[Dịch]Chiêu Diêu - Sưu tầm
Chương 20 : Chương 20
                                            .
                                    
             Vừa nghe giọng điệu của Khương Vũ khi nói chuyện với ta, thuộc  hạ đi theo sau hắn vừa thở dài, vừa bất đắc dĩ gọi hắn một tiếng: “A  Vũ.”
Khương Vũ quay đầu lại ứng phó với hắn ta đôi ba câu.
Mà  trong lúc hai người đó trao đổi với nhau, ta tranh thủ suy nghĩ một  lát. Nếu ta hợp tác với Khương Vũ, hắn nhất định sẽ không chịu thần phục  ta, mà ta cũng không thể làm thuộc hạ của hắn; biện pháp tốt nhất chính  là ta và hắn ngồi ngang hàng.
Vấn đề trước mắt bây  giờ là: thân thể mà ta đang mượn hiện tại là kẻ đến sau, phải làm thế  nào mới đạt được quyền lợi ngang hàng với Khương Vũ ở trong đoàn đội  đây?
Lúc này, ta không phải là Lộ Chiêu Diêu, không  có thực lực cường đại như lúc trước. Mà Khương Vũ cũng chẳng phải là Mặc  Thanh, ta không thể đối phó với hắn bằng cách ngày ngày ở bên cạnh dụ  dỗ như dùng với Mặc Thanh được. Cách duy nhất mà ta có thể nghĩ đến, đó  là dùng ‘tiền cược’ để giao dịch với Khương Vũ. Ta sẽ cho tổ chức của  Khương Vũ cái mà bọn họ cần, chính là ta sẽ ở bên cạnh Mặc Thanh, trực  tiếp thu thập cung cấp tin tình báo cho bọn họ.
Thăm dò tin tức về chuyện Mặc Thanh muốn liên thủ với Cầm Thiên Huyền.
Cho  dù Khương Vũ có lợi hại đến mức nào thì cũng không thể chịu nổi sự truy  kích tấn công đồng thời của cả Vạn Lục môn và Thiên Trần các. Nói không  chừng, hiện tại bọn họ còn chưa biết tổ chức của mình đang nằm giữa  ranh giới sinh tử ấy chứ. Nếu ta có thể cung cấp tin tình báo cho bọn  họ, để bọn họ thoát khỏi mai phục, sau này tìm cơ hội thích hợp phản  công, thì cũng không phải là không có khả năng.
Đến lúc đó, đám người của Khương Vũ sẽ giúp ta đối phó với Ám La vệ, ta sẽ nhân lúc hỗn loạn giết chết Mặc Thanh.
Ta  xác định rõ ‘con át chủ bài’ của mình, sắp xếp mưu kế hoàn chỉnh, thấy  đám người bên kia đốt vàng mã cũng sắp xong, liền quay đầu về phía  Khương Vũ nói: “Chúng ta làm một cuộc giao dịch đi, có được không?”
Khương Vũ hứng thú nheo mắt lại: “Hả? Giao dịch? Muốn ta đốt tiền vàng cho Lộ Chiêu Diêu sao?”
“Tốt nhất là cũng nên đốt một lần, nhưng chuyện ta muốn nói với ngươi không phải là chuyện này.”
Khương  Vũ mỉm cười: “Có tự tin lập giao dịch với ta như vậy à?” Tay hắn vụt  vươn ra nắm lấy cần cổ ta, làm bộ như muốn bóp chết ta, “Ngươi phải  biết, ta dùng một tay cũng có thể chấm dứt mạng sống của ngươi.”
Ta  không tránh, bởi vì trong đôi mắt hắn không có sát khí. Ta biết hắn chỉ  định hăm dọa ta thôi, cũng giống như lúc còn sống ta thường hay dọa mấy  đứa con nít vậy, hắn không thực sự muốn giết ta. Nhưng ngay khi ta muốn  nghiêm túc bàn chuyện với hắn thì một thanh kiếm đột nhiên xuất hiện ở  ngay bên cạnh, bức Khương Vũ phải thu tay về.
Khí tức  của người tới mạnh mẽ, Khương Vũ cũng không chịu yếu thế, hai luồng khí  tức va mạnh vào nhau. Khương Vũ lùi lại một bước nhỏ, mà kẻ mới tới lại  lùi ra sau ba bước lớn. Quan trọng là, tay của hắn chắn ở trước người  ta, vì vậy thời điểm hắn lùi lại, cũng ép ta phải lùi ra sau theo hắn.
Vậy mà hắn ta chẳng hề cảm thấy áy náy chút nào, chỉ trầm giọng nói: “Cô nương, đi mau!”
Ta vừa thấy một thân quần áo quen thuộc trước mặt thì nhận ra ngay, là người của Ám La vệ.
Có lẽ là được Mặc Thanh phái đi theo dõi bảo vệ ta.
Nhưng hiện tại ta không cần ngươi bảo vệ nha! Ta cũng không muốn đi nha! Ta còn có việc phải làm nha!
Tuy  rằng trong lòng ra sức gào thét nhưng ta cũng không thể nói những lời  này ra khỏi miệng được. Nếu thật sự nói ra, hắn ta quay về báo cho Mặc  Thanh biết thì ta phải giải thích như thế nào đây? Chẳng lẽ nói, ta và  cái kẻ đối địch mà ngươi định giết chết kia rất hợp tính nhau, cho nên  ta định cùng hắn đi uống rượu tâm sự một chút chuyện trong cuộc sống  sao?
Mặc Thanh chả chém chết ta ấy chứ.
Bên  này Ám La vệ bảo vệ ta, bên kia thuộc hạ của Khương Vũ cũng lập tức  tiến đến, đứng chắn trước mặt Khương Vũ, ánh mắt sắc bén như đao: “Là Ám  La vệ, quả nhiên nàng là người của Lệ Trần Lan.”
Khương  Vũ chẳng hoảng cũng chẳng vội, hắn sờ sờ cằm, hít một hơi thật sâu,  trầm tư nói: “Không ngờ Lệ Trần Lan lại cho phép người dưới tay hắn đốt  vàng mã cho Lộ Chiêu Diêu. Không phải hắn có được vị trí ngày hôm nay là  nhờ vào giết người sao? Đúng là khiến cho người ta cảm thấy khó hiểu  mà…”
“Đây không phải là lúc thấy Lệ Trần Lan có khó  hiểu hay không…” Thuộc hạ của Khương Vũ có chút gấp gáp nóng nảy, “Cái  này là để cho ngài biết, không phải cứ cảm thấy hứng thú với người nào  là tiến sát lại gần…”
“Ôi xời, dài dòng.” Khương Vũ  đẩy thuộc hạ ở trước mặt qua một bên, đứng đối diện với Ám La vệ, đống  lửa đốt vàng mã vẫn cháy hừng hực bên cạnh, làm nổi bật khuôn mặt ngông  cuồng của hắn, “Không cần biết nàng là ai, chỉ cần có ‘cái cuốc’ tốt thì  không có ‘góc tường’ nào là không đào được. Ta đã nhìn trúng thì nhất  định phải là của ta.” Hắn bóp bóp tay, các khớp ngón tay kêu ‘răng rắc’.
Hẳn là hắn định…
Ra tay cướp người?
Ám  La vệ đứng đằng trước ta hình như có vẻ căng thẳng hơn, toàn thân tản  ra sát khí, hắn ta không mở miệng nhưng ta vẫn nghe thấy tiếng truyền âm  ở ngay bên tai: “Cô nương, mau quay về núi Trần Tắc, chỗ này tại hạ sẽ  chặn lại giúp ngài.”
Thật ra thì ngươi có chặn lại hay không cũng không quan trọng mà…
“Đi  mau.” Hắn ta vừa dứt lời, lập tức phi thân lên trước, bộ dạng thản  nhiên chấp nhận đương đầu với cái chết. Thấy thái độ và hành động của  hắn ta nghiêm túc như vậy, một kẻ có cái bụng đầy suy nghĩ gian xảo như  ta bỗng dưng cảm thấy có hơi lúng túng.
Nhưng khi ta còn chưa kịp điều chỉnh lại tâm tình thì trận chiến trước mặt đã kết thúc một cách chóng vánh.
Thật ra thì cũng không coi là kết thúc, mà nó chỉ kết thúc với ta thôi.
Trong  một cái chớp mắt, Khương Vũ lướt qua Ám La vệ, vụt tới đứng trước người  ta. Ám La vệ giật mình nhanh chóng xoay người định cản lại thì Khương  Vũ đã vác ta lên vai, thuộc hạ của hắn rút trường đao bên hông đánh nhau  với Ám La vệ.
“Tiểu mỹ nhân, chúng ta đi uống rượu đi.”
Hắn  nói xong, ta chỉ thấy gió thổi quấn quanh thân, tức khắc rời khỏi cây  cầu đá xanh trên hoa phố, tới một cái viện nhỏ, tách khỏi những ồn ào  náo nhiệt bên ngoài.
Cảnh sắc cuối xuân trong viện  thật sống động, những cánh hoa rụng rơi trên mặt đất ướt át, cây leo bên  góc tường bện thành chùm, hoa nở bung khoe sắc.
Khương  Vũ thả ta xuống mặt bàn đá ở trong viện, có hơi lành lạnh, ta ngồi trên  đó thấp hơn hắn một cái đầu. Tay hắn đặt cạnh thắt lưng ta, mặt dán sát  lại, khoảng cách rất gần, trong bầu không khí ẩm ướt này, ngay đến hơi  thở cũng có vẻ mập mờ.
“Sợ ta à?”
Ta nhướng mắt nhìn hắn: “Ngươi cũng đâu có giết ta, vì sao ta phải sợ?”
Khương Vũ nhíu mày, híp mắt, phát ra nguy hiểm nhìn ta chằm chằm: “Làm sao ngươi biết ta sẽ không giết ngươi?”
“À… vậy thì ngươi giết ta đi.”
Có  vẻ như Khương Vũ bị ta làm cho nghẹn họng, hắn thoáng khựng lại một  chút, sau đó lui ra cười lớn: “Thật thú vị. Tiểu mỹ nhân, ngươi là nữ  nhân đầu tiên khiến cho ta cảm thấy thú vị như vậy đấy. Ta thưởng thức  ngươi.”
“Ta cũng rất thưởng thức ngươi.” Ta nhảy  xuống đất, xoay người ngồi xuống băng đá, bắt chéo chân, giương mắt nhìn  hắn, “Trước tiên mang rượu tới đi, chúng ta vừa uống vừa thỏa thuận  chuyện giao dịch.”
Ánh mắt của Khương Vũ hiện lên vẻ  nghiên cứu và nghiền ngẫm, hắn nhìn ta một lát, sau đó ngoắc ngoắc tay,  đột nhiên một nhóm thị nữ đẩy cửa phòng ở trong viện chạy ra, sau khi  dâng điểm tâm và rượu lên thì lập tức lui ra ngoài.
Khương  Vũ cũng ngồi xuống, tự rót rượu rồi uống trước một chén: “Lệ Trần Lan  phái Ám La vệ đi theo bảo vệ ngươi, xem ra ngươi là người rất quan trọng  đối với hắn. Rốt cuộc ngươi là thần thánh phương nào?”
Ta  ăn một miếng điểm tâm, âm thầm chê bai tay nghề đầu bếp ở nơi này của  Khương Vũ một phen; thực sự là không thể so được với đầu bếp của Vạn Lục  môn ta được. Ta rót rượu, uống một ngụm lớn, làm sạch hết vị điểm tâm  còn sót lại trong miệng, sau đó mới nói: “Ngươi không cần phải để ý đến  chuyện ta là ai, ngươi chỉ cần biết, đối với Lệ Trần Lan mà nói, ta là  người rất quan trọng. Biết được điểm này thì cũng đủ cho chúng ta nói  chuyện tiếp rồi …”
Rượu ngon vào cổ, ta chỉ cảm thấy  cả bụng nóng lên hừng hực, chưa đến một lát, hơi rượu đã xộc thẳng lên  đầu. Trong lòng ta thầm nghĩ, có phải Khương Vũ hạ độc ở trong rượu hoặc  điểm tâm hay không, nhưng còn chưa kịp nghĩ thêm thì ta đã gục đầu  xuống bàn đá.
Cú đập đầu này trực tiếp hất hồn phách của ta ra khỏi thân thể.
Ta  sững sờ nhìn thân thể của Chỉ Yên ngã gục trên bàn, ở bên này, Khương  Vũ cầm chén rượu đang nheo mắt trầm tư cũng thoáng sửng sốt: “Tiểu mỹ  nhân?” Hắn gọi ta, “Chỉ Yên?” Khương Vũ đưa tay ra sờ sờ cần cổ của thân  thể kia, sau đó nghi hoặc cầm chén rượu mà vừa rồi ta vẫn nắm trong tay  lên nhìn một chút, hít một hơi, rồi quay đầu lại hỏi, “Này, các ngươi  hạ độc đấy à?”
Một thị nữ từ trong phòng bước ra quỳ xuống, vội vàng dập đầu: “Chúng nô tỳ nào dám tự mình ra tay hành động!”
Nói như vậy, chẳng lẽ thân thể này của Chỉ Yên… một chén đã gục?
Ta  cố nhập lại vào thân thể của nàng nhưng mãi mà không được, cuối cùng  đành phải bỏ cuộc. Chỉ Yên cũng quá yếu đi! Có bị hạ độc cũng chẳng  nhanh như vậy! Bây giờ ngươi muốn ta bàn chuyện giao dịch với người ta  như thế nào đây?
Ta đang buồn bực vì sự cố này thì  lại có một người từ trong phòng bước ra. Cái lưng hơi còng, cây gậy  Thanh Cương nắm trong tay, gương mặt khắc nghiệt già nua, đúng là Viên  Kiệt.
Bắc Sơn chủ của ta… tại sao lại xuất hiện ở chỗ  này? Trừ phi lão ta cũng có ý định liên thủ với Khương Vũ, ngoài lý do  đó ra, quả thật ta không nghĩ ra được lý do nào khác nữa.
“Hôm  nay Lệ Trần Lan và Cầm Thiên Huyền bàn chuyện bí mật, muốn hợp tác với  nhau để tiêu diệt ngươi. Không có ai biết chi tiết cuộc nói chuyện giữa  hai người bọn họ, vậy mà ngươi lại có tâm tình ở chỗ này trêu đùa nữ  nhân? Đến lúc đó, nếu xảy ra sai lầm gì, đừng trách lão phu không thông  báo trước cho ngươi biết.”
Quả nhiên đúng như ta dự đoán.
Chẳng trách Khương Vũ có thể hoành hành ngang ngược một thời gian dài như vậy, thì ra là có nội ứng bảo vệ.
Chắc  hẳn oán hận của Bắc Sơn chủ đối với Mặc Thanh tích tụ dồn nén đã sâu,  cho nên mới muốn mượn tay kẻ khác, nhân cơ hội diệt trừ hắn. Không hổ là  thủ hạ đã từng làm việc dưới trướng của ta. Phong cách hành động và suy  nghĩ thực sự là giống ta như đúc.
Giờ thì hay rồi,  chuyện ta muốn làm đã bị Viên Kiệt giành mất, giá trị mà ta muốn dùng để  trao đổi với Khương Vũ thoáng cái đã chẳng còn hữu dụng. Vụ giao dịch  này không thể nói được nữa rồi.
Hiện tại ta phải nghĩ  ra biện pháp để rời đi, trở lại bên người Mặc Thanh, tìm cơ hội khoe ra  chuyện Viên Kiệt phản bội thông đồng với kẻ thù. Từ đó giành được sự  tín nhiệm lớn hơn của hắn, cái rễ ta cắm ở bên người hắn mới trở nên  vững chắc kiên cố lên được. Mang lợi ích vốn có thể đạt được từ chỗ  Khương Vũ chuyển qua lấy từ trên người Mặc Thanh.
Tóm lại, nhất định ta phải ‘xé được một miếng thịt xuống ăn’ ở trong chuyện này.
Như  vậy vấn đề trước mắt ta cần giải quyết đó là: Làm thế nào để ta rời  khỏi đây? Ám La vệ đi theo bảo vệ thì … không thấy. Lại không có người  nào biết ta được đưa đến nơi này, Mặc Thanh còn đang ở Tiên Đảo mãi hải  ngoại để lấy kiếm, phải mất hai, ba ngày mới trở về … Mà Viên Kiệt lại  đang bước tới gần, ánh mắt âm trầm của lão nhìn thoáng qua Chỉ Yên một  cái …
“Là nàng.”
“Sao vậy?” Khương Vũ nhíu mi hỏi, “Ông biết nàng?”
“Gần  đây nàng ta thường xuyên xuất hiện ở bên người Lệ Trần Lan. Lần đầu  tiên ta gặp nàng, Lệ Trần Lan nói nàng là người đưa tin của hắn. Sau lại  tự xưng là đồ đệ của Môn chủ. Ngoài ra còn có tin tức… nói nàng là cháu  gái của Cầm Thiên Huyền nữa.”
Thật sao, thân phận  của thân thể này lại cùng có quan hệ với cả hai đối thủ mạnh của Khương  Vũ, xem ra lần này chắc chắn hắn sẽ không thả cho ta đi rồi.
“Hơn nữa…”
Lão già này, sao mà lắm mồm thế!
“Mấy ngày trước, ta từng giao đấu với nàng. Cách mà nàng đỡ chiêu thức của ta, rất giống với phong thái của Môn chủ tiền nhiệm.”
“Hả?  Lộ Chiêu Diêu?” Khương Vũ ngồi xổm xuống bên người Chỉ Yên, kéo thân  thể nàng ra sau, để nàng ngửa đầu gác lên khuỷu tay hắn, “Càng ngày lại  càng khiến cho ta cảm thấy thú vị.” Khương Vũ giơ tay lên gọi tỳ nữ,  “Trước hết cứ giam lỏng nàng ở trong phòng đi.”
“Lệ Trần Lan cực kỳ che chở cho cô gái này, nếu ngươi giam lỏng nàng…”
“Giam  lỏng thì làm sao?” Khương Vũ cười một tiếng, “Lệ Trần Lan làm Vạn Lục  Môn chủ năm năm chưa từng ra khỏi núi Trần Tắc, hắn có thể đích thân tìm  đến đây sao? Hơn nữa, đừng xem thường kết giới trong viện này của ta.  Cho dù có là Lệ Trần Lan thì cũng không có khả năng xông vào được.”
Viên  Kiệt liếc hắn một cái: “Hôm nay Lệ Trần Lan rời khỏi núi Trần Tắc,  không ai biết hắn đi đâu. Mặt khác, ngươi cũng đừng xem thường Lệ Trần  Lan. Hắn là con trai của Ma vương, lại có Kiếm Vạn Quân trong tay, trên  cõi đời này còn chưa có ai nhìn thấy ranh giới cuối cùng của hắn.”
“Tốt.”  Khương Vũ nhếch miệng cười một tiếng, lộ ra hàm răng trắng bóc, nham  hiểm giống như con sói tản ra sát khí trong đêm tối, “Ranh giới cuối  cùng của hắn, cứ để cho ta tìm thử đi.”
 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện