nào.
Còn ta thì  ngược lại, nghênh ngang cầm Lục Hợp Kiếm trên tay, một đường sét nổ đùng  đùng, không ngừng ầm ĩ. Chỉ còn thiếu mỗi việc rống lên cho mọi người  nghe —— “Nhìn ta đi, nhìn ta đi, Lục Hợp Thiên Nhất Kiếm đây này!” . . .
Phô trương như vậy, ta thích.
Ta ngẩng đầu ưỡn ngực, bước đi vô cùng kiêu ngạo.
Thật  ra thì ở Phong Châu thành, tỏ vẻ giàu có là một việc rất nguy hiểm, bởi  vì nếu không thể tự bảo vệ mình cho tốt, sẽ có một thế lực ngầm nào đó  ra tay cướp tài sản của ngươi. Trước kia ta chẳng thèm để ý đến chuyện  này, đến Phong Châu thành là ra sức huênh hoang thể hiện. Phía trước  phải có tám người dọn dẹp người đi đường, ở giữa thì có tám người khiêng  kiệu, tám người đi theo phía sau là để nghe ta la hét. Quần chúng vây  xem hai mắt sáng lên, khẽ khom người xuống, đó là bởi Lộ Chiêu Diêu ta  đang tới.
Hiện tại không so được với trước kia, thân  phận khác biệt, không phô trương được như thường lệ, vậy nên trong lòng  ta không tránh khỏi có chút kìm nén, mất mát. Nhưng ta vẫn chẳng phải sợ  hãi, bởi vì đi bên cạnh ta là Vạn Lục Môn chủ. Muốn bắt nạt mấy kẻ ở  đây thì vẫn có thể ra tay dễ dàng.
“Sư phụ, chúng ta đi mua vỏ kiếm ở đâu?” Ta hỏi Mặc Thanh.
Mặc Thanh liếc nhìn cái hẻm nhỏ trước mặt một cái: “Sắp đến rồi.”
Đi  vào trong hẻm nhỏ, tách khỏi âm thanh ồn ào và những ánh mắt dò xét ở  bên ngoài, Mặc Thanh đứng trước một cánh cửa gõ nhẹ ba tiếng. Chỉ một  lát sau, có người ở bên trong ra mở cửa. Đây là một tiểu viện khá bình  thường, nhưng người mở cửa lại không giống như những gia nhân thông  thường khác.
Ta vừa nhìn thấy “người” này thì nhất  thời cảm thấy rất hứng thú, đưa mắt nhìn từ trên xuống dưới quan sát một  lượt: “Mộc Đầu Nhân (*) này nhanh nhẹn quá nhỉ?”
(*) người đầu gỗ
Toàn  thân hắn được tạo thành từ các khối gỗ lớn nhỏ, giống như một con rối  gỗ không phải điều khiển bằng dây; hắn vừa khom người cúi chào ta và Mặc  Thanh, vừa há miệng nói: “Xin chào, ngài tìm ai?”
Trước  khi chết, ta đã sớm biết trên giang hồ có người tu luyện Cơ Quan Thuật,  nhưng khi đó chưa ai có thể tạo ra được những thứ như thế này, không  ngờ trải qua mấy năm, khả năng luyện Cơ Quan Thuật của bọn họ đã có tiến  bộ lớn đến vậy rồi.
“Nói cho Tư Mã Dung biết, Lệ Trần Lan tới.”
Nghe được cái tên này, ta không khỏi sửng sốt: “Hả?” Mặc Thanh vừa mới nói ai cơ?
Mặc Thanh quay đầu sang nhìn ta, đuôi lông mày khẽ nhướng lên: “Sao thế? Nàng biết hắn?”
Ta đè lại nghi vấn trong lòng, ho khan một tiếng: “Không biết.”
Làm  sao có thể không biết! Tư Mã Dung vốn là Tây Sơn chủ của ta mà! Là Chủ  quản mạng lưới tình báo của Vạn Lục môn ta! Lúc trước, mỗi khi ta muốn  biết tin tức gì thì chỉ cần hỏi hắn, bất cứ lúc nào cũng có ngay tin tức  mà ta muốn.
Đây chính là đại tướng của ta! Phụ tá đắc lực của ta đó!
Tiểu  tử này, thế mà lại đưa Tư Mã Dung đến cái chỗ như Phong Châu thành? Tuy  có thể nói đây là đô thành của tà ác, nhưng khoảng cách tới núi Trần  Tắc lại cực kỳ xa, hắn đang lưu đày Tây Sơn chủ của ta đấy à?
Mộc  Đầu Nhân đi vào bên trong, chốc lát sau, Tư Mã Dung đi ra. Điều khiến  ta có chút ngoài ý muốn chính là…. hắn ngồi trên xe lăn, để cho Mộc Đầu  Nhân đẩy xe ra.
“Sao Trần Lan lại rảnh rỗi mà tới đây?”
Ặc, cái gì, lại còn gọi tên nhau thân mật như vậy?
Quan hệ của hai người các ngươi tốt như thế từ bao giờ, sao ta lại không biết?
“Tới là để nhờ ngươi làm cho ta một cái vỏ kiếm.” Mặc Thanh lấy Lục Hợp Kiếm từ trong tay của ta đưa cho Tư Mã Dung.
Ta  có hơi bối rối, tình huống này là sao đây? Tây Sơn chủ của ta không  hoạt động trong mạng lưới tình báo nữa đổi sang tu Cơ Quan Thuật rồi hả?  Kiếm sống bằng nghề thợ rèn? Ở trong tiểu viện nhỏ này? Còn bán cái gì  nữa không? Hắn bán đồ ra ngoài như thế nào? Mà sao chân hắn lại bị gãy?  Còn nữa. . .
Nếu là bị người khác đánh gãy, tiểu quái dị ngươi có giúp hắn trả thù không?
Phụ tá đắc lực của ta bị người ta đánh gãy chân kia kìa!
Cái này tương đương với việc ta bị đánh gãy một đầu ngón tay rồi đấy!
Tây  Sơn chủ bị gãy chân, Cố Hàm Quang lại bó tay không xử lý được, đây  không đơn thuần là việc bị người khác đánh cho bị thương nữa, mà nó  chính xác là chuyện Vạn Lục môn ta bị người ngoài chèn ép! Tiểu quái dị  kia, nếu để cho ta biết ngươi không xử lý ổn thỏa chuyện này thì sớm  muộn gì ta cũng đánh gãy chân của ngươi!
“Lục Hợp Thiên Nhất Kiếm?”
Tư  Mã Dung nhận lấy kiếm, đôi mắt phản chiếu ra ánh sáng của Lục Hợp Kiếm,  lóe lên một chút đắc ý. Hắn cầm kiếm trong tay xem xét tỉ mỉ, mở miệng  khen khợi, “Quả không hổ là Thiên Kiếm trong truyền thuyết, từ trong  kiếm khí còn mang theo ba phần sát ý.” Tư Mã Dung tựa như nhớ tới một  chuyện cũ gì đó, khẽ mỉm cười, “Ta nhớ trước kia Chiêu Diêu cũng đã từng  nhắc đến thanh kiếm này, chẳng qua là ngại Tiên Đảo đường xa, lấy kiếm  tốn nhiều thời gian cho nên không lấy về. Mà nay ngươi có thể lấy được  thanh kiếm này về giữ trong Vạn Lục môn cũng coi như đã hoàn thành được  một tâm nguyện của nàng.”
Cái này không phải là ‘cũng  coi như’ mà đích thực là hoàn thành được một tâm nguyện của ta. Bởi vì  cuối cùng thanh kiếm này vẫn rơi vào trong tay ta đấy thôi.
Thật hiếm thấy, Tây Sơn chủ của ta lại đề cập đến chuyện cũ của ta như vậy.
Ta âm thầm cảm khái, Tây Sơn chủ vốn là người ôn hòa nhất. Lần đầu tiên ta gặp hắn lại đúng vào lúc môn phái của hắn gặp nạn.
Một  tiên môn nho nhỏ bị kẻ thù tàn sát đẫm máu, hắn khó khăn lắm mới chạy  thoát được, lẫn trong đám dân lưu lạc ăn xin mà sống. Ta ngẫu nhiên đi  ngang qua, thấy hắn rất có căn cốt liền cho hắn cái ăn, nhận hắn về làm  môn hạ trong Vạn Lục môn. Chỉ định một sư phụ dạy thuật pháp cho hắn.
Sau đó mấy năm, sư phụ dạy dỗ hắn qua đời, hắn lang thang phiêu bạt khắp trời nam đất bắc.
Ta  vẫn nhớ, năm đó hắn mới chỉ là một thiếu niên, quỳ gối trước Vô Ác điện  dập đầu với ta, trịnh trọng nói: “Môn chủ, Tư Mã Dung bản lĩnh kém cỏi,  không có cách nào dốc sức vì Môn chủ, khó có thể báo đáp được ân tình  của ngài. Khẩn cầu Môn chủ cho phép ta ra ngoài rèn luyện kinh nghiệm,  mai sau thành tài trở về, nhất định sẽ trung thành báo đáp cho Môn chủ!”
Giọng nói ngây ngô mang theo một chút khẩn trương, hiện giờ vẫn như đang vang vọng bên tai ta.
Ta  cho phép hắn thực hiện nguyện vọng đó, để hắn ra ngoài rèn luyện kinh  nghiệm. Trong vòng mấy năm, hắn thường gửi tin tức về cho ta, kể rằng  mình đã kết giao với bao nhiêu bạn tốt, ở trên giang hồ đã trưởng thành  được đến đâu.
Cuối cùng có một ngày, người thiếu niên  đó trở về Vạn Lục môn, chẳng qua lúc ấy hắn đã trở thành một thanh niên  thành thục. Diện mạo khôi ngô, khí chất ôn nhuận. Hắn có thể ở trên Vô  Ác điện trò chuyện vui vẻ với ta mà không hề có một chút luống cuống.
Hắn không còn là thiếu niên ngây ngô trước kia nữa, nhưng vẫn luôn một lòng trung thành với ta.
Thời  điểm Tư Mã Dung quay về núi Trần Tắc, hắn cũng mang về cho ta một mạng  lưới tình báo do hắn một tay gây dựng ở bên ngoài. Tuy lúc đó hệ thống  vẫn còn chưa thực sự hoàn thiện, nhưng sau này, Vạn Lục môn có thể “một  ngày biết được hết chuyện của thiên hạ”, tất cả là nhờ vào mạng lưới  tình báo từ từ phát triển lớn mạnh đó.
Tư Mã Dung làm  đúng như lời hắn nói, tận tâm tận lực làm việc vì Vạn Lục môn, cũng hết  sức trung thành với ta. Đối với một môn đồ cực kỳ tốt như vậy, tất  nhiên ta cũng sẽ có hồi đáp xứng đáng dành cho hắn. Ta tặng chức vị Tây  Sơn chủ cho hắn làm. Về mảng tình báo hắn rất lợi hại nhưng tu vi lại  không cao, ta liền phái Ám La vệ luôn luôn theo sát để bảo vệ hắn.
Cho  đến tận lúc ta chết, Tư Mã Dung chưa từng làm chuyện gì khiến cho ta  thất vọng, mà ta cũng chưa từng phụ bạc hắn một lần nào.
Nói hắn là phụ tá đắc lực thân thiết nhất với ta cũng không phải là nói quá.
Chỉ có điều, hiện tại. . .
Mặc  dù trong lời nói của Tây Sơn chủ có nhiều hoài niệm đối với ta, nhưng  tại sao. . . hắn lại có quan hệ tốt với Mặc Thanh như vậy?
Hắn không biết ta bị Mặc Thanh giết sao?
Ta  ở một bên theo dõi hắn, có chút không vui. Cứ nhìn chăm chăm cho đến  lúc Tư Mã Dung phải dời ánh mắt khỏi Mặc Thanh, quét qua  ta một cái:  “Vị này là…?”
“Đồ đệ.” Mặc Thanh trả lời, “Kiếm lấy về cho nàng.”
“À.”  Tư Mã Dung nhàn nhạt đáp một tiếng, cúi đầu nhìn thanh kiếm trong tay  một chút, “Cũng phải, kiếm tốt như vậy, không sử dụng thì đúng là lãng  phí.” Hắn lẩm bẩm một câu, lặng lẽ trong chốc lát rồi nhanh chóng phục  hồi lại tinh thần, ngẩng đầu lên nhìn Mặc Thanh, cười nói, “Vào trong  phòng ngồi trước đi. Nói qua một chút xem muốn một cái vỏ kiếm như thế  nào?”
Đi xuyên qua sân nhỏ bước vào trong nhà. Căn  nhà có hai tầng, không có bậc thang, tất cả đều là sườn dốc để dễ dàng  cho xe lăn di chuyển. Từ trên xuống dưới còn có mấy Đầu Mộc Nhân đang  bận rộn làm việc, tất cả đều làm rất chăm chú, quy củ hơn nhiều so với  con người.
Trong góc còn có một đống gỗ to gỗ nhỏ xếp gọn lại.
Có cả một Đầu Mộc Nhân được lắp ráp hoàn chỉnh. . .
Ta nhớ trước kia Tây Sơn chủ của ta không có sở thích này mà.
Liếc  một vòng quanh khắp căn phòng, ánh mắt của ta đột nhiên dừng lại ngay  giữa đại sảnh. Ở đó có đặt một cái bàn hình vuông, trên mặt bàn là mô  hình bằng gỗ của Vô Ác điện. Hình dáng vô cùng tinh xảo, do từng miếng  gỗ nhỏ ghép vào nhau, nhìn hết sức công phu.
Thấy ta  nhìn mô hình này đến ngẩn người, Tư Mã Dung liền nói: “Trong lúc rảnh  rỗi thì ghép mô hình cho vui thôi, để vơi bớt nỗi nhớ trong lòng.”
Hắn nói là để vơi bớt nỗi nhớ. . . Cái đó chứng tỏ hắn muốn trở về núi Trần Tắc. Nhưng tại sao hắn muốn mà lại không trở về. . .
Nhất  định là tên hề lắm chuyện Mặc Thanh này lưu đày hắn tới đây! Tây Sơn  chủ của ta luôn nhớ tới ta, không muốn làm việc cho người khác, cho nên  Mặc Thanh mới nhằm vào hắn!
Hiện tại, Mặc Thanh đang  giam cầm Bắc Sơn chủ của ta, lưu đày Tây Sơn chủ, chỉ giữ lại mỗi Cố Hàm  Quang không ưa ta ở lại núi Trần Tắc ăn không ngồi rồi.
Tên hề lắm chuyện nhà ngươi! Lòng dạ thâm sâu thật đấy!
Ta âm trầm trừng mắt nhìn chòng chọc vào gáy của Mặc Thanh.
Đúng  lúc Mặc Thanh đang nhận lấy chén trà mà Đầu Mộc Nhân đưa tới, trong  thoáng chốc ngón tay hắn hơi cứng lại, ta sợ hắn phát hiện ra sự phẫn nộ  không kìm nén được của ta liền quay lưng đi nhìn thứ khác. Ta nghe thấy  Mặc Thanh ở đằng sau nói chuyện với Tư Mã Dung: “Nếu nhớ tới núi Trần  Tắc như vậy thì trở về đi, vị trí Tây Sơn chủ vẫn giữ lại cho ngươi.”
Mặc Thanh để cho hắn trở về? Lỗ tai ta dựng thẳng lên.
Tư Mã Dung cười một tiếng: “Không được, nhớ thì nhớ vậy thôi, cũng không thể rời khỏi đây lúc này được.”
Cái gì? Bản thân Tây Sơn chủ của ta không muốn quay về núi Trần Tắc? Ta quay đầu, đánh giá Tư Mã Dung.
“Hơn  nữa, ta ở núi Trần Tắc vốn là để báo đáp ân tình của Chiêu Diêu, nếu  nàng không có ở đó, ta cũng không cần phải tiếp tục ở lại. Mà ngươi cũng  quản lý Vạn Lục môn rất khá, trên giang hồ sớm đã lưu truyền lời đồn,  chỉ ít lâu nữa thôi Trần Lan sẽ đi lên chức vị Ma vương. Ta là người tàn  tật, không nên đi lại nhiều, đã vậy. . . cái mạng này, cũng chẳng biết  đến lúc nào thì hết. Ngày ngươi xưng Vương ở Đại điện, e rằng ta không  thể có mặt, vậy nên lúc này ta nói trước với ngươi một câu chúc mừng.”
Mặc Thanh không nói gì.
Tư  Mã Dung cũng không để ý quá nhiều, chỉ cầm Lục Hợp Kiếm lên nhìn một  chút: “Thôi để nói sau đi, ngươi muốn có cái vỏ kiếm như thế nào? Dù đã  nhiều năm tu luyện Cơ Quan Thuật nhưng làm vỏ kiếm, ta cũng sẽ không  khiến ngươi thất vọng.”
Tư Mã Dung, ngươi làm vỏ kiếm sẽ không để cho ta thất vọng, nhưng sao ngươi làm Tây Sơn chủ lại khiến cho ta thất vọng đến thế?
Ta chết mất thôi, ngươi không tranh không giành cái gì sao?
Đứa nhỏ nhà ngươi, lúc nào cũng không cố gắng hết sức như vậy!
Bằng  sự quan tâm và bảo hộ của ngươi đối với ta trước kia, bằng uy danh của  ngươi tại Vạn Lục môn, ngươi chưa từng nghĩ tới việc soán vị sao? Đẩy  Mặc Thanh xuống mà tự mình xưng Vương?
Ngươi đã đi  theo ta nhiều năm, sao ngay cả điều này mà cũng không nghĩ tới? Ngươi  nhìn Khương Vũ mà xem, người ta chỉ là người ngoài xuất thân từ môn phái  khác mà cũng vì cái chức Môn chủ này còn giành giật hăng hái hơn cả  ngươi đấy!
 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện