[Dịch]Chiêu Diêu - Sưu tầm
Chương 14 : Chương 14
                                            .
                                    
             “Ngươi đừng để ý đến hắn.” Ta nói, “Để cho hắn tự đi tìm chết  đi, ta không tin, cho dù hắn có hồi phục lại thân thể thì đám ma tu của  Hí Nguyệt Phong lại không giết nổi hắn.”
“Nhưng không thể để cho hắn bị giết nha!” Vành mắt Chỉ Yên đỏ lên, “Nếu hắn chết… thì làm sao bây giờ?”
Ta lạnh lùng nhìn nàng: “Đó là cái số rồi.”
Chỉ  Yên cắn chặt môi: “Nhưng ta …. không muốn để hắn chết.” Nàng mở to mắt  long lanh nhìn ta chăm chú, tràn đầy uất ức và đáng thương, “Đại ma  vương…”
Ta siết chặt nắm đấm, cắn răng… Vậy mới nói, danh môn chính phái đúng là một đám cực kỳ phiền toái mà!
“Ngươi nghe cho kỹ đây, lần này là lần cuối cùng…”
“Đại  ma vương, ngươi đúng là người tốt!” Nàng muốn nhào tới ôm lấy ta, ta  quát một tiếng: “Đứng ngay ngắn lại.” Nàng lập tức quy củ đứng thẳng. Ta  bay về phía giường, chậm rãi ngồi xuống, vắt chân khoanh tay bảo nàng,  “Kể lại chi tiết mọi việc cho ta nghe một chút.”
“Thì  … ngày nào ta cũng mang Linh Đan đến cho hắn, đến ngày hôm qua là đưa  hết Linh Đan tới đó rồi. Ta cũng nói cho hắn biết, sau này ta sẽ không  tới nữa, khi nào thương thế của hắn tốt lên thì hắn phải tự mình chạy  trốn, nhưng hắn… lại muốn ta trở về cùng hắn. Tối qua, ta dùng hồn phách  bay xuống địa lao xem thế nào thì thấy hắn… lấy tất cả số Linh Đan mà  ta đã đưa ra ăn hết…”
“Trong một ngày mà ăn quá nhiều Linh Đan, không cẩn thận sẽ bị đảo lộn kinh mạch.”
“Lúc  ta rời đi thì hắn vẫn còn tốt. Ta biết, nhất định là hắn cảm thấy ta bị  ma đạo mê hoặc, cho nên mới muốn nhanh chóng dẫn ta rời khỏi đây.”
Ta  chống cằm suy nghĩ một chút: “Vậy ngươi tương kế tựu kế đi. Ăn nhiều  Linh Đan như vậy, không phải chỉ ngồi điều hòa khí tức một lát là tốt  được ngay. Bây giờ ngươi lập tức đi tới chỗ Liễu Thương Lĩnh, coi chừng  đừng để những tên ma tu khác quấy rầy đến hắn, tránh gia tăng nguy cơ bị  tẩu hỏa nhập ma. Đợi đến khi thân thể hắn ổn định, ngươi và hắn tự biên  tự diễn một vở kịch, hắn giả vờ khống chế ngươi để uy hiếp, đòi phải  thả hai người ra ngoài.”
“Để cho hắn khống chế ta?”
“Ừ,  Chỉ Yên ngươi ngày nào cũng đến thăm Liễu Thương Lĩnh, bây giờ hắn lại  chạy thoát thì chắc chắn ngươi sẽ là người đầu tiên bị nghi ngờ. Điều  tối kỵ nhất của môn đồ trong Vạn Lục môn chính là hành động phản bội,  ‘ăn cây táo, rào cây sung’.”
Chỉ Yên yếu ớt nói: “Nhưng bây giờ ngươi đang dạy ta làm chuyện đó đấy…”
Thế rốt cuộc ta đây làm vậy là vì người nào hả?
Ta liếc mắt lườm nàng một cái, nàng tự giác ngậm miệng lại.
Ta  nói tiếp: “Ngươi để cho hắn khống chế ngươi, ngươi là đồ đệ của Môn  chủ, thị vệ trong địa lao của Hí Nguyệt Phong chắc chắn sẽ không dám có  hành động liều lĩnh, nhất định sẽ cho người đi báo cáo trước. Trong  khoảng thời gian đó, các ngươi phải tranh thủ chạy ra khỏi Vạn Lục môn  thật nhanh, tìm một nơi ẩn náu. Chúng ta hẹn một địa điểm cụ thể đi,  buổi tối ta sẽ đến nhập vào thân thể của ngươi, đuổi Liễu Thương Lĩnh  quay về Giám Tâm môn. Như vậy ngươi vừa có thể cứu được hắn mà ta cũng  thoát khỏi sự phiền toái đó.”
Chỉ Yên gật đầu như giã tỏi, chờ ta nói xong, nàng lập tức đứng dậy chạy ra ngoài: “Ta đi trước đây.”
Nhìn  nàng chạy ra khỏi cửa, ta cũng chầm chậm đứng dậy hoạt động một chút.  Ngay sau đó cúi đầu chui thẳng xuống mặt đất. Cứ bay sâu xuống, chỉ chốc  lát sau đã tới được địa lao nằm dưới chân núi.
Lúc  này Liễu Thương Lĩnh đang ngồi điều hòa khí tức trong phòng giam đối  diện với ta, sắc mặt của hắn không được tốt cho lắm, hẳn là đang hết sức  thống khổ.
Chỉ một lát sau, ta nghe được tiếng bước  chân lạch cạch vội vã chạy vào, Chỉ Yên vừa xông vào cửa lao, nhìn thấy  ta thì hít sâu một hơi, trợn mắt kinh ngạc. Trước khi nàng kịp mở miệng,  ta liền nói: “Ngày hôm qua ta đi mua viên thuốc tăng lực rồi, trong một  tháng tới có thể bay nhanh hơn ngươi chạy một chút đấy. Ta sẽ ở đây  cùng ngươi để coi chừng, nếu chẳng may có chuyện gì xảy ra thì còn kịp  thời nghĩ biện pháp xử lý.”
Chỉ Yên gật đầu, lẳng  lặng bước tới trước phòng giam của Liễu Thương Lĩnh ngồi xổm xuống, cau  mày nhìn hắn, vẻ mặt vô cùng lo lắng.
“Ngươi thích hắn như vậy, sau này ngươi có thể giơ đao lấy cái đầu trên cổ của phụ thân hắn xuống hay không?”
Chỉ Yên cúi gằm mặt không nói câu nào. Ta cũng không nhiều lời nữa.
Cứ  chờ như vậy thẳng đến buổi chiều. Trong địa lao không thể nhìn thấy ánh  sáng, ta tự áng chừng giờ này mặt trời cũng sắp lặn xuống núi rồi.
Sắc  mặt của Liễu Thương Lĩnh đã dịu đi, cuối cùng hắn cũng từ từ mở mắt ra.  Trong khoảnh khắc nhìn thấy Chỉ Yên đang ở trước mặt, ánh mắt sắc bén  của người thiếu niên chính phái có vẻ mặt kiên cường này trong thoáng  chốc liền nhũn ra: “Chỉ Yên.”
Chỉ Yên nhanh chóng thu  lại vẻ lo lắng, xóa đi tình ý trong mắt, cố làm ra vẻ xa cách nói: “Nể  tình chúng ta cùng nhau lớn lên từ nhỏ, ta mới tới đây giúp huynh thôi.”
Liễu Thương Lĩnh sửng sốt: “Giúp ta?”
“Hiện  giờ ta đã là người của Vạn Lục môn, huynh có thể giả vờ khống chế ta để  uy hiếp đám ma tu ngoài kia. Chúng ta nhân cơ hội này chạy ra khỏi núi  Trần Tắc.”
Liễu Thương Lĩnh lộ ra vẻ vui mừng: “Muội nguyện ý cùng ta rời khỏi đây?”
“Ta chỉ là ..”
“Thôi  được rồi.” Ta ở bên cạnh cắt đứt lời giải thích của Chỉ Yên: “Ngươi dài  dòng giải thích với hắn làm gì, chứ nói qua loa là được, mau giúp hắn  thoát ra ngoài đi.”
Quả nhiên Chỉ Yên ngoan ngoãn  ngậm miệng lại, thu khí vận công tạo ra một luồng kiếm khí chém vào khóa  cửa, nhưng cửa lao vẫn không hề nhúc nhích…
Chỉ Yên có chút lúng túng xấu hổ…
Ta  nhíu mày, xem ra ta không còn sống trên cõi đời này thì đám người của  Thập Đại Tiên Môn chẳng còn áp lực gì, cho nên mới dạy dỗ ra một đám đồ  đệ theo kiểu nửa vời thế này đây.
Liễu Thương Lĩnh  thấy thế, đưa tay muốn lấy thanh bội kiếm ở bên hông, nhưng bội kiếm của  hắn đã bị ta dùng để cản lại lực công kích của Mặc Thanh, biến thành  đống sắt vụn vứt ở sơn cốc ngay hôm hắn bị ta đánh cho ngất xỉu rồi.  Liễu Thương Lĩnh đành phải vận khí, dùng tay làm kiếm, xuất một luồng  kiếm khí bổ thẳng vào cửa lao, lần này cửa lao kêu lên một tiếng vỡ đôi.
Coi như hắn cũng có vài phần bản lĩnh.
Nhưng  trên cửa lao lại có phong ấn, ngay sau khi cửa bị phá, thị vệ coi ngục ở  bên ngoài lập tức phát hiện ra, vội vàng chạy vọt vào.
Lúc này Chỉ Yên đã phối hợp với Liễu Thương Lĩnh, đứng ngay ngắn mặc cho ngón tay hắn bóp chặt cổ nàng.
“Tránh ra.” Liễu Thương Lĩnh nói.
Thị vệ coi ngục thấy người bị bắt là Chỉ Yên, nhất thời quay sang nhìn nhau, có chút do dự.
Ta  ở bên cạnh có hơi sốt ruột: “Ngươi muốn thể hiện lòng dũng cảm đấy à?”  Ta liên tục dạy bảo nàng, “Mau nói mình rất sợ hãi, bắt bọn chúng mở cửa  ra, bảo người này đang bóp cổ ngươi rất đau đi! Ngươi diễn thật một  chút có được hay không?”
Chỉ Yên bị ta mắng mới giật  mình tỉnh ngộ, vội vàng làm ra vẻ run rẩy nói: “Ta sợ quá, rất đau… Các  ngươi mau tránh ra đi, hắn muốn giết ta đó…” Nghe nàng nói vậy, Liễu  Thương Lĩnh có hơi ngẩn ra, nới lỏng tay một chút, hẳn là hắn nghĩ mình  thực sự đang làm đau nàng.
Ta cảm thấy những đệ tử tiên môn này quả thật là ngu xuẩn đến hết thuốc chữa…
“Túm chặt lấy tay hắn! Ép hắn dùng lực mạnh thêm một chút, hai người các ngươi tập trung diễn xuất đi xem nào!”
Ta một đường đi theo chỉ đạo, cuối cùng bọn họ cũng thoát khỏi địa lao, đi ra bên ngoài.
Thủ  vệ trông coi địa lao của Hí Nguyệt Phong không nhiều lắm, đủ vây quanh  một vòng, ta đảo mắt đếm sơ qua cũng được mười mấy người. Ta cân nhắc,  nếu chỉ là những người này thì với bản lĩnh của Liễu Thương Lĩnh, dùng  hai tay không cũng có thể xử lý gọn. Nhưng nếu có thêm người chạy đến hỗ  trợ truy bắt thì…
“Bắc Sơn chủ đang ở gần đây, mau đi gọi ông ấy tới.”
Ta  bất chợt nghe thấy tiếng của một thủ vệ nói với một người khác như vậy.  Nội tâm ta nhảy lên một cái, lập tức nói với Chỉ Yên: “Này, cái tên thủ  vệ đang chạy đi mật báo kia kìa, bảo Liễu Thương Lĩnh đánh ngã hắn ngay  đi. Cả đám người này nữa, đánh ngất xỉu hết mau lên.”
Quả  nhiên, hai người này không hổ là lớn lên cùng nhau từ nhỏ, lại còn có  quan hệ thông gia thân thiết; chẳng biết nàng làm cách nào để trao đổi  với Liễu Thương Lĩnh, mà hắn nhanh chóng xoay người, chớp mắt đã xuất ra  kiếm khí từ đầu ngón tay đánh thẳng về phía tên thủ vệ đang chạy đi tìm  cứu viện. Hắn ta ngã sấp mặt xuống đất, không thấy nhúc nhích động đậy  gì nữa.
Những người khác thấy thế liền muốn xông lên  tấn công, lần này rốt cuộc Chỉ Yên cũng tìm được cảm giác, tự động hô  to: “A a a, đừng mà đừng mà.”
Thủ vệ giữ cửa đành  phải đồng loạt lùi lại, nhân cơ hội đó, Liễu Thương Lĩnh vận khí toàn  thân, muốn dùng hết lực phản công thì phía chân trời đột nhiên nổ một  tiếng sấm vang dội. Cây gậy Thanh Cương gõ trên nền đất: “Khụ khụ …..”  Bắc Sơn chủ ho khan hai tiếng, “Sao lão phu lại không biết trên núi Trần  Tắc này vẫn còn bọn người đạo chích tác quái gây náo loạn như vậy nhỉ?”
Bắc  Sơn chủ … Ta thừa nhận những lời mà lão ta nói hiện giờ quả thật rất  tương xứng với uy phong của Vạn Lục môn ta… Nhưng đồng thời ta cũng cảm  nhận được, khi đứng ở bên phía đối nghịch với Vạn Lục môn mà lại còn  không thể phản kháng thì nội tâm khủng hoảng vô lực tới cỡ nào.
Bắc  Sơn chủ nổi tiếng là cực kỳ ghét những kẻ tu tiên, mà lúc này một tên  tu tiên đang khống chế một người tu tiên khác. Ta nhìn ánh mắt âm hiểm  ngoan độc của lão, rồi nhớ tới cái nhìn khinh miệt của lão khi ta ở  trong thân thể của Chỉ Yên trên Vô Ác điện…
Hừ, đoán  chừng lão ta sẽ giết chết cả Chỉ Yên lẫn Liễu Thương Lĩnh, sau đó chỉ  cần nói với Mặc Thanh rằng do lão vô tình lỡ tay ngộ sát mà thôi.
Mặc Thanh có khả năng vì thân thể này của Chỉ Yên mà trở mặt với Bắc Sơn chủ hay sao?
Ta  ngẩng đầu lên, từ chân núi của Hí Nguyệt Phong nhìn ra phương xa, ánh  chiều tà đang chìm dần xuống. Tình thế hiện tại có muốn chạy cũng không  chạy được nữa rồi, còn nếu dốc sức ra quyết đấu thì có thể đánh cược một  phen.
“Kéo dài thời gian đi.” Ta nói, “Cố gắng kéo dài thời gian với Bắc Sơn chủ.”
Chỉ  Yên vừa biết ông lão trước mắt này là Bắc Sơn chủ thì chẳng cần giả bộ,  khuôn mặt nàng đã trắng bệch không còn một giọt máu. Thấy Bắc Sơn chủ  đang bước từng bước lại gần, nàng vội vàng nói: “Bắc Sơn chủ cứu ta…..  Ta là đồ đệ của Môn chủ…”
Viên Kiệt cười một tiếng:  “Tiểu nha đầu à, ngươi không chỉ là đồ đệ của Môn chủ, mà còn là người  của Vạn Lục môn ta, làm việc cho Vạn Lục môn thì đương nhiên ta sẽ cứu  ngươi rồi.”
Nói xong, cây gậy Thanh Cương của Viên  Kiệt đập mạnh xuống mặt đất, sức ép trong không khí tăng vọt. Ta chỉ là  một hồn thể, đương nhiên không bị ảnh hưởng gì, nhưng cỏ cây xung quanh  đều bị đánh rạp hết, vẻ mặt của những thủ vệ bên cạnh Viên Kiệt cũng  tràn ngập đau đớn, mà Chỉ Yên ở chính diện thì trực tiếp bị ép đến phun  ra máu.
Liễu Thương Lĩnh thấy thế thì kinh hãi, đang  muốn che chở cho nàng, Viên Kiệt đã nhanh chóng quờ tay trong không  trung dùng lực hút một cái, thân thể của Chỉ Yên lập tức bị bắt qua đó.
Viên  Kiệt túm lấy cổ họng của nàng, vứt nàng qua một bên. Chỉ Yên ngã xuống  đất, không ngừng ho khan thở dốc. Thủ vệ bên cạnh lại gấp gáp, vội vàng  nắm bắt cơ hội lấy lòng: “Cô nương có sao không? Cô nương vẫn ổn chứ?”
Viên  Kiệt chẳng thèm quay đầu lại, lạnh lùng cười một tiếng: “Vất vả cho  ngươi rồi, lão phu sẽ xử lý tên tặc tử định trốn thoát này nhanh thôi.”
Ông ta vừa dứt lời, toàn thân tản ra sát khí lao thẳng về phía Liễu Thương Lĩnh.
Liễu  Thương Lĩnh lo lắng cho Chỉ Yên, nhưng cũng biết thời điểm này nàng  không có ở bên cạnh hắn thì sẽ tốt hơn, cho nên liền tập trung sức lực  vào việc ứng phó với Viên Kiệt. Động tác múa cây gậy Thanh Cương của  Viên Kiệt tuyệt không giống như một ông lão đã già, thậm chí so với lần  cuối cùng ta nhìn thấy lão trước khi chết còn tiến bộ hơn rất nhiều.
Lão Bất Tử, có lẽ là để gọi những người như lão ta đi.
Thực  lực hai bên chênh lệch quá lớn, Liễu Thương Lĩnh chưa đỡ được hai chiêu  đã bị đánh bay ra ngoài. Hắn xoay người trên không trung một vòng, hai  chân vững vàng tiếp đất. Hắn ngẩng đầu, thần sắc trong mắt vẫn không hề  tỏ ra yếu thế. Nhưng khóe miệng đã không kìm nổi máu tươi chực trào ra.
“Hừ,  người của Giám Tâm môn.” Viên Kiệt hừ lạnh một tiếng, “Lúc trước Môn  chủ tiền nhiệm cùng Thập Đại Tiên Môn quyết đấu một trận, Giám Tâm môn  các người xuất ra không ít lực đâu. Hôm nay lão phu sẽ giúp Môn chủ tiền  nhiệm xả nỗi hận này!”
Ơ… Lão già…
Tự dưng lão lại nói như vậy, làm cho nội tâm ta cảm thấy có chút… phức tạp… Thật đúng là không biết nên vui hay nên buồn nữa.
Lão  ta nhẹ múa cây gậy Thanh Cương, quét ra sát khí, Liễu Thương Lĩnh bị  luồng sát khí cực lớn đó hất tung ra sau, đập mạnh vào cây cột trụ bằng  đá, sau đó giống như túm vải rách mà rớt xuống đất.
Viên  Kiệt đang muốn tiến lên thì lại bị người khác kéo ống tay áo, là Chỉ  Yên. Máu trên khóe miệng nàng còn chưa lau, cứ như vậy giương mắt nhìn  chằm chằm Bắc Sơn chủ. Rõ ràng khi bình thường là một cô nương nhát gan  yếu đuối, vậy mà không hiểu sao lúc này lại cực kỳ bướng bỉnh bám chặt  lấy Bắc Sơn chủ: “Đừng đánh.”
Viên Kiệt hừ lạnh, giật ống tay áo, hất tay nàng: “Là đồ đệ của Môn chủ mà lại đi nói giúp cho kẻ thù sao?”
Chỉ Yên lại túm lấy chân của ông ta, khuôn mặt đẫm nước mắt: “Đừng đánh Lĩnh ca ca nữa. Ta cầu xin ông!”
Liễu Thương Lĩnh nghe vậy, cả miệng toàn máu ngẩng đầu lên nhìn nàng, ánh mắt cực kỳ xúc động.
Viên  Kiệt vẫn duy trì vẻ mặt lạnh như băng, đá văng Chỉ Yên ra. Hành động  này của ông ta thực sự chọc giận Liễu Thương Lĩnh. Hắn quát to một tiếng  chói tai rồi lập tức xông lên phía trước. Đương nhiên không ngoài dự  tính, hắn còn chưa tới gần người của Viên Kiệt đã bị đánh cho một kích;  lần này, Liễu Thương Lĩnh té xuống đất, máu nôn đầy đất, giãy dụa không  bò dậy nổi.
Mới có một kích mà đã có thể hạ gục hắn.
Đột  nhiên trong lúc đó, không biết Chỉ Yên lấy sức lực ở đâu ra, thoát khỏi  thủ vệ đang lôi kéo nàng, chạy lên chắn ở trước người Liễu Thương Lĩnh:  “Đừng đánh nữa!” Nàng quỳ xuống mặt đất, giang rộng hai cánh tay yếu  ớt, tựa như gà mẹ đang che chở cho gà con.
Nhưng ở trong mắt của Viên Kiệt, nàng cùng lắm cũng chỉ là một con gà mẹ mà thôi.
Bước  chân của Viên Kiệt không hề ngừng lại, tay giơ lên cao, cây gậy Thanh  Cương nhằm thẳng đầu nàng mà đánh xuống! Đám thủ vệ sau lưng cũng chạy  tới hô to.
Ta liếc thấy trời chiều tối sầm qua khóe  mắt, tia sáng cuối cùng mờ dần rồi biến mất sau đỉnh núi. Ánh mắt ta  trầm xuống, động thân một cái rồi lao vào thân thể của Chỉ Yên. Trong  thoáng chốc, sự đau đớn của khối thân thể này bao trùm toàn bộ linh hồn  ta.
Cây gậy Thanh Cương của Viên Kiệt trên đỉnh đầu mang theo sức ép như muốn bổ đầu ta ra, hai tai ta ù đi.
Ta  cắn chặt răng, đè lại mùi tanh đang cuồn cuộn trong lồng ngực, mau  chóng điều động toàn bộ sức mạnh trong cơ thể này, tụ lại một chỗ. Ta  quát khẽ một tiếng, xung quanh lặng ngắt như tờ, cây gậy Thanh Cương ở  trên đỉnh đầu ta khó khăn lắm mới dừng lại.
Ta vừa  ngẩng đầu, đã nghe thấy xương cổ phát ra mấy tiếng “rắc rắc” giòn giã.  Sát khí trong mắt ngưng tụ lại thành đao, nhìn chòng chọc vào đôi mắt âm  hiểm của Bắc Sơn chủ:
“Đã nói là đừng đánh nữa, ngươi không nghe thấy sao?”
Ta  vừa dứt lời, sức mạnh trong cơ thể nổ tung, sức mạnh của ta đối chọi  trực tiếp với cây gậy Thanh Cương của Viên Kiệt. Uy lực tràn đầy quét  ngang bốn phía, tựa như một thanh đao lớn hình tròn, chém qua toàn bộ  núi đá và cửa lao, tạo ra những vết lõm thật sâu.
Núi đá bị phá, trong không khí bụi đất mù mịt, hơn mười tên thủ vệ ở một bên sững người, im như thóc ngây ngốc nhìn ta.
Hồn phách của Chỉ Yên ở bên cạnh ta gào khóc.
Mà ánh mắt của Bắc Sơn chủ nhìn ta tràn đầy kinh ngạc, không thể tin nổi: “Ngươi…”
Trong lúc giằng co căng thẳng, một tiếng quát lạnh lẽo bất chợt vang lên: “Dừng tay.”
Viên  Kiệt vừa nhìn thấy người tới, lập tức thu hồi gậy Thanh Cương, lùi về  phía sau mấy bước. Tất cả thủ vệ đồng loạt quỳ xuống đất hành lễ: “Môn  chủ.”
Ta quay đầu nhìn sang, đã thấy người mặc hắc bào đó đi tới trước mặt ta.
Một  kích vừa rồi ta đã sử dụng toàn bộ sức lực của thân thể này, hiện tại  ta chỉ có thể quỳ trên mặt đất, miễn cưỡng chống đỡ thân thể không được  ngã xuống. Nhìn người đang ngồi xổm xuống trước thân thể ta, bộ hắc bào  tôn quý thêu hoa văn chìm tùy ý phủ trên nền đất, dính phải bụi bặm.
Nhưng hắn lại chỉ nhìn chằm chằm vào ta.
Đôi  mắt trong suốt ẩn chứa vô số bí mật đó đang phản chiếu bóng hình của  ta, khiến cho ta cảm thấy hình như mình đang sinh ra ảo giác. Ta bỗng  thấy khóe miệng của hắn trong nháy mắt khẽ run rẩy, hắn giơ tay lên,  ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt ta. Sự tiếp xúc đó khiến cho ta  hoảng hốt, dường như ta đang nhìn thấy tên quái dị đột nhiên xuất hiện  bên cạnh ta trong Kiếm mộ ngày đó.
Ta muốn hắn ra ngoài dẫn dụ những tên đệ tử tiên môn kia đi, ta muốn dùng mạng của hắn để đổi lấy mạng của mình.
Mà hắn lại nói với ta: “Ta có thể vì ngươi mà vứt bỏ mọi thứ, chỉ cần ngươi bình an.”
Hừ, nói dóc.
Nhìn bộ dạng hiện tại của ta đi, ngoại trừ bình an của ta ra thì tất cả mọi thứ hắn đều đạt được hết rồi!
 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện