[Dịch]Chiêu Diêu - Sưu tầm
Chương 24 : Chương 24
                                            .
                                    
             Buổi tối, ta nhập hồn vào thân thể của Chỉ Yên đi tìm Mặc  Thanh. Vừa bước vào cửa đã nghe thấy tiếng hắn hạ lệnh, nói muốn nhốt  Viên Kiệt vào trong địa lao nằm ở dưới ngọn chủ phong của núi Trần Tắc.
Lão  già Viên Kiệt không chạy trốn? Ta có hơi ngạc nhiên, mà Mặc Thanh biết  được chuyện lão ta đã làm mà vẫn không giết lão? Điều này càng khiến cho  ta cảm thấy kinh ngạc.
Ngay cả với kẻ phản bội, Mặc  Thanh cũng lựa chọn nhân từ tha chết cho một mạng sao? Cách thức nhân từ  trị môn hạ của Mặc Thanh, quả thực là ta không hiểu rõ cho lắm.
Chỉ  có điều đối với ta mà nói, hắn không giết Viên Kiệt cũng là một chuyện  tốt, dù sao ở trong mắt ta, chẳng qua Viên Kiệt chỉ bất trung với Mặc  Thanh chứ không hề bất trung với ta. Thậm chí cho đến lúc này, lão ta  còn có mấy phần tận trung với ta nữa, nếu không thì ngày đó trước lúc ra  tay với Liễu Thương Lĩnh, lão đã chẳng tuyên bố muốn xả nỗi hận cho Môn  chủ tiền nhiệm rồi.
Lão già này, chắc là trong lòng  luôn nhớ tới ta, lại không hài lòng với Môn chủ hiện tại, cho nên mới  muốn mượn tay kẻ khác để giết chết Mặc Thanh. Mà sau khi mọi chuyện bại  lộ, lão ta tình nguyện để bị bắt chứ không chạy trốn, chứng tỏ là có  chút lưu luyến đối với Vạn Lục môn.
Vậy cứ chờ sau  này thực lực của ta lớn mạnh hơn, ta sẽ trực tiếp đi đến trước mặt Viên  Kiệt nói rõ ra thân phận của mình, cứu lão từ trong địa lao ra ngoài, để  lão tiếp tục làm trợ thủ đắc lực cho ta. . .
Trong  lòng ta đang suy nghĩ, ánh mắt chuyển một cái, đột nhiên nhìn thấy Lục  Hợp Thiên Nhất Kiếm mà Mặc Thanh để ở trong phòng đang phát ra ánh sáng  lấp lánh. Ta vừa nhìn thấy nó thì tất cả những chuyện khác lập tức gác  sang một bên hết.
Chuyện cần thiết phải làm lúc này chính là câu dẫn Mặc Thanh và biểu lộ lòng trung thành với hắn.
“Sư  phụ.” Ta gọi hắn một tiếng. Mặc Thanh ngẩng đầu lên nhìn ta một cái, Ám  La vệ vừa nhận mệnh lệnh của hắn lập tức cúi đầu, thức thời rời đi  trong nháy mắt. Mặc Thanh liếc mắt qua chỗ ta, vẻ mặt chẳng hề dao động,  so với lúc trước hình như còn có chút lạnh nhạt hơn.
Hắn cúi đầu xuống viết chữ, không để ý tới ta.
Ta  bước từng bước nhỏ tiến đến, cau mày đau lòng nói, “Suốt ngày bận rộn  như vậy cũng không nghỉ ngơi một chút ư? Ngày hôm qua thì tới cứu ta,  ngày hôm trước thì ra bên ngoài lấy kiếm, ít nhất cũng phải hai ba ngày  ngài chưa được chợp mắt rồi. . .”
Tiếng nói của Mặc Thanh nhàn nhạt: “Không sao, cũng không có ai về báo mộng làm phiền.”
Ồ… hắn nói như vậy là có ý gì đây? Hơn nữa nghe lại giống như đang cáu kỉnh thì phải!
Hắn  thấy ta xâm nhập vào giấc mộng của người khác nên mất hứng sao? Nhưng  ta bước vào giấc mộng của người ta bằng hình dạng thực sự của mình,  chẳng lẽ hắn lại muốn nhìn thấy Lộ Chiêu Diêu ở trong giấc mơ?
À,  nói không chừng có thể là đúng như thế đấy. Dù sao ngay từ đầu lý do để  ta dán chặt lấy Mặc Thanh chính là —— Lộ Chiêu Diêu thỉnh thoảng sẽ vào  trong giấc mộng của ta, ta sẽ giúp hắn tìm được hồn phách của nàng. Ấy  vậy mà bây giờ, người khác có thể nhìn thấy Lộ Chiêu Diêu, còn hắn vẫn  chưa được nhìn thấy; nhất định là hắn cảm thấy ta không tận tâm tận lực  làm việc giúp hắn.
Đứng trên góc độ của hắn mà nói,  hắn thương ta, yêu thích ta như vậy, còn mất công đi xa như thế để lấy  kiếm về cho ta; kết quả thì sao? Hắn giao cho ta có mỗi một chuyện mà ta  còn không nghiêm túc hoàn thành.
Chẳng trách hắn lại không vui.
Xác  định rõ được điểm mấu chốt, ta chẩn đoán đúng bệnh rồi hốt thuốc, chậm  rãi bước lại gần, nhoài người chống khuỷu tay ở trên mặt bàn, ghé đầu  qua nhìn hắn. Nhưng ta còn chưa kịp nói gì hắn đã nâng mắt lên hỏi ta:  “Nàng có thể sử dụng thuật di chuyển trong nháy mắt?”
Ta  thoáng sững người: “Có . . . thể.” Lúc hắn giao chiến với Khương Vũ,  chẳng phải ta đã sử dụng ở trước mặt hắn một lần sao. . .
Nhận  được câu trả lời của ta, Mặc Thanh có hơi nheo mắt lại: “Ừm, ta còn  nghe nói, lúc nàng gặp Khương Vũ, Ám La vệ có tranh thủ thời gian cho  nàng chạy thoát nhưng nàng lại không chịu chạy.”
Ta rùng mình một cái, đây là đang tính toán nợ cũ đấy hả?
“Sao  ta có thể bỏ hắn ở lại mà chạy thoát một mình được!” Ta nghiêm túc đứng  đắn nói, “Đó là người mà sư phụ đã phái đến để bảo vệ ta cơ mà, ta  tuyệt đối không thể bỏ lại hắn!”
Mặc Thanh ngả người  ra sau, tựa lưng vào ghế ngồi, khoanh tay nhìn ta, “Vậy Khương Vũ nói  hai người còn bàn chuyện giao dịch, giao dịch cái gì?”
Ta vô cùng ngay thẳng trả lời: “Ta đưa vàng mã cho hắn để hắn đốt cho Lộ Chiêu Diêu.”
Đôi  mắt Mặc Thanh lành lạnh nhìn ta chăm chú, chỉ thiếu mỗi việc viết hẳn  lên mặt một câu “Ta xem nàng còn nói dối thêm những gì” nữa mà thôi.
Ta vội vàng ho khan hai tiếng, hắng giọng nói: “Sư phụ, thật ra hôm nay ta tới đây là có chuyện quan trọng muốn nói với ngài!”
“Nói đi.”
Ta  nghiêm mặt nói: “Sư phụ, hôm nay lúc ngài đuổi theo ta, dáng vẻ cực kỳ  uy vũ, vô cùng đẹp trai, một thân khí thế làm thượng chấn cửu thiên, hạ  lay cửu tuyền (*)! Sư phụ, ngài không biết đâu, thời khắc ngài xuất  hiện, ta có cảm giác như mình đang được thấy một vị anh hùng trong  truyền thuyết vậy; trái tim ta nhảy lên, cảm động đến run rẩy! Toàn thân  sôi trào chỉ muốn ngã vào trong lồng ngực ngài. Muốn ôm lấy ngài, còn  được ngài ôm lại!”
(*) thượng chấn cửu thiên, hạ lay cửu tuyền: nôm na là trên chấn động chín tầng mây, dưới lay động nơi chín suối.
“Khụ khụ khụ….” Mặc Thanh ra sức ho khan.
Thời  điểm gò má của hắn có hơi phiếm hồng, ta thấy lửa giận cũng đã nguội đi  phần nào, vì vậy khó khăn lắm mới dừng lại đề tài: “Sư phụ, ngài lợi  hại như vậy, ta biết rõ, trên đời này không có cái gì có thể lay chuyển  được địa vị của ngài. . . Chỉ có mỗi Lộ Diêu âm hồn bất tán kia, hẳn  luôn là cái đinh trong mắt của ngài rồi.”
Mặc Thanh hơi ngẩn ra: “Cái đinh trong mắt?”
Ta  gật nhẹ đầu, tiếp tục nói: “Đúng thế mà. ….Ta đốt cho Lộ Chiêu Diêu  nhiều tiền vàng như vậy để làm gì? Là để ta thiết lập quan hệ tốt với  nàng, sau đó khai thác được một chút tin tình báo từ miệng nàng, biết  được nàng định hại sư phụ như thế nào, như vậy là để bảo vệ cho sư phụ  ngài nha.”
Mặc Thanh nhíu mày, ánh mắt có chút phức tạp nhìn ta: “À, vậy nàng định hại ta như thế nào?”
Ta  cũng chẳng tránh né, trực tiếp nhìn thẳng vào mắt hắn: “Lộ Chiêu Diêu  từng nói với ta, nàng vốn không có ý định hại ngài, nhưng một thời gian  trước, chẳng phải ngài từng cầm Kiếm Vạn Quân đến trước mộ nàng khoe  khoang sao?”
“. . .”
“Sau đó nàng  liền nảy ra ý định tìm ngài báo thù. Không những thế, sau khi biết được  ngài đã xóa sạch trận pháp trước sơn môn, xẻ cột treo xác, đem cho Tiên  Thi đài thì nàng còn muốn quay trở về để giành lại vị trí Môn chủ của  ngài nữa.”
Ta cảm thấy nói như vậy là thích hợp, cũng  không khác mấy so với tình hình thực tế của ta. Tuy nói cho Mặc Thanh  nghe những chuyện này, nhưng ta không hề để lộ một chút tin tức gì về  chuyện ta sẽ giành lại chức Môn chủ ra sao. Mà chừng đó thông tin cũng  đủ để lấy lại sự tin tưởng của Mặc Thanh dành cho thân thể của Chỉ Yên  rồi.
Ta tự tin cho rằng hiện tại nhất định Mặc Thanh  sẽ trầm tư suy nghĩ, xem làm cách nào để tìm ra quỷ hồn của Lộ Chiêu  Diêu. Nhưng trên thực tế, hắn lại chỉ nhìn ta chằm chằm, ánh mắt dường  như có mấy phần dở khóc dở cười: “Vậy nàng giúp ta nói với Lộ Chiêu Diêu  rằng….” Thân thể của hắn tiến gần về phía ta một chút, “Nếu nàng thực  sự có thể quay trở lại thì chức vị Môn chủ này, ta chắp tay dâng lên  cũng không sao.”
Ánh mắt của hắn chân thành lại nghiêm túc, trong nháy mắt khiến cho ta cảm thấy lời mà hắn nói là thật tâm.
Ta hơi lui lại ra sau, đột nhiên hiểu ra.
Tên  tiểu tử này, ỷ vào thực lực mạnh mẽ hiện tại của hắn, liền lảm nhảm nói  linh tinh, châm chọc ta chứ gì! ‘Nếu nàng thực sự có thể quay trở lại  thì chức vị Môn chủ này, ta chắp tay dâng lên cũng không sao’, tức là  điều kiện tiên quyết nằm ở phía trên, là “Nàng thực sự có thể quay trở  lại” ấy.
Hắn cảm thấy ta không thể trở về được, có đúng hay không?
Ta mỉm cười, mặt không đổi sắc: “Sư phụ, ngài thật là hào phóng! Lộ Chiêu Diêu nhất định sẽ bị ngài làm cho cảm động!”
Mặc  Thanh vẫn không rời mắt khỏi ta, giống như đang tìm tòi nghiên cứu,  muốn nhìn thấu nội tâm của ta vậy. Ta quay đầu ra chỗ khác, ánh mắt rơi  trên Lục Hợp Thiên Nhất Kiếm: “À mà sư phụ, ngày hôm qua ngài dùng thanh  kiếm này để phá vỡ kết giới của Khương Vũ phải không?”
Ta  vòng tới bên cạnh thanh kiếm, xem xét tỉ mỉ, thanh kiếm này trời sinh  tự nhiên, hình dạng thô kệch nhưng phóng khoáng. Tuy vậy, mũi kiếm lại  giống như được mài giũa hết sức tinh tế, nhọn mỏng như giấy: “Đúng là  một thanh kiếm hiếm có.” Ta đang muốn cầm vào chuôi kiếm thì lại thấy  trên đó hình như có lưu lại một dấu vết màu đỏ sậm, thoạt nhìn. . .  trông giống vết máu khô.
Ta thoáng ngẩn người, quay đầu nhìn về phía Mặc Thanh đang phê duyệt văn kiện.
“Sư phụ.”
“Ừ.”
“Ngài bị thương à?”
Mặc Thanh còn chẳng ngẩng đầu lên: “Vết thương nhỏ thôi.”
Lục  Hợp kiếm là do sấm sét đánh liên tục hằng năm mới tạo thành hình dạng  hiện giờ, cho đến nay vẫn không ngừng đánh tiếp, lại còn thêm Thần thú  bảo hộ bên cạnh và trận pháp Thiên Thành bao quanh. Chỉ sợ sự khó khăn  khi hắn lấy thanh kiếm này cũng không thua kém gì năm đó ta vào Kiếm mộ  ngàn năm lấy Kiếm Vạn Quân. Vết thương của hắn e rằng chẳng phải là vết  thương nhỏ gì.
Ta đột nhiên nhớ tới, tối qua lúc Mặc  Thanh giao chiến với Khương Vũ, từ đầu đến cuối hắn đều không rút kiếm  ra. Lúc ấy ta còn nghĩ là vì Mặc Thanh khinh thường Khương Vũ, bây giờ  nghĩ lại, lúc hắn mới xuất hiện, dưới cơn thịnh nộ như vậy, chẳng phải  chỉ cần một kiếm chém chết Khương Vũ là sảng khoái rồi sao, đâu cần phải  cùng hắn ta lảm nhảm lâu như vậy.
Ta nhìn Mặc Thanh không chớp mắt.
Hắn  nhận ra ánh mắt của ta, cuối cùng cũng nhìn ta một cái, dường như chợt  phát hiện ra điều gì đó, hắn hỏi: “Lo lắng cho ta à?” Ánh mắt hắn sáng  bừng, khóe môi khẽ cong lên.
Mà câu hỏi của hắn lại khiến ta khẽ giật mình sửng sốt.
Ta. . . lo lắng cho hắn?
Vừa rồi . . . ta đang lo lắng cho hắn? Chuyện này đúng là hoang đường. Chỉ Yên có thể lo lắng cho hắn, nhưng ta thì không.
Mặc Thanh là kẻ thù của ta đó.
Ta  bật cười: “Vốn là rất lo lắng, nhưng sư phụ đã nói là vết thương nhỏ  thì nó nhất định là vết thương nhỏ rồi. Trên đời này đâu có gì có thể  khiến cho sư phụ bị thương được cơ chứ.” Ta cầm Lục Hợp kiếm lên, khoa  tay múa chân hai cái, không nói ra câu trả lời như Mặc Thanh mong muốn.
Từ khóe mắt, ta liếc thấy Mặc Thanh thu lại ánh mắt lóe sáng vừa rồi, khóe môi cong lên lúc này lại mang theo mấy phần tự giễu.
Ta tự mình đa tình phỏng đoán một chút, bộ dạng đó của hắn dường như còn mang theo một chút bi thương.
Ta  quét mấy đường kiếm, quay đầu nói với hắn: “Sư phụ, Lục Hợp Thiên Nhất  Kiếm này không có vỏ kiếm, e là tia sét trên thân kiếm sẽ ngộ thương  người khác mất.” Ta chơi kiếm thì không sao, nhưng nếu Chỉ Yên cầm kiếm  thì chỉ sợ nàng tự mình làm bản thân bị thương thôi. Nên có thêm cái vỏ  kiếm thì ổn hơn.
Mặc Thanh nghe vậy cũng gật đầu:  “Đúng là cần có một cái vỏ kiếm.” Vẻ mặt của hắn đã trở lại như cũ, sự  thay đổi khi nãy chỉ như một khúc nhạc đệm lướt qua.
Tất  nhiên ta cũng chẳng nhắc lại làm gì. Ta nhoài người lên trên bàn đọc  sách của hắn nói: “Đưa Phật thì đưa đến tận tây thiên, sư phụ, không  bằng ngài cho ta nốt một cái vỏ kiếm đi.” Ta thoáng cân nhắc, “Vỏ kiếm  có sẵn thì không nhiều, nhưng nhất định ở trên chợ sẽ có người nhận làm  vỏ kiếm. . .”
Mặc Thanh đồng ý, đặt bút xuống, đứng  dậy: “Hiện giờ Phong Châu thành vẫn còn náo nhiệt, chúng ta đi tới đó  đặt thợ thủ công làm.”
Hả, bây giờ á?
Tính tình của hắn cũng mạnh mẽ dứt khoát gớm nhỉ. . .
Một lát sau, Mặc Thanh mang theo ta đi tới Phong Châu thành.
Nơi  này không giống với Giang thành, trong khi Giang thành là nơi phát  triển từ trong khe hẹp của hai phái tiên ma thì Phong Châu thành lại  hoàn toàn thuộc về Ma đạo tà ác.
Ở đây, Vạn Lục môn  có quyền khống chế tuyệt đối. Tất nhiên cũng không gây trở ngại cho một  số ma tu của những môn phái nhỏ khác đến mua bán giao dịch. So với sự  phồn hoa náo nhiệt của Giang thành, nơi này thực sự giống như một địa  ngục hoan lạc. Ăn chơi, nhậu nhẹt, trai gái, bài bạc, giết người luyện  công, ngoài sáng và trong tối đều rất hỗn loạn. Nhưng cũng chính vì thế  mà nơi này cái gì cũng có.
Kể cả những thứ ngoài sức tưởng tượng, chỉ cần có tiền thì muốn mua cái gì cũng được.
Đã lâu không đi đến những nơi như thế này, ta không nhịn được hít sâu một hơi: “Ta rất thích chỗ này!”
So  với Phong Châu thành, Vạn Lục môn có sự nghiêm trang và quy củ hơn một  chút, không cuồng loạn bằng, nhưng loại không khí tà ác nơi đây thực sự  là không tệ chút nào.
“Chẳng phải nàng là đệ tử của  tiên môn sao?” Mặc Thanh ở bên cạnh nhàn nhạt hỏi ta một câu. Ta quay  đầu sang nhìn hắn, đảo mắt một vòng: “Sư phụ, cái này chứng minh, ở sâu  trong nội tâm, ta đã sớm cùng ngài kết thành duyên phận rồi.”
Ta  vừa nói xong, liền nhân cơ hội ngoắc ngón tay út của mình vào ngón tay  út của hắn. Sự đụng chạm không nhiều nhưng lại trêu chọc lòng người.
Đôi mắt Mặc Thanh sâu thẳm chớp một cái, lại quay mặt qua chỗ khác: “Đi thôi, đi mua vỏ kiếm.”
 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện